Lúc này Lăng Lan đã thông qua Tiểu Tứ mà biết được phán đoán của Lăng Tiêu và Phó tổng thống, cô áp xuống cõi lòng đầy phẫn nộ, lạnh lùng mà trả lời: “Có lẽ, đều có khả năng!”
Lăng Lan nói làm cho Kiều Đình trầm tư, anh vừa định tiếp tục bàn bạc với Lăng Lan thì lúc này trong hậu trường mọi người đột nhiên kinh hô, sôi nổi hô:“Lăng Tiêu đại tướng, Lăng Tiêu đại tướng tới……”
Đám người Lăng Lan nhìn lại, liền nhìn thấy trên màn hình, Lăng Tiêu và Phó Tổng thống đang sóng vai cùng tiến, còn có không ít quan viên đi theo phía sau, trong số quan viên đó, Lăng Lan còn thấy được một gương mặt quen thuộc, đúng là vị thư ký riêng Hà Húc Dương đã từng tới nhà cô, hiện tại đã trở thành đệ nhất tham mưu của quân đoàn 23.
Hà Húc Dương này hẳn đã thông qua khảo nghiệm của cha nên mới được trở thành tâm phúc của cha, nếu không cha sẽ không có khả năng đưa người này tới Khải Minh tinh. Còn vị Kiều phó quan mà Lăng Tiêu đã từng mang theo khi đến trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh lại không có mặt, xem ra vị Kiều phó quan kia có chút vấn đề, chỉ là không biết cha già nhà mình sẽ lạnh nhạt đối phương, hay là đã giải quyết hắn hoàn toàn.
Lúc này đám người của Lăng Tiêu đã đi đến cửa thông đạo, mà cửa thông đạo này đúng là dẫn thẳng đến hậu trường của bọn họ.
Trong lòng Lăng Lan vừa động, âm thầm suy đoán tại sao cha già nhà mình lại đi tới hậu trường, có phải là bởi vì cô đang ở chỗ này hay không? Lăng Lan cảm thấy rất có khả năng này.
Nhóm người của Lăng Tiêu tiến tới hậu trường, tất cả mọi người trong đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ hãi mạo phạm Lăng Tiêu đại tướng. Cho dù là cảm động muốn tiến lên cảm ơn Lăng Tiêu đại tướng cũng nhất định sẽ bị hộ vệ chặn lại. Ánh mắt kính ngưỡng của mọi người cứ như vậy dõi theo từng nhịp chân của Lăng Tiêu.
Mục tiêu của Lăng Tiêu chuyến này rất rõ ràng, đó chính là tìm tới trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh. Ông không có bất cứ chần chờ, một đường đi thẳng tới chỗ của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh. Hành động này của Lăng Tiêu cũng không làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao người bị thương cũng là quân giáo sinh của trường Đệ Nhất Nam Sinh, ông đi qua trấn an một chút cũng là điều bình thường. Hơn nữa, Lăng Tiêu đại tướng vốn tốt nghiệp từ trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh, tới đây quan tâm mấy học đệ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Phó Tổng thống thấy thế hơi hơi mỉm cười, bước chân theo sát Lăng Tiêu, cùng nhau đi tới chỗ của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh. Mục đích chuyến đi lần này của Phó tổng thống cũng là trường Đệ Nhất Nam Sinh, ông phải đại diện chính phủ, quan tâm trấn an một chút.
Nhìn Lăng Tiêu chậm rãi đi tới, nhóm người Kiều Đình thập phần kích động. Đợi đến khi Lăng Tiêu đi đến trước mặt họ, năm người “Bang” một tiếng, đồng thời nghiêm, nhấc tay cúi chào, trăm miệng một lời mà hô: “Đại tướng, chào!”
Lăng Tiêu biểu tình nghiêm túc đáp lại bằng nghi thức chào theo quân đội, đến khi ông thả tay xuống, biểu tình tức khắc hòa hoãn, ôn hòa nói: “Em học sinh vừa rồi, tuy rằng thương thế rất nặng, nhưng Liên Bang tuyệt đối sẽ chữa khỏi, các cậu cứ yên tâm.”
“Cám ơn, đại tướng!” Năm người Kiều Đình nghe vậy trong lòng liền cảm thấy vô cùng cảm động, sau đó lại lần nữa cùng nhau trả lời.
Câu nói đầu tiên của Lăng Tiêu là thông báo cho bọn họ tình huống của Trương Kinh An, điều này làm cho đám người Kiều Đình âm thầm cảm kích Lăng Tiêu đại tướng săn sóc, biết bọn họ đang lo lắng điều gì nhất, liền lập tức cho đáp án.
Tầm mắt của Lăng Tiêu đại tướng ôn hòa nhìn quét qua năm người, lại ngừng lại trên người Lăng Lan một chút, nhưng rất nhanh lại qua người tiếp theo, cuối cùng, tầm mắt của Lăng Tiêu dừng trên người Kiều Đình, nói: “Cậu, hẳn là Kiều Đình.”
“Đúng vậy, đại tướng!” Trong lòng Kiều Đình mừng như điên, không thể nghĩ tới Lăng Tiêu đại tướng thế nhưng lại biết được tên của anh, cố nén lại cảm xúc kích động sắp tràn ra, Kiều Đình cố gắng trấn định mà ưỡn ngực trả lời.
“Tôi đã xem cậu thi đấu cách đấu đơn thể, không tồi, tiếp tục nỗ lực!” Lăng Tiêu đại tướng khích lệ nói.
Kiều Đình lập tức trả lời: “Vâng, đại tướng!” Không nghĩ tới Lăng Tiêu đại tướng không chỉ biết tên anh mà còn khích lệ anh, sự thật này làm cho Kiều Đình kích động thiếu chút nữa luống cuống, anh liều mạng khắc chế, mới khó khăn lắm duy trì được cảm xúc của chính mình.
Tầm mắt của Lăng Tiêu lại rơi xuống mấy người còn lại, cười hỏi: “Tiếp theo là ai lên sân khấu?”
Mục Thiếu Vũ kích động mà giơ tay hô: “Báo cáo đại tướng, là tôi.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Mục Thiếu Vũ, Hà Húc Dương bên cạnh liền tiến lên thấp giọng nhắc nhở. Lúc lui về, tầm mắt hắn lướt qua Lăng Lan đang đứng cạnh Mục Thiếu Vũ, trong mắt mang theo ý cười.
“Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử!” Hà Húc Dương thầm nghĩ trong lòng, anh còn nhớ rõ, hiện tại Lan thiếu vẫn là học sinh năm hai của trường quân đội, có thể lấy thân phận năm hai mà tham gia cách đấu cơ giáp đoàn thể, chỉ sợ thiên phú thao tác cơ giáp của Lan thiếu không hề thua kém Lăng Tiêu đại tướng.
Lăng Tiêu đại tướng cười gật đầu nói: “Mục Thiếu Vũ, có phải không? Hiện tại các cậu đang thua 2 trận, nếu như để bị thua nữa, hai người còn lại cũng không cần ra đấu, để không bị bọn họ oán hận, cậu cần phải cố lên nhé.” Lăng Tiêu hơi mang vui đùa nói chuyện làm cho tâm tình khẩn trương của Mục Thiếu Vũ tức khắc thả lỏng không ít, hắn lớn tiếng trả lời: “Đại tướng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Hắn quay đầu nhìn về phía Lăng Lan cùng Kiều Đình, nâng lên cằm tự phụ nói: “Sẽ để cho bọn họ lên sân khấu.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Lăng Lan, trong mắt tràn đầy từ ái ý cười, ánh nhìn này làm cho Lăng Lan thiếu chút nữa cho rằng Lăng Tiêu sẽ trực tiếp hô lên hai tiếng “con ta”, không nghĩ tới Lăng Tiêu chỉ là nói một câu: “Cố gắng biểu hiện!”
Lăng Lan là người tỉnh táo nhất trong năm người, cô nghe vậy liền bình tĩnh trả lời: “Vâng, đại tướng!”
Trên mặt lạnh lùng căn bản không tiết lộ nửa phần cảm xúc làm cho Lăng Tiêu vẫn luôn chú ý Lăng Lan có chút nhụt chí, tại sao con gái nhà mình lại bình tĩnh như vậy, mấy người khác tuy rằng đã cố gắng khống chế, nhưng ông liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tâm tình chân thật của bọn họ, chỉ có Lăng Lan, một chút cảm xúc cũng không lộ, làm cho Lăng Tiêu cân nhắc hoài cũng không ra. Chẳng lẽ ông đến đấy, con gái nhà mình cho dù một chút kích động cao hứng cũng không có hay sao? Lăng Tiêu đầy bụng u oán nghĩ.
Nhìn thấy Lăng Tiêu an ủi xong, Phó Tổng thống đại nhân cũng đi theo an ủi một phen, làm cho mọi người trong trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh cảm nhận được sự quan tâm từ quân đội và chính phủ.
Lúc này, hai vị chuyên gia về giám sát cơ giáp đã được điều động khẩn cấp tới hiện trường, chuẩn bị kiểm tra hai chiếc cơ giáp sắp xuất chiến. Hai vị chuyên gia nhìn thấy Lăng Tiêu đại tướng và Phó Tổng thống ở đây, lập tức đi lại báo danh. Sau đó nghe theo sự phân phó của Lăng Tiêu đại tướng mà đi tới kiểm tra 2 chiếc cơ giáp của Mục Thiếu Vũ và người thứ ba sắp xuất chiến của học viện Đồng Lý.
Nhìn hậu trường bắt đầu bận rộn mở ra, Phó Tổng thống vừa định đề nghị bọn họ có nên rời đi trước hay không, Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu đối với năm người của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh hỏi: “Sau Mục Thiêu Vũ, ai là người xuất chiến tiếp theo?”
Lăng Lan nghe vậy trên trán tức khắc hạ xuống ba đường hắc tuyến, cô cũng không tin cha già nhà mình còn chưa xem qua danh sách thi đấu của bọn họ. Lăng Lan liền giơ tay trả lời: “Báo cáo đại tướng, là tôi.”
Nghe được đáp án mà mình muốn, Lăng Tiêu liền quay đầu nói với Phó Tổng thống: “Phó Tổng thống, tôi cũng muốn xem tình huống các cơ giáp của những người dự thi khác, không bằng thừa cơ hội này kiểm tra lại cơ giáp của em này luôn?”
Phó Tổng thống nghe vậy, sắc mặt nhất túc, đáp: “Đây cũng chính là ý của tôi.”
Đối thoại của Lăng Tiêu và Phó Tổng thống làm cho Lăng Lan sửng sốt rất nhiều, trong lòng lại trào ra một cổ ấm áp, Lăng Tiêu tới hậu trường không chỉ là vì xem cô, mục đích chủ yếu là kiểm tra khoang thao tác của cô, Lăng Lan biết, Lăng Tiêu không yên tâm, không yên tâm giao an toàn của con gái mình cho người khác, ông muốn tự mình kiểm tra, vì đạt được mục đích này, ông hao hết tâm cơ, nhẫn nại chờ đợi một thời cơ tốt nhất.
Lăng Lan áp xuống ấm áp trong lòng, mang theo Lăng Tiêu và Phó tổng thống đi đến chiếc cơ giáp của cô.
Lăng Lan lần này xuất chiến, cũng không lựa chọn Vương bài cơ giáp mà là lựa chọn một Đặc cấp cơ giáp tổng hợp, Lăng Lan tất nhiên có ý tưởng của mình. Trong khoảng thời gian này, cô có sửa sang lại tư liệu truyền thừa trong không gian của cha già nhà mình, phát hiện ở trên chiến trường, càng là chiêu thức át chủ bài càng dễ bị người khác để ý phát hiện, điều này làm cho cô nghĩ lại, có phải mình đã quá thiên vị cận chiến mà xem nhẹ viễn trình.
Quả thật càng chuyên chú vào một phương diện, càng dễ dàng đạt tới đỉnh cao của phương diện đó, mà rất nhiều người vọng tưởng phát triển cân bằng ở nhiều phương diện, lại rất phát triển, rốt cuộc chỉ đạt đến một trình độ bình thường, phương diện nào cũng không giỏi mà chỉ tầm tầm. Ở trong lịch sử cơ giáp của nhân loại, trong số những người đã tiến vào Thần cấp sư sĩ, cũng chỉ có một Lăng Tiêu là cơ giáp tổng hợp sư mà thôi!
Không phải mỗi người đều là Lăng Tiêu! Lăng Lan cũng hiểu được điều này, cô cũng không vọng tưởng mình có thể giống như cha già nhà mình, cô chỉ muốn luyện tập trình độ cơ giáp của mình tốt hơn một chút, ở thời khắc mấu chốt, có thể trở thành át chủ bài của chính mình.
Chính vì ý tưởng này mà Lăng Lan đã lựa chọn giá cơ giáp tổng hợp. Ở phương diện thao tác không có gì vấn đề, ở trong không gian học tập, Tam hào đạo sư cũng không phải đơn thuần chỉ thao tác cho cô một loại, chỉ có điều thiên phú của cô là ở cận chiến, viễn trình liền kém rất nhiều. Mười người trong chiến đội Lăng Thiên, khả năng viễn trình của Lăng Lan nhiều nhất chỉ xếp thứ năm... Lý Lan Phong, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh đều tốt hơn cô, cho dù không chuyên chú tập luyện thao tác cơ giáp Lý Thì Du thì ở phương diện viễn trình cũng thắng cô một bậc.
Khả năng viễn trình của Lăng Lan chỉ tốt hơn mấy người luôn chuyên chú cận chiến Tề Long, Triệu Tuấn, Tạ Nghi, còn có Thường Tân Nguyên vốn dĩ thiên phú thao tác đã không tốt, còn Lạc Lãng thì phải xem cậu ta thức tỉnh nhân cách nào, nếu nhân cách thích hợp viễn trình xuất hiện, vậy thì năng lực viễn trình năng lực cũng sẽ tốt hơn Lăng Lan. Cho nên nói, thiên phú công kích viễn trình của Lăng Lan cho dù đạt đến trình độ cao nhất của bản thân, cũng không thể nào trở thành cao thủ đứng đầu.
Nhưng mà nếu cứ như vậy từ bỏ, thì không phải là tính cách của Lăng Lan, Lăng Lan quyết định tốn chút thời gian luyện tập năng lực viễn trình của mình, cho dù thế nào cũng phải tiến vào ba người có năng lực viễn trình cao nhất của chiến đội…
Lăng Tiêu nhìn thấy giá cơ giáp này như suy tư điều gì mà nhìn thoáng qua Lăng Lan, Lăng Lan phát hiện sự vừa lòng cùng tự đắc trong mắt của cha già, cô tức khắc tỉnh ngộ, trong lòng bắt đầu phát điên: “Cha à, người nhưng đừng tự mình đa tình, lựa chọn cơ giáp tổng hợp cùng người tuyệt đối không có nửa điểm quan hệ!”
Thật sự không có nửa điểm quan hệ sao? Trong không gian ý thức, Tiểu Tứ bắt đầu đùa dai mà bắt chước hình tượng của Lăng Tiêu, sâu kín hỏi.
Trong không gian ý thức, Lăng Lan đột nhiên mắt trợn trắng, một cái búng tay đi qua, trực tiếp bắn Tiểu Tứ trở về nguyên hình. Thôi được rồi, là có một chút quan hệ, dù sao cũng là được truyền thừa của Lăng Tiêu nhắc nhở. Lăng Lan thành thật thừa nhận.
Lăng Tiêu tự mình kiểm tra cơ giáp của Lăng Lan, tin tức này làm cho mọi người trở nên kích động, bọn họ đều vây quanh lại đây, nếu không có hộ vệ của Lăng Tiêu ngăn cản, chỉ sợ đều đã vây kín phía dưới cơ giáp.
Lăng Tiêu ở trong khoang thao tác của Lăng Lan ước chừng mười mấy phút, mà trong khoảng thời gian này vị chuyên gia kiểm tra cơ giáp của Mục Thiếu Vũ cũng đã hoàn thành xong công việc, đang chuẩn bị bắt đầu kiểm tra cơ giáp của Kiều Đình.
Đến khi Lăng Tiêu bước ra từ khoang thao tác, sắc mặt có chút tái nhợt, điều này làm Phó Tổng thống lập tức khẩn trương lên, ông vội tiến lên hỏi: “Lăng đại tướng, có phải có vấn đề gì hay không?” Một cơ giáp còn có thể giải thích là sai lầm, nhưng nếu lại thêm một cơ giáp thì chính là bỏ nhiệm vụ.
Lăng Tiêu lắc đầu nói: “Không có vấn đề lớn, chỉ là có chút tì vết nhỏ.” Lăng Tiêu vừa nói xong, nhân viên phụ trách chiếc cơ giáp này tức khắc đầu đổ đầy mồ hôi, lại không dám giơ tay lau đi, hắn chạy nhanh đến chỗ Lăng Tiêu đại tướng, cúi đầu nhận sai nói: “Đại tướng, là tôi đã không hoàn thành tốt công tác.”
“Điều này không liên quan tới cậu.” Một câu này của Lăng Tiêu trực tiếp kéo nhân viên công tác từ địa ngục lên thiên đàn, hắn kinh hỉ mà ngẩng đầu. Lăng Tiêu cũng không chú ý điều này, ông chỉ vào một bộ phận của cơ giáp, bắt đầu nói ra vấn đề.
Nhân viên công tác nhanh chóng mở máy liên lạc, bắt đầu ghi chép lại những vấn đề mà Lăng Tiêu nói, phần lớn đều là những tình huống mài mòn, ảnh hưởng đến tính năng của cơ giáp, đương nhiên cũng có một số vấn đề khó phát hiện, dẫn đến tình huống điều khiển cơ giáp không nhạy.
Nghe Lăng Tiêu tinh tế đến nỗi vấn đề của một tiểu đinh ốc cũng nói ra, ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của mọi người đều hướng đến vị chủ nhân của cơ giáp, lúc này đang đứng ở phía sau Lăng Tiêu, vẻ mặt đạm nhiên Lăng Lan. Tất cả mọi người đều suy nghĩ, vì sao cơ giáp được kiểm tra không phải là cơ giáp của bọn họ cơ chứ, không thể tưởng được Lăng Tiêu đại tướng lại kiểm tra cẩn thận, liền một vấn đề râu ria cũng không buông tha.
Lăng Lan trên mặt đạm nhiên một mảnh, trên thực tế, khi nghe thấy Lăng Tiêu từng chút từng chút chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt của cơ giáp, tâm tình của cô lại lần nữa trở nên kích động —— đây là cái gọi là tình thương của cha như núi sao?
Lăng Lan rất rõ ràng, Lăng Tiêu không đơn giản là giám sát mặt ngoài, mà ông đã dùng tinh thần lực của ông bao trùm toàn bộ cơ giáp, lúc này mới có thể kể ra toàn bộ vấn đề của cơ giáp, mà loại phương pháp này tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, khó trách khi từ khoang thao tác đi ra, sắc mặt của ông lại tái nhợt như vậy. Đồng thời Lăng Lan cũng âm thầm kinh hãi, khả năng nắm giữ tinh thần lực của cha già đã đạt tới cảnh giới khủng bố như vậy, ngay cả cô ở thời gian kia, cũng không có nhận thấy được.
Hành động tràn ngập tình thương này của Lăng Tiêu làm cho lá chắn mà chính Lăng Lan dựng lên ầm ầm sụp đổ, nếu không phải ở đang ở trước mặt mọi người, Lăng Lan tin tưởng, lúc này hai tiếng “Ba ba” tuyệt đối dễ như trở bàn tay mà kêu lên.
Đáng tiếc…… Ánh mắt Lăng Lan lóe lóe, cô rốt cuộc thu liễm lại tâm tình kích động, lại lần nữa khôi phục lạnh lùng, không có bất luận cảm xúc dao động gì.
Lúc này nếu Lăng Tiêu biết được, bởi vì địa điểm thời cơ không đúng làm ông bỏ qua cơ hội nghe Lăng Lan kêu một tiếng “ba ba”, khẳng định ông sẽ ảo não đến đấm ngực dậm chân. Nhưng mà cũng may ông không biết nên cũng không làm tâm tình của ông chịu ảnh hưởng, nghiêm túc mà chỉ huy nhân viên hậu trường nhân viên công tác xử lý tất cả những vấn đề này.
Thái độ nghiêm túc của Lăng Tiêu làm cho tất cả mọi người khẩn trương mà công việc lu bù lên, vấn đề vốn cần vài tiếng đồng hồ để giải quyết, lại chỉ cần nửa giờ đã giải quyết xong. Lăng Tiêu kiểm tra lại lần nữa, sau đó gật gật đầu với nhóm nhân viên công tác, tỏ vẻ không có vấn đề.
Được sự tán thành của Lăng Tiêu đại tướng, tất cả nhân viên công tác vô pháp khống chế mà vỗ tay chúc mừng. Điều này cũng làm cho Lăng Tiêu lộ ra một ý cười.
Nhưng không khí vui sướng này rất nhanh bị một tin tức phá vỡ, chuyên gia kiểm tra cơ giáp cho trường quân đội Đồng Lý lại kiểm tra được vấn đề trong khoang thao tác. Lăng Tiêu cùng Phó Tổng thống nghe vậy, sắc mặt biến đổi, hai người nhìn nhau, cùng đi qua.
Đang nghe được chuyên gia hội báo, Lăng Tiêu lại lần nữa bước lên kiểm tra, lại lần nữa ra, ông gật đầu với Phó Tổng thống một cái tỏ vẻ kết quả kiểm tra của chuyên gia không sai, Phó Tổng thống mặt tức khắc đen, ông biết, chỉ sợ lần này là các nghiệp quan cấu kết với nhau, tham ô nhận hối lộ, bỏ nhiệm vụ.
“Lăng Tiêu đại tướng, chuyện này, có thể giao cho chính phủ giải quyết hay không.” Phó Tổng thống đợi Lăng Tiêu đi xuống thấp giọng khẩn cầu nói.
Lúc này Lăng Tiêu đã không còn ôn hòa như vừa rồi, ông nhìn phó tổng thống một cái, ánh mắt sắc bén làm cho Phó tổng thống cũng nhịn không được chảy mồ hôi lạnh, ông nghe Lăng Tiêu đạm mạc mà trả lời: “Chuyện này, tôi sẽ báo cáo lại cho Đệ nhất Nguyên soái, xin Phó Tổng thống tha thứ.” Nghĩ đến ở trên chiến trường, rất nhiều chiến hữu liều mạng giết địch lại có khả năng vì nguyên nhân này mà hi sinh, Lăng Tiêu trong cơn giận dữ, ông tuyệt không nuông chiều.
Phó Tổng thống cũng biết yêu cầu của mình có chút quá phận, chỉ phải chua xót gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, là tôi suy nghĩ không chu toàn, mong Lăng Tiêu đại tướng tha thứ.”
Lúc này biểu tình của Lăng Tiêu mới hòa hoãn một chút, thành khẩn nói: “Phó Tổng thống, chúng ta dựa theo quy định làm việc, sự tình phía sau, không phải chúng ta có thể nhúng tay.”
Phó Tổng thống nghe vậy cũng cười khổ, so sánh với Lăng Tiêu, trong lòng ông càng khổ càng sầu lo, chuyện này nếu như xử lý không tốt, giới chính phủ của bọn họ, rất có thể phải toàn thể tự từ chức nhận lỗi …… Hy vọng không cần thọc xuyên trời!
Lăng Tiêu giải quyết lo lắng trong lòng liền mang theo người rời hậu trường, mà Phó Tổng thống cũng mang theo lo âu mà về chỗ của mình, ông lúc này, đã không còn tâm tư theo dõi cách đấu cơ giáp đoàn thể, ông cần thông báo tin tức này cho tống thống.
Mà bên này Lăng Tiêu đã trở về phòng khách quý, đối với Lam Lạc Phượng đang lo lắng nhẹ nhàng gật đầu một cái, Lam Lạc Phượng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Lăng Tiêu nói không có vấn đề, kia tuyệt đối liền không có vấn đề, ở phương diện cơ giáp, Lam Lạc Phượng tín nhiệm Lăng Tiêu vô hạn.
Mà đệ nhất tham mưu của Lăng Tiêu, Hà Húc Dương cũng đã sớm trên đường trở về nhanh chóng thông báo cho Đệ Nhất nguyên soái sự việc xảy ra ở đây, còn sự tình phía sau, liền giống như Lăng Tiêu nói, cho dù là ông cũng không thể nhúng tay khống chế, đương nhiên nếu có người muốn mưu lợi riêng làm rối kỉ cương, Lăng Tiêu ông không ngại ra tay.
Thực mau, cuộc thi cách đấu cơ giáp đoàn thể lại tiếp tục bắt đầu, Mục Thiếu Vũ thao tác cơ giáp bước lên trường cách đấu, đối thủ đến từ trường quân đội Đồng Lý thực lực lại thua kém hắn quá nhiều, hầu như không quá mấy chiêu, đối phương đã bị Mục Thiếu Vũ đánh đến không còn sức chống cự, sau khi cả hai đã đánh với nhau hơn mười chiêu, đối phương cảm giác đã duy trì không nổi nữa, lập tức giơ tay nhận thua, trọng tài liền giơ lên cờ đỏ kết thúc trận đấu.
Đồng Lý thua trận này, đồng bạn trong hậu trường vẫn chưa lộ ra biểu tình thất vọng gì, ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn chuẩn bị cho trận thứ tư. Điều này cũng xác định, ngay từ đầu đối phương đã quyết định sẽ phân thắng bại ở trận thứ tư, người họ nhắm đến chính là Lăng Lan.
Triệu Tuấn là người duy nhất trong hậu trường biết được thực lực chân chính của Lăng Lan, Lan lão đại giờ đây đã là Vương bài sư sĩ, cho dù chỉ thao tác đặc cấp cơ giáp, thì một Đặc cấp sư sĩ cũng không thể chống lại.
Lăng Lan đã bước lên cơ giáp của mình, sau khi đã được Lăng Tiêu giám sát kiểm tra, các tính năng của cơ giáp đã được nâng cao rất nhiều lần, hầu như đã đạt tới cực hạn của đặc cấp cơ giáp, chỉ kém hơn Vương bài cơ giáp một chút mà thôi. Điều này càng làm cho Lăng Lan thêm bội phục khả năng khống chế cơ giáp của cha già nhà mình, chỉ trong nháy mắt đã có thể cải tạo cơ giáp đến cực hạn.
Đúng vậy, cải tạo, Lăng Tiêu nhìn như chỉ là đổi mới một số linh kiện bị mài mòn, nhưng chính những linh kiện nhỏ này lại làm cho cơ giáp biến hóa nghiêng trời lệch đất, nói là cải tạo cũng không quá.
Lăng Lan tâm thần vừa động, lập tức cho Tiểu Tứ ghi chép lại những bộ phận linh kiện đã được thay đổi, rồi gửi đến cho Thường Tân Nguyên, cô tin tưởng, đây có khả năng là một cơ duyên để Thường Tân Nguyên phát triển.
Rốt cuộc, Lăng Lan cũng bắt đầu thi đấu. Lúc này, Lam Lạc Phượng vẫn luôn chờ đợi lại không thế khống chế túm chặt lấy góc áo của Lăng Tiêu, dùng sức mạnh đến nỗi thiếu chút nữa đã kéo Lăng Tiêu vào trong lòng ngực của bà.
Lăng Tiêu cầm lấy bàn tay của Lam Lạc Phượng, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo, Lam Lạc Phượng ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là lo lắng, con gái của bà, thế nhưng lại phải thao tác một giá cơ giáp để cách đấu với một cơ giáp sĩ khác…
Lăng Tiêu thấp giọng trấn an nói: “Lạc Phượng, không có việc gì, hãy tin tưởng con gái của chúng ta.” Được Lăng Tiêu trấn an, Lam Lạc Phượng mới dần dần thả lỏng, bà nhìn về phía trường cách đấu, một Cơ giáp sư ở dưới đó chính là con gái của bà, nó hẳn là người con gái đầu tiên tham gia cách đấu cơ giáp. Trong lòng Lam Lạc Phượng vừa kiêu ngạo, lại vừa chua sót, nếu là có thể, bà cũng không muốn nhìn thấy điều này.
Cơ giáp mà bên Đồng Lý lựa chọn chính là một giá cận chiện cơ giáp, mà Lăng Lan lại lựa chọn là cơ giáp tổng hợp, những người quan chiến không khỏi suy đoán, đây có thể là một trận đấu giữa cận chiến và viễn trình, hoặc cũng có thể là cận chiến với cận chiến?
Kỳ thật Lăng Lan rất muốn trực tiếp cận chiến, sạch sẽ lưu loát đánh bại đối phương, nhưng mà cô vẫn kiềm chế ý tưởng này, quyết định nếm thử viễn trình công kích một chút.
Ngay khi trọng tài vừa phất cờ, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, Lăng Lan đã thao tác cơ giáp lui về phía sau vài trăm thước. Phản ứng cực nhanh này làm cho mọi người đều kinh hô, không hẹn mà cùng mà nhìn về phía lá cờ của trọng tài, phán đoán xem động tác này Lăng Lan có phạm vi hay không.
Bởi vì từng có tuyển thủ, khi trọng tài còn chưa phất cờ tuyên bố cuộc thi bắt đầu đã hành động, cuối cùng bị phán là phạm quy, khấu trừ một nửa số điểm, không chỉ như thế, thi đấu phải bắt đầu lại lần nữa, nếu tiếp tục phạm quy, trực tiếp trừ hết điểm.
Trọng tài theo dõi trận đấu rất nhanh đưa ra phán quyết, hành động thao tác của Lăng Lan là hợp quy tắc, không phạm quy. Chủ trọng tài nghe được kết luận này, lập tức phất phất cờ, tỏ vẻ thi đấu tất cả bình thường, thao tác của Lăng Lan không có phạm quy.
Kết quả này làm khán giả nhiệt tình mà vỗ tay, chỉ cần nhìn chiêu thức ấy của Lăng Lan, mọi người cũng đủ biết năng lực thao tác của người này không tầm thường, quả nhiên là đi ra từ trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh, cho dù không tham gia cách đấu đơn thể, cũng không kém hơn những người khác. Lăng Lan xuất sắc thao tác trực tiếp đánh tan mọi nghi ngờ của mọi người, Lăng Lan có thể tham gia cách đấu cơ giáp đoàn thể, đều nhờ vào thực lực của chính mình mà không phải vì điều gì khác.