Mục lục
Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Cảnh theo sát phía sau đi lên, nhìn bố trí bàn trên phi thuyền thì cười cười rồi ngồi ở bên trái Lăng Lan, Diệp Nhứ cùng với các thành viên trong tiểu đội cũng đi theo đi qua.


Không thể không nói, Lăng Lan và Vũ Cảnh lựa chọn vị trí chính là hai vị trí tốt nhất trong ba vị trí, gần màn hình nhất và tầm mắt không bị chặn.


Màn hình phi thuyền có thể hiện ra cảnh tượng bên ngoài, hành khách có thể vừa uống đồ uống vừa xem cảnh sắc bên ngoài, đối với một người cái gì cũng không biết, thấy cái gì cũng tò mò Lăng Lan đương nhiên không muốn bỏ qua điểm này.


Hàn Kế Quân tựa hồ rất quen thuộc với phi thuyền, lôi kéo Lâm Trung Khanh nhà quê cũng dại ra, ý bảo đi cùng mình, sau đó không biết ở trong cái góc nào tìm ra được một ít đồ uống ướp lạnh, đem đưa cho bọn Lăng Lan, khiến những đứa trẻ khác hâm mộ vô cùng. Bất quá, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chưa từng ngồi qua loại phi thuyền cỡ lớn như vậy, các học sinh khác thật sự không biết phải đi dâu để tìm đồ uống ướp lạnh như vậy, mà chung quanh cũng không có thứ gì dùng để phục vụ khách hàng, lỡ như không cẩn thận làm ra chuyện gì….như vậy liền phiền toán.


Lăng Lan dùng ngón trỏ nhẹ nhàng mà vẽ một vòng ra bàn, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo mà nó mang lại. Thời tiết bây giờ tuy không quá nóng bức, nhưng có thể có một phần nước uống mát lạnh như vậy coi như cũng là một loại hưởng thụ.


Lăng Lan liếc liếc mắt nhìn Hàn Kế Quân đang nói chuyện với Tề Long, Hàn Kế Quân tựa hồ có cảm giác liền quay đầu tới, thấy Lăng Lan đang nhìn mình, liền giơ đồ uống trong tay lên lắc lắc với cô, không chỉ có như thế, vẻ mặt của cậu tựa hồ còn mang theo một ý gì đó.


Khóe miệng Lăng Lan khẽ nâng: “Tình báo trong nhà thật chuẩn!”


Hàn Kế Quân ánh mắt đột nhiên chợt lóe, sau đó cũng nở nụ cười, vô lại nói: “Không phải đều là phục vụ cho lão Đại cậu sao?”


Lăng Lan bật cười, chỉ cầm đồ uống trong tay, nhẹ nhàng rót ra một ít cùng đối phương tỏ vẻ tiếp nhận. Hai người đồng thời ngửa đầu uống một ngụm đồ uống, nhìn nhau, hết thảy đều không cần nói gì nữa.


Lăng Lan rất rõ ràng, động tác này của Hàn Kế Quân là để nói cho cô biết mình đến từ giai tầng nào…… Cơ quan tình báo! Thật là một đứa trẻ nhiều tâm cơ. Nếu không phải Tiểu Tứ sớm đã đưa những tư liệu tỉ mỉ về đám bạn nhỏ này đưa cho cô xem thì với ám chỉ bí ẩn này của Hàn Kế Quân, cô cũng chỉ xem nhẹ mà bỏ qua.


Là bởi vì có chút lời nói không thể nói rõ sao? Nhất là hoàn cảnh gia đình như vậy, Hàn Kế Quân rõ ràng càng phúc hắc hơn so với trước kia. Xem ra bồi dưỡng cậu ta trở thành đại não của tiểu đội không có vấn đề.


Hàn Kế Quân vừa lòng, khóe miệng ý cười càng đậm. Thêm một lần nữa đã chứng minh Lăng Lan lão đại là một người thông minh bức ngoài. Dùng chuyện lấy nước lạnh làm ám chỉ, một là để nói cho Lăng Lan công việc của gia đình của mình, hai lại là bởi vì một chút tư tâm của cậu, muốn thử Lăng Lan một chút.


Hàn Kế Quân lúc trước nhận Lăng Lan làm lão Đại nguyên nhân thật lớn cũng chính là bởi vì bạn tốt của mình Tề Long. Bởi vì Tề Long khăng khăng một mực muốn đi theo Lăng Lan, làm bạn bè tốt Hàn Kế Quân cũng chỉ có thể căng da đầu nhận.


Theo từng năm lớn lên, Hàn Kế Quân không ngừng tự hỏi mình thật sự có thể giống Tề Long khăng khăng một mực mà đi theo Lăng Lan như vậy không, nhận người này là lão Đại? Hàn Kế Quân rất rõ, nếu mình không thể thật lòng mà miễn cưỡng đi xuống thì chung quy cũng có một ngày sẽ vì ích lợi mà tạo ra mâu thuẫn quyết liệt, như vậy cho dù là đối với ai cũng đều là một loại thương tổn, còn không bằng bây giờ nói rõ ràng, một lần nữa thành lập quan hệ, có lẽ mối quan hệ này sẽ càng thêm lâu dài.


Hàn Kế Quân cũng không phủ nhận khả năng siêu cường của Lăng Lan, trên phương diện cách đấu thể thuật, cậu chưa từng gặp qua ai yêu nghiệt như Lăng Lan, có thiên phú kinh người như vậy. Quả thật chính là tuyệt thế yêu nghiệt sinh ra vì cách đấu, đây cũng là nguyên nhân Tề Long khăng khăng một mực đi theo, Tề Long si mê cách đấu khiến cho cậu ra tôn sùng những người tuyệt thế thiên tài mạnh hơn mình.


Nhưng Hàn Kế Quân rõ ràng, cậu không phải người giống Tề Long như vậy, đối cách đấu không thật si mê. So với cách đấu, cậu càng thích nghiên cứu các loại chiến dịch trên vũ trụ, các loại chiến thuật kỳ lạ làm cậu say mê, cậu muốn trở thành người chỉ huy tinh hạm, cho nên Lăng Lan chỉ dựa vào cách đấu là không thể thuyết phục cậu, Hàn Kế Quân thích động não, cho nên cũng hy vọng có người động não giỏi hơn mình để mình tin phục.


Bất quá mấy năm nay, thái độ lạnh nhạt của Lăng Lan đối với Lâm Trung Khanh làm Hàn Kế Quân cảm giác Lăng Lan không đơn giản. Hàn Kế Quân rõ ràng Lăng Lan khẳng định biết Lâm Trung Khanh không đơn giản như biểu hiện vậy, cho nên mới lạnh nhạt như vậy với cậu ra. Mà Hàn Kế Quân có thể cảm giác được Lâm Trung Khanh trong ngoài không đồng nhất cũng hoàn toàn là kinh nghiệm mấy năm nay đi theo cha mình, mưa dầm thấm đất tích tụ được.Bất quá chỉ cần Lâm Trung Khanh không làm nguy hại đến chuyện của bọn họ, cậu cũng không muốn làm người ác tới vạch trần người khác.


Chuyện của Lâm Trung Khanh lại lần nữa chứng minh Lăng Lan tuyệt đối không phải là một người có đầu óc đơn giản, điều này làm cho Hàn Kế Quân cực kỳ cao hứng, thậm chí cảm thấy cứ như vậy mà đi theo Lăng Lan cũng không tồi, bất quá muốn mình đi theo người khác thì như vậy vẫn còn chưa đủ, vì muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, cậu cố ý an bài một chút ám chỉ, nếu Lăng Lan không phát hiện, Hàn Kế Quân đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy liền từ bỏ, cậu sẽ cho Lăng Lan ba cơ hội. Nếu ba lần Lăng Lan cũng không phát hiện, thì cậu chỉ có thể tiếc nuối mà cùng Lăng Lan nói rõ lập trường của mình.


Chỉ là Lăng Lan nhanh chóng phản ứng làm cậu có chút khiếp sợ, như vậy chứng mình lão Đại mà cậu và Tề Long tuyển thật quá tuyệt vời. Ngay từ lần ám chỉ đầu tiên liền phát hiện, thậm chí còn nói chút huyền cơ về lai lịch của mình, làm cậu tâm phục khẩu phục. Điều này chứng minh Lăng Lan rất có thể còn thông tuệ hơn so với cậu tưởng tượng……


Cái chạm cốc cuối cùng là hứa hẹn của cậu đối với Lăng Lan, cậu-Hàn Kế Quân, một đời này chỉ nhận Lăng Lan làm lão Đại, cũng không còn do dự nữa.


Lăng Lan đương nhiên cũng không biết Hàn Kế Quân sẽ rối rắm như vậy, cô kỳ thật chưa từng đem việc làm lão Đại của Tề Long, Hàn Kế Quân để ở trong lòng, cô vẫn cho rằng đây chỉ là lời nói đùa của trẻ nhỏ, cô cũng không biết trẻ con ở thế giới này trưởng thành từ sớm, đối với lời hứa của mình cũng coi trọng vô cùng, sẽ không dễ dàng bội ước.


Tiểu đội của Lăng Lan và Võ Cảnh chiếm hai cái bàn ở giữa, Lý Anh Kiệt khoan thai tới muộn nhìn chung quanh một vòng, phát hiện hai vị trí tốt nhất đã bị Lăng Lan và Võ Cảnh đoạt đi thì cực kỳ buồn bực mà trừng mắt nhìn thành viên của mình một cái, cuối cùng hậm hực mà ngồi xuống vị trí cuối cùng. Ai bảo bọn họ tới đã trễ thế này, chiếm không được vị trí tốt cũng cũng không thể nói gì được.


Trình Viễn Hành nhanh chóng kiểm kê nhân số, xác định tất cả học sinh trong ban đều lên thuyền, lúc này mới thông báo người điều khiển phi thuyền đã tới lúc rời không cảng.


Cả một đoạn đường hơn một giờ này làm Lăng Lan có chút thất vọng, ngay từ đầu còn tốt một chút, có thể nhìn toàn cảnh của học viện đồng quân. Bất quá sau khi tiến vào bầu trời thì ngoại trừ mây trắng cũng chỉ là mây trắng, cuối cùng Lăng Lan liền hoàn toàn không có hứng thú, nửa nằm trên ở sô pha, nhắm mắt mắt dưỡng thần.


Sau khi tới không cảng, tất cả học sinh được sắp xếp đưa ra khỏi tinh hạm. Tất cả học sinh đâu vào đấy mà đi ra khỏi phi thuyền, liền thấy một không cảng khổng lồ vô cùng. Đứng ở bên trong mà nhìn xa xa ra ngoài thì liền cảm giác không cảng này lớn hơn rất nhiều sao với tưởng tượng. Từ cửa cảng bên này mà muốn đi cửa cảng khác thì cần phải tốn hơn một tiếng đồng hồ, nếu không cẩn thận đi sai chỗ thì cũng không biết phải làm như thế nào. Đương nhiên chính phủ Liên Bang cũng rất thông minh, sắp xếp cho vô số đoàn tàu, phi thuyền có thể cùng một lúc xuất hiện ở không cảng.


Giáo viên quả nhiên đưa học sinh rời phi thuyền 117, sau đó đưa lên xe chuyên chúc. Một đường rất nhanh, không đến năm phút, đám Lăng Lan liền chuẩn xác đưa đến nơi cần đến.


Sau khi xuống xe lần nữa, Lăng Lan liền nhìn thấy một tinh hạm bưu hãn, không lồ ghi số 117 đang chờ sẵn.


Nhìn những đầu đạn bên ngoài được lá cây che phủ, Lăng Lan biết đây là một tinh hạm đươc võ trang chứ không phải là những phi thuyền du lịch dân dụng bình thường. Thậm chí trên thân tinh hạm còn có rất nhiều vết đạn chứng mình tinh hạm này có lai lịch không đơn giản.


Lăng Lan tò mò mà nhìn Trình Viễn Hành, không biết người giáo viên này như thế nào mà tìm được tinh hạm bưu hãn như vậy. Cho dù là học viện đồng quân hàng đầu cả nước thì việc tìm một chiếc tinh hạm chiến đấu làm phương tiện vận chuyện học sinh cũng không phải là điều dễ dàng.


Trình Viễn Hành dẫn theo bọn học sinh đi vào tinh hạm liền nhìn thấy một người mặc tây trang thẳng tấp đứng ở cửa khoảng. Tuy không mặc quân phục nhưng Lăng Lan rõ ràng cảm giác được người hương vị quân nhân nồng đậm trên người này, giống như một loại huyết tinh, sát khi còn tàn lại khi vừa mới từ trên chiến trường trở về.


“Lão Liên, không nghĩ tới lần này do ông phụ trách nha, làm phiền làm phiền rồi.” Trình Viễn Hành thập phần nhiệt tình, còn mang theo một tia tôn kính.


“Ha ha…… Tiểu Trình, sao lại nói vậy chứ, chỉ cần không bận việc thì tôi thích đi làm nhiệm vụ đón học sinh của trường cậu nhất đó, dù sao những người anh em của tôi đều từ nơi đó mà ra, bồi dưỡng thậy tốt.” Lão Liên cười to mà vỗ vỗ bả vai Trình Viễn Hành.


Nói xong, ông nhẹ nhàng nhỏ giọng hỏi Trình Viễn Hành,, “Lộ ra một chút thông tin xem nào, lần này dẫn học sinh đi có đứa nhóc nào khiến cậu vừa lòng không?”


Trình Viễn Hành vô ngữ mà trừng mắt nhìn hắn nhìn người trước mặt: “Đừng đánh chủ ý lên tụi nhỏ, bọn chúng vẫn là con nít đấy.”


Lão Liên tựa hồ bị bóc trần ý xấu, xấu hổ mà ngây ngô cười, ông không dám nói gì nữa vội vàng dời đi, lớn tiếng chỉ huy nhóm nhân viên mang học sinh của Trình Viễn Hành đi vào phòng nghỉ.


Nhìn tất cả học sinh đều ào vào trong phòng, lúc này Trình Viễn Hành mới lén lút lôi kéo lão Liên, ý bảo đối phương nhìn về phía Vũ Cảnh nói: “Đứa trẻ kia là Võ Vũ Cảnh, đến từ gia tộc quân sự, ông nội của cậu ta hẳn cậu cũng biết, chính là đỉnh trụ trởi của quân bộ Võ Vi.”


Lão liền đột nhiên thè lưỡi, kinh ngạc cảm thán nói: “Không nghĩ tới là cháu nỗi của người đó, chỉ sợ đây là người có thiên phú lớn nhất trong lớp cậu đi.”


“Không phải!” Trình Viễn Hành chém đinh chặt sắt trả lời, sau đó chỉ vào hai người Tề Long, Lăng Lan nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy thằng nhóc vẻ mặt ngu đần kia không, thằng nhóc nói chuyện tùy tiện ấy. Thiên phú của nó tuyệt đối không kém Vũ Cảnh, thậm chí còn vượt qua một bậc, thằng nhóc đó gọi là Tề Long, mà cha nó cũng không đơn giản, Tề Diệu Dương, ông biết chứ?”


“Đương nhiên biết, đó là vương bài mạnh nhất của quân đoàn ba quân đoàn cơ giáp sư. Nghe nói gần đây còn sắp thăng cấp thành vương giải sư sĩ, không biết có phải sự thật hay không….” Lão Liên líu lưỡi, đám nhỏ này đều có lai lịch dọa người.


“Cũng nên thăng cấp rồi, lúc trước vì thuận lợi ra chiến trường mà áp chế thời gian thăng cấp, đã qua mấy năm rồi, sợ là không còn khống chế được.” Bởi vì là giáo viên trực hệ của viện trưởng nên Trình Viễn Hành rất linh thông về các loại thông tin này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK