Lâm Chí Đông nhịn không được hỏi Hoắc lão Đại bên cạnh: “Hoắc lão đại, có thể nhìn ra thiếu niên kia đã đạt cấp bậc gì không?” Bởi vì trước mắt chủ tấn công là Tề Long, Nhiếp Phong Minh bị động phòng ngự nên trong khoảng thời gian ngắn hắn không nhìn ra được cảnh giới thể thuật của đối phương.
Hoắc lão Đại nhàn nhạt trả lời: “Sẽ không kém Phong Minh quá nhiều, nếu không Phong Minh cũng sẽ không bị động như thế, bất quá đây là tạm thời.” Cho dù là người đã đạt khí kình cấp thì cũng không thể làm Nhiếp Phong Minh bó tay bó chân như thế, người thiếu niên kia chắc chắn đã tới khí kình trung kỳ, chỉ là không biết đã đến được mức nào trong trung kỳ rồi.
Lâm Chí Đông nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, thất thanh nói: “Khí kình trung kỳ? Sao có thể?” Mấy năm trước cũng có tân sinh đã đạt được khí kình cấp, nhưng cho dù là tân sinh có thiên phú tốt đến thể nào thì cũng chỉ là vừa mới bước vào khí kình sơ đoạn giống như Trương Kinh An kia. Trong lịch sử của trường quân đội, chỉ có duy nhất một người chính là Đại tướng Lăng Tiêu ở hai mươi năm trước đạt tới khí kình trung cấp tiến vào nhập học, thông tin có học sinh đạt tới khí kình trung cấp đã làm oanh động toàn trường vào khoảng thời gian đó.
Lâm Chí Đông sắc mặt khó coi mà nhìn người thiếu niên đang khó phân thắng bại với Nhiếp Phong Minh trên lôi đài, chẳng lẽ đây chính là yêu nghiệt trong lời nói của Trương Kinh An kia sao?
Thật vất vả Lâm Chí Đông mới có thể đè khiếp sợ trong lòng xuống oán hận nói: “Quả nhiên là mình đoán đúng, ván thứ ba bên đó nhất định sẽ phái ra người mạnh nhất, may mắn là đã để đàn anh Phong Minh ra tay…” Nếu an bài người yếu nhất trong bọn họ ra thì chỉ sợ ván này bị thua rồi.
Vốn muốn dùng ba trận đầu đè đối phương đánh để giải quyết xong lần quyết đấu này, không nghĩ tới bây giờ kết quả lại là 1-1.
Hoắc lão Đại nghe nói như thế nhịn không được nhìn về phía khu vực đoàn tân sinh bên cạnh, người thiếu niên đang ở trên lôi lại kia thật sự là người mạnh nhất của bọn họ sao? Vì sao hơi thở băng lãnh vừa lóe qua bên khu vực tân sinh lại làm hắn sợ hãi trong lòng như vậy? Là ảo giác hay là một vị giáo viên cường đại đang ngồi ở khu vực bên kia? Hoắc lão Đại tìm không thấy đáp án chỉ phải buông nghi ngờ trong lòng, tiếp tục quan sát trận đấu trên lôi đài.
Ở vị trí của đoàn tân sinh chỉ còn lại một người Vũ Cảnh ở tại bên cạnh Lăng Lan. Chỉ thấy cậu xiết chặt nắm tay, vẻ mặt khẩn trương mà nhìn lôi đài, nhìn thấy Tề Long một lần lại một lần đánh lui đối thủ thì nhịn không được vui sướng, quay đầu hỏi Lăng Lan: “Lan lão đại, cậu nói Tề Long có hi vọng thắng trận thi đấu này hay không?” Tề Long đánh xuất sắc như vậy, hơn nữa cậu ta vẫn luôn mạnh mẽ như thế, nhất định sẽ không làm cho bọn họ thất vọng.
Lăng Lan lúc này hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn chiêu thức của hai người trên lôi đài. Đây là thói quen trước sau như một của cô, copy những chiêu thức đấu cận chiến trong hiện thực để đưa vào tặng cho không gian học tập, vừa có thể đạt được chút điểm cống hiến, vừa có thể tận dụng sức lao động miễn phí của nhóm đạo sư để phân tích những tinh diệu của chiêu thức từ đó phát triển ra những chiêu thức có sức công phá mạnh hơn, đối với Lăng Lan mà nói thì đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện.
Nghe Vũ Cảnh hỏi, Lăng Lan trực tiếp trả lời: “Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, nghĩ đến chuyện thắng thua vẫn còn quá sớm.”
Kỳ thật Lăng Lan xem rất rõ ràng Tề Long không phải không có khả năng thắng lợi. Chỉ là tỷ lệ cực nhỏ, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn cậu và đối thủ có lực lượng ngang nhau, xuất sắc vạn phần, nhưng Lăng Lan lại rõ ràng cảm giác được, tình hình trên lôi đài đang dần dần nghiêng về hướng Nhiếp Phong Minh, nếu Tề Long vẫn luôn đánh tiếp như vậy thì xác xuất thắng lợi càng ngày càng thấp.
Nhưng Tề Long sẽ thay đổi đấu pháp sao? Sẽ không! Cho nên kết cục Tề Long thua cuộc, Lăng Lan cơ hồ đã nhìn thấy……
Bất quá, cơ hội cũng không phải một chút đều không có, cái này muốn xem Tề Long có thể tự mình đột phát ở trên lôi đài hay không. Lấy yếu thắng mạnh chỉ thành công khi người yếu nắm lấy cơ hội đột phá trong lúc chiến đấu, mà với Tề Long, khả năng này rất có thể xảy ra.
Lăng Lan không khỏi nghĩ đến lúc bọn họ mới sáu tuổi, trong bài khảo hạch nhập học của học viện đồng quân trung tâm, Tề Long với chiêu thức cách đấu cực kỳ ấu trĩ đã ngoài dự đoán mà tự mình đột phá…… Có lẽ, cô có thể chờ mong một chút.
Dưới lôi đài hai phương đang khẩn trương rối rắm, trên lôi đài hai người càng đánh vàng hăng, phong cách chiến đấu của Tề Long vẫn chính là đánh, luôn đánh, không có ý phòng ngự để nghỉ ngơi chỉnh đốn sức lực, là cái loại càng đánh càng điên, áp lực bắn ngược lại lên cơ thể càng lớn, theo cách nói của Lăng Lan thì đây chính là tiểu Cường đánh không chết. Cho nên dù tình thế trên lôi đài nghiêng về phía Nhiếp Phong Minh nhưng nói về công kích, trừ phi có người đạt đến cảnh giới cực cao như Lăng Lan, liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề trong phương thức đánh của Tề Long, còn không tất cả mọi người đều như lạc trong sương mù, cho dù là Lôi Đình cực kỳ tin tưởng Nhiếp Phong Minh thì trong lòng cũng nhịn không được mà bất ổn.
“Đây là có chuyện gì?” Lâm Chí Đông vẻ mặt nôn nóng, “Hoắc lão đại, không phải nói đàn anh Phong Minh sẽ khống chế cục diện sao? Vì sao tới bây giờ một chút dấu hiệu đều không có?”
Hoắc lão Đại chau mày trả lời: “Đừng nóng vội, tiếp tục theo dõi đi! Thực lực của đối phương cũng không yếu, bất quá, phỏng chừng cậu ta vẫn yếu hơn Phong Minh một bậc……”
“Hoắc lão Đại đã nhìn ra?” Lâm Chí Đông mặt lộ kinh hỉ, chỉ cần không thể mạnh hơn đàn anh Phong Minh, hắn sẽ không sợ.
“Ừm, những vị trí mà đối phương tấn công đều là nhược điểm trong chiêu thức của Phong Minh, khiến Phong Minh đánh rất không dễ dàng.” Hoắc lão Đại mày vẫn như cũ không giãn ra, “Đối phương tựa hồ biết rất rõ chiêu thức đánh cận chiến của khiến cho Phong Minh giống như bị quản chế khắp nơi, bất quá cho dù như vậy đối phương cũng không có biện pháp đánh trúng Phong Minh, chỉ bằng điểm này liền biết thực lực của đối phương vẫn yếu hơn, nếu không Phong Minh đánh càng thêm khó chịu.”
“Vậy khi nào đàn anh Phong Minh mới có thể xoay chuyển cục diện?” Cảnh giới cách đấu của Lâm Chí Đông quá thấp, thật sự nhìn không ra cái gì, chỉ đành phải dò hỏi Hoắc lão đại.
Hoắc lão Đại trả lời: “Tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi một chút, hẳn là nhanh tới.” Vừa dứt lời, Hoắc lão Đại đột nhiên lộ ý cười nói, “Không cần chờ, Phong Minh đã ở xoay chuyển cục diện, hẳn là rất nhanh có thể giải quyết đối thủ.”
Hoắc lão Đại lúc này mới nhìn ra tình thế đang nghiêng về phía Nhiếp Phong Minh, chỉ cần xét thời gian chậm hơn lúc Lăng Lan đoán là có thể thấy được trên phương diện nhãn lực, Hoắc lão Đại cũng kém Lăng Lan một khoảng xa.
Bất quá, Hoắc lão Đại cũng đồng dạng giật mình với năng lực của nhóm tân sinh lần này, nhớ trước đây khi bọn họ mới vừa vào trường quân đội cũng có một cao thủ khí kình cách đấu xuất hiện, lúc ấy cả trường quân đội mừng rỡ như điên, được trọng điểm bồi dưỡng, không nghĩ tới lần này, cao thủ khí kình cấp cách đấu giống như không cần tiền, từng người từng người xuất hiện, đến tột cùng là con đường trở thành cao thủ khí kình đã được “đại lộ hóa” hay là do bọn họ không thể theo kịp lớp đàn em?
“Chẳng lẽ, trường quân đội muốn lật trời sao?” Hoắc lão Đại không biết vì sao lại có ý tưởng này, bất quá rất nhanh liền lắc đầu phủ nhận. Ở trường quân đội, để được cân nhắc có phải cường giả hay không không phải nhìn trên mặt thể thuật, quan trọng nhất vẫn là điều khiển cơ giáp. Có lẽ hai năm sau là có thể nhìn ra những thiếu niên có thiên phú trên mặt cách đấu này có phải cũng có thiên phú yêu nghệt trên phương diện điều khiển cơ giáp hay không.
Trên trận đấu, tình thế quả thật giống như những gì Lăng Lan dự đoán, Nhiếp Phong Minh sau khi thích ứng với lối đánh điền cuồng của Tề Long bắt đầu chậm rãi xoay chuyển tình thế, nguyên bản Tề Long điên cuồng công kích dần dần thu liễm, thậm chí có loại cảm giác bị trói buộc đánh không được. Mọi người tin tưởng không bao lâu nữa Nhiếp Phong Minh nhất định có thể đánh bại đối thủ, dành thắng lợi cho trận thi đấu này.
Nhưng mọi người tưởng quá mức tốt đẹp, trên lôi đài lại đi qua năm sáu mươi chiêu, Tề Long trước sau như một nhìn không ra giống như sắp bị thua, dù bây giờ cậu không giống ngay từ đầu đánh điên cuồng, nhưng cậu vẫn kiên quyết như cũ ……
Mười phút lại đi qua, Tề Long kiên quyết……
Hai mươi phút đi qua, Tề Long vẫn là kiên quyết……
Ba mươi phút đi qua, Tề Long vẫn như cũ kiên quyết……
“Dựa vào, tân sinh kia thật là đánh không chết mà!” Tề Long kiên trì rốt cuộc làm một ít người trong nhóm học sinh cũ mở miệng thán phục, khả năng chịu đựng của tân sinh này thật là dai, rõ ràng đã bị Nhiếp Phong Minh đánh trúng vô số chỗ, nhưng lại giống như không có việc gì. Nếu là người khác, khi bị đánh trúng nhiều như vậy, nếu không bị thương thì cũng bị đau nhức cơ bắp, nhất định sẽ không có biện pháp lấy công làm thủ nữa, lúc đó Nhiếp Phong Minh nhất định sẽ nắm lấy cơ hội, liên tục công kích, đem đối phương đánh bại.
Thế nhưng Tề Long sau khi bị trúng mấy chiêu vẫn như không có gì, động tác công kích căn bản không chịu ảnh hưởng, vẫn không ngừng đánh tiếp. Nhiếp Phong Minh đối với việc Tề Long không có biểu hiện đau đớn thì vô cùng chấn động nhưng rất nhanh liền không tiếp tục bị đã kích, hắn sợ Tề Long sẽ nhân cơ hội này đánh tới, lấy lại quyền chủ động.
“Dựa vào, tên kia chẳng lẽ không có thần kinh đau đớn?” Rất nhiều người nhìn thấy nắm đấm hữu lực của Nhiếp Phong Minh đánh trúng cơ thể Tề Long, chỉ cần nhìn thôi mà những người đang quan sát trận đấu cũng thấy đau, thế mà Tề Long vẫn như cũ, mặt không đổi sắc, không chút nào động dung.
“Thật là một con quái vật!” Cho dù là một người có thực lực kém hơn mình, nhưng nếu gặp phải một đối thủ như vậy thì bất cứ ai cũng cảm thấy đau đầu. Trên thực tế, quả thực Nhiếp Phong Minh hiện tại cũng đau đầu không thôi, hắn hoài nghi thiếu niên trước mắt này là một người máy, chỉ khoác một tầng da người thôi.
“Xem ra trận thi đấu này trở thành một trận chiến so về khả năng tiêu hao rồi, xem xem thể lực của người nào tiêu hao hết trước.” Có người sáng suốt đã nhìn ra vấn đề, trong thời gian ngắn là phân không được thắng bại.
“Thân thể Tề Long thật là biến thái, cho dù bị đánh trúng cũng giống như bị gãi ngứa, trận này cứ kéo dài như vậy cũng tốt, tốt nhất là tiêu hao hết sức lực của đối thủ luôn.” Vũ Cảnh vẻ mặt kích động mà nhìn lôi đài, mỗi lần nhìn Tề Long đấu là cậu sẽ hưng phấn vô cùng, không có biện pháp, phong cách cách đấu của Tề Long chính là như vậy, từng quyền từng quyền, không có hoa chiêu, hết thảy lấy thực lực nói chuyện.
“Đối phương cực kỳ bình tĩnh, trước mắt Tề Long không có ưu thế!” Lăng Lan cau mày trả lời, mặc dù Tề Long biểu hiện hết sức dửng dưng nhưng cô vẫn nhìn ra sau mỗi lần bị đánh trung, vẻ mặt Tề Long đều co rút nhẹ một cái. Không phải không đau, không biểu hiện chỉ là vì đã bị Tề Long cưỡng chế đè ép xuống.
Tốt, khả năng nhẫn nhịn của đám nhóc nhà cô một người so với một người còn cao hơn, hẵn là trở thành Ninja rùa hết rồi. Chỉ là hy vọng nội thương của Tề Long không quá nặng, nếu không sẽ duy trì không được bao lâu, trong lòng Lăng Lan lo lắng.
Lăng Lan kỳ thật cũng không để ý Tề Long thắng hay thua, cô chỉ hy vọng Tề Long có thể tìm được cơ hội đột phá trong lần thi đấu này, vượt qua bình cảnh trước mắt.
Phải biết rằng, Tề Long đã ở khí kình trung đoạn đã được một năm, tuy rằng trong khoảng thời gian này cô rảnh sẽ đi “làm nhục” Tề Long, nhưng quả thực hiệu quả không tốt lắm. Có lẽ Tề Long đã quen phương thức cách đấu của cô nên bình cảnh của cậu cũng không vì đánh với cô mà buông lỏng, đây cũng là lý do Lăng Lan lựa chọn Tề Long đánh với người mạnh thứ hai bên Lôi Đình. Trong hoàn cảnh phải đảm bảo chắc chắn dành được chiến thắng phút cuối cùng, Lăng Lan cũng hy vọng Tề Long có thể thu hoạch được gì đó từ trận đấu này.
“Đối phương kéo ra khoảng cách.” Vũ Cảnh đột nhiên đứng lên hô to, trên lôi đài xuất hiện một màn đồng thời làm Lăng Lan nhíu chặt mày.