Gióng dừng lại tay chống xuống chiếc quyền trượng, mắt nhìn thẳng về hướng tán tu chờ đợi, từng ánh mắt cũng theo dõi từng bước tiến của Gióng, những bước tiến nhẹ nhàng như thường nhân tản bộ giữa thiên địa, chỉ là khí tức phát ra khiến người khác cảm thấy run sợ, cái khí tức này từ đâu mà có??
Thao Sảng hơi gật đầu với những người khác cũng bước chân ra, bọn họ chọn ra năm người thì bốn người đã chiến đấu rồi chỉ còn mình hắn, hắn không muốn đằng không bay ra trong khi người ấy chỉ đi bộ.
Hắn bước từng bước nhưng trong lòng lại có muôn vàn suy nghĩ nhưng cũng lắm phần hiếu kỳ, vị đại nhân này khí độ phi phàm đối nhân xử thế khác với thường nhân, vậy tu vi Sẽ ra sao? Tu vi như thế nào mà khiến những cường nhân như vậy thuận lòng quy phục?.
- Là ngươi sao?? Ngươi đã sắp băng hoá rồi! nếu còn sử dụng linh lực quá nhiều hậu quả khó mà nói, ngươi đây chính là đang trêu đùa với bản thân ngươi.
Gióng đánh giá thân thể Thao Sảng, Thao Sảng khác biệt rất nhiều so với trước, làn da trở nên nhăn nheo nhợt nhạt, thậm chí trên khuôn mặt có lớp băng mỏng, hơi thở như một làn sương lạnh giá.
Thao Sảng chắp tay:
- Đại nhân, nếu đã biết sớm muộn sẽ chết thì sớm hay muộn cũng đã sao? Nếu vì vậy mà cứ canh cánh trong lòng, sợ trước sợ sau thì chẳng phải uổng sống ở đời? Thà rằng buông tay mà sống, sống thật nhiệt để khi chết có thể mỉm cười.
- Ngươi nói đúng, sống cho sao ra sống để không uổng đã sống, sống thật đặc sắc để khi chết có thể làm ma vui vẻ, những điều này khiến ta nhớ đến một câu nói:" khi ta sinh ra, mọi người cười ta khóc. hãy sống sao cho khi ta chết đi rồi, mọi người khóc ta cười."
- " khi ta sinh ra, mọi người cười ta khóc. Hãy sống sao cho khi ta chết đi rồi, mọi người khóc ta cười."
Thao Sảnh lẩm bẩm lại câu nói này, nhưng người khác cũng lẩm bẩm nhắc lại rồi trầm ngâm.
- Ngươi biết không con đường của ngươi chỉ mới vừa bắt đầu, tu chân thiên lộ dài đằng đẵng, Nguyên Anh Hoá Thần cũng chỉ là một bước nhỏ, người ta thường nói trên người có người ngoài trời lại thấy trời cao khác, vậy liệu tới ngươi đã sống đủ nhiệt? Đó đã gọi là nhiệt? Ngươi nên sống thật lâu để thấy rằng sự sống này thật vi diệu biết chừng nào.
- Đại nhân, vậy còn người??
- Ta ư?? Ta vẫn chưa thấy quá nhiệt, tu chân giới này chỉ là vị diện thấp nhất làm sao đủ để thấy nhiệt? Nơi này chỉ là nơi người ta từ tiên nhưng không biết rằng có những nơi mới có tiên thật sự.
- Vị diện thấp nhất sao??
Thao Sảng ngẩn người hỏi lại đầy nghi hoặc.
- Ngươi từng ăn kẹo hồ lô chứ? Như khi ngươi cầm thẳng thanh kẹo đó lên thì viên đầu tiên đó sẽ là tu chân giới còn mấy viên khác ở ngoài kia.
Gióng nói rồi chỉ tay thẳng lên trời, mọi người nhìn theo hướng tay Gióng.
- Như tu chân giới có sự phân chia tầng lớp tu sĩ, thế giới cũng vậy nhưng để thấy được điều đó người phải sống thật lâu, hoặc có thể không cần như vậy nếu ta đưa ngươi đi.
Những điều Gióng nói khiến người khác kinh nghi, nhưng không hiểu sao nó lại khiến họ tin tưởng và càng thêm cảm thấy Gióng rất huyền bí.
Gióng thấy mọi người trầm lắng như vậy cười nói:
- Không nói chuyện này nữa, đó vẫn là những chuyện tầng lớp cao hơn mới có thể tiếp xúc, nói cho các ngươi quá nhiều thì không khéo khiến đạo tâm xụp đổ thì không hay, nào chúng ta bắt đầu thôi!
- Thao Sảng xin đại nhận chỉ giáo.
Thao Sảng cũng hồi lại tinh thần, nghe vậy liền chắp tay thêm phần cung kính.
Gióng ngẫm nghĩ xem nên đánh thế nào ah, tu vi hiện tại của Gióng có hơi thiếu hụt, Gióng nhìn hắc giáp trên người mình rồi nói:
- Thế này đi, ta đứng cho ngươi đánh nếu ngươi không thể làm gì ta thì ngươi thua.
- Chuyện này... Đại nhân người có chắc là muốn như vậy chứ??
Thao Sảng khí tức đã được đẩy lên, hơi nóng toa ra hừng hực nhưng ngập ngừng nhìn Gióng hỏi, hắn băn khoăn ah... lỡ như có sao thì hắn khó mà tiếp nhận được.
Những người khác nghe Gióng nói vậy thì bất ngờ, đứng yên để cho một Nguyên Anh hậu kỳ đánh? Cái này nếu luận cảnh giới thì phải chênh lệch lớn nếu không thì cũng phải có phòng ngự như thế nào? Không lẽ trong mắt người này Nguyên Anh không đáng nhắc đến?
- Còn sao nữa cứ đến thôi! Ta đã không lo thì ngươi không cần nhọc tâm như vậy, hãy cho ta thấy ngươi có thể làm gì??
Gióng đáp lời, thân thể đứng thẳng tắp nhưng lại khiến người khác ngước vọng, vì lúc này dường như trong lòng họ Gióng trở nên to lớn đến mức khác thường.
- Vậy đại nhân, Thao Sảng đắc tội rồi.
Thao Sảng cất lời khí thế đẩy lên cuồn cuộn, hoả linh lực xen lẫn bạch sắc khiến hắn như vừa bước ra từ một phòng xông hơi.
- Hoả Phần Thiên Quyền...
Thao sảng bay người mà tới quyền đầu hoả diễm bao phủ, đấm vào ngực Gióng.
Gióng hứng trọn một quyền này, ngực hơi lõm xuống bị bao phủ một lớp băng mỏng, cả người bắn về phía sau một khoảng xa mới dừng lại.
Sau lưng Gióng, Hắc sắc vũ sí mở rộng để cản lực đẩy, Gióng bay trở lại đứng trước Thao Sảng, đưa tay phủi đi lớp băng trên ngực, vết lõm trồi lên trở lại bình thường như chưa có gì sảy ra.
- không tệ, tiếp nào...
Ngây ngốc, toàn trường trở nên lặng thinh, có thể quyền vừa rồi chưa phải toàn lực nhưng không hề thấy Gióng vận dụng linh lực, nếu nói hắc giáp là pháp khí thì cũng cần phải có linh lực chèo chống, đằng này không hề có dấu hiệu linh lực gì cả.
- Thiên Lý Bài Diễm Chưởng.
Thao Sảng từ quyền đổi chưởng pháp, hư ảnh hoả chưởng lớn xuất hiện đầy rẫy xung quanh Thao Sảng như vô tận đánh về phía Gióng.
Gióng hắc sí sau lưng trùm lên phía trước như một lớp tường chắn hoả chưởng lại, hoả chưởng in lên đôi cánh những vết tay băng lạnh nhưng chẳng bao lâu đã hoá thành làn sương trắng, Gióng hơi lùi bước về sau nhưng không quá xa vì hoả lực đã bị hắc xí tiêu đi phần nhiều.
Hắc sí vẫn nguyên ven như lúc ban đầu, Gióng đây là lần đầu dùng cặp sí có từ lúc Trúc Cơ nên không nghĩ rằng nó cũng không đơn giản.
Sở dĩ Gióng vẫn bình yên là nhờ hắc sí, hắc giáp còn một phần là lớp lân giáp tâm sắc nơi thân, món quà huyết mạch này khiến gióng như được bao bọc trước cường lực.
Hắc sí bung ra, Gióng nhìn Thao Sảng vẫy tay ra hiệu nói:
- Tiếp tục đi....
Thao Sảng ngây người nhìn kết quả đòn công kích vừa rồi, nghe Gióng nói vậy, hoả diễm nơi tay hoá đao mà chém tới:
- Hoả Trảm Thiên Hà...
Hoả nhận sắc bén mang theo hơi thở nóng như thể đốt chém rách hư không, từng hoả nhận liên miên mà đi.
Trên thân hắc giáp xuất hiện đầy những vết cắt nóng rực vương đầy hoả diễm rồi lại băng hoá, Gióng bị hất người xuống đất, hoả nhận chém trên nền đất những rãnh dài, cây cỏ cháy xém rồi trở nên đóng băng, nơi Gióng nằm sương giá bốc lên nghi ngút như thể đó là một suối nước nóng.
Mọi người nhìn vào làn sương chờ đợi, nhưng một hồi lại chưa thấy động tĩnh gì, bắt đầu trở nên nghi hoặc lo lắng thì từ màn sương ấy hắc giáp cao lớn quen thuộc bước ra.
Những vết cắt trên hắc giáp vốn đã bị băng hoá lại nhưng phía trong đó xuất hiện những dấu hiệu hoả diễm, băng hoá bị hoả diễn này làm tan chảy, theo từng bước chân của Gióng những vết cắt dần liền lại một cách hoàn hảo.
- Đại nhân, tiếp theo ta muốn dùng đòn tối cường của ta, nếu kết quả không thay đổi thì ta không đánh nữa, đánh với đại nhân ta có cảm giác đạo tâm của mình sụp đổ mất thôi.
- Được tới nào...
Thao Sảng linh lực đẩy lên mức cực đại mà hắn có thể, hoả linh lực băng khí bốc lên ngùn ngụt hoà quyện với nhau tạo thành hư ảnh người khổng lồ băng hoả, hư ảnh tay nắm thành quyền đầu.
- Hư Thần Song Lĩnh Quyền.
Quyền đầu lớn mang hai lĩnh vực trái ngược mà tới, kèm theo kình phong mạnh mẽ khiến không gian như thể rừng động.
Gióng đánh giá quyền đầu đang tới, bàn tay giơ ra phía trước, bàn tay Gióng từng ngón tay hoả diễm bốc lên như đốm lửa bếp củi nhỏ lay động, Gióng lẩm bẩm:
- Thiên Vẫn Hoả, cho ta thấy ngươi có thể làm gì??
Thiên Vẫn hoả, tương truyền ngày trước khi những món đồ mà Gióng yêu cầu Hùng Vương rèn, lúc thành hình được mang lên đàn tế trời để báo cáo thương thiên, thì một hoả cầu lớn phá thiên mà tới đánh thẳng vào ngựa sắt, khi Gióng tới tu chân này nó chỉ còn là một đốm lửa nhỏ.
Một bàn tay nhỏ bé đón lại một đại quyền đầu, thân thể Gióng bị đẩy lùi dần lại, phía sau lưng phi phong bay phấp phới, Thiên Vẫn Hoả nơi tay Gióng như một đứa trẻ háu ăn cắn nuốt hoả quyền đầu to lớn khiến hư ảnh mờ dần mà nó lớn lên hơn, hư ảnh từ quyền đầu nhạt dần rồi cả hư ảnh người khổng lồ băng hoả như biến thành lồng hoả lưu bị Thiên Vẫn Hỏa hút vào bản thân.
Thao Sảng thấy vậy liền sợ hãi ngắt liên hệ với hư ảnh, nhưng dường như hơi chậm nhịp khoé miệng hốc ra huyết dịch, thân thể lảo đảo không vững mái tóc bạc như cước và làn da nhăn nheo với những lớp màn băng.
- Biểu ca...
- Thao Sảng...
- tiểu tử...
Mọi người thấy vậy lo lắng, gọi nhưng không thể tiến tới vì hai người chưa ai nói lời chấm dứt chiến đấu.
Gióng lúc này toàn thân hoả diễm bao phủ, nó giống như với Thao Sảnh vừa rồi hoả xen lẫn băng giá, Gióng bất ngờ không thôi thì ra Thiên Vẫn hoả còn có thể cắn nuốt.
Thu hồi hỏa diễm, Gióng đằng không tới đứng trước Thao Sảng, Thao Sảng cố đình trụ cơ thể hành lễ mà nói:
- Đại nhân, Thao Sảng cam bái hạ phong.
Dứt lời hắn thân thể như thoát lực đổ xụp xuống, Gióng thấy vậy hơi ngồi xuống, cho hắn ngồi khoanh chân xuống đất rồi Gióng khoanh chân ngồi phía sau, tay đưa vận pháp ấn vào lưng Thao Sảng, mộc linh lực như một mảng xanh tươi bao quanh người Gióng, theo tay Gióng đặt trên lưng Thao Sảng mà tiến vào người Thao Sảnh.
Đám đông từ xa thấy vậy trở nên lo lắng, đạp không bay tới vây quanh lấy hai người, Uyển Thanh ngập ngừng toan chạy tới gần:
- Biểu ca...
Nhưng nàng vừa cất bước thì cảm thấy như có một vách ngăn cản nàng lại, Thạch Sanh cất lời:
- Yên lặng đi, chớ làm đại nhân nhà ta phân tâm, kẻo lát nữa các ngươi chỉ có thể khiêng xác hắn về.
Thì ra đó là vách ngăn do Thạch Sanh tạo nên để những người khác không làm ảnh hưởng đến Gióng, vì lúc này nếu Gióng bị ảnh hưởng có thể bị phản phệ dẫn tới nội thương.
Những người khác nghe vậy biết Gióng đang cứu chữa cho Thao Sảng, tuy lòng còn lo lắng nhưng đều lùi bước về sau im lặng mà nhìn.
Mộc linh lực như một nguồn sinh cơ cường đại, cỏ cây xung quanh nơi hai người ngồi đều trở nên xanh tươi rập rạp, hiện trạng rơi vào mắt người nhìn đều cảm thấy sự thần kỳ, Bá Nhan Tượng Thạch nhìn nhau đều thấy sâu trong khoé mắt sự huân hỉ nảy sinh.
Thao Sảng da thịt trở nên căng hơn và trở nên hồng hào hơn trước, mái tóc bạc đã có lốm đốm sắc đen, mắt hắn hơi động đậy rồi từ từ mở ra, cảm nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể mình, cảm nhận thấy sự hiện diện của luồng mộc linh lực tới từ phía sau, trong lòng hắn có chút gì đó không rõ.
Gióng thấy Thao Sảng đã qua thời điểm nguy hiểm liền thu tay lại, mộc linh lực trong cơ thể Gióng cũng không còn nhiều cũng cần thời gian phục hồi lại nữa.
Gióng tay chống quyền trượng mà dứng dậy, Thao Sảng thấy vậy cung đứng dậy hướng Gióng dùng đại lễ mà nói:
- Thao Sảng tạ ơn đại nhân trượng nghĩa ra tay cứu giúp.
- Không có gì, lần này cũng do ta sơ ý mà ra, coi như là ta chuộc lỗi với ngươi.
- Thao Sảng không dám, đại nhân đó là khi giao tranh khó tránh khỏi, đại nhân kéo ta lại khi ta đã bước nửa bước vào quỷ môn quan, đó khác chi là ơn tái tạo.
Thao Sảng lắc đầu, người cúi xuống càng sâu hơn tỏ vẻ cảm kích, những người khác thấy vẻ sức sống trở lại trên người Thao Sảng mà trở nên ngây ngốc, ánh mắt nhìn Gióng càng trở nên tôn kính thêm phần nào.