Gióng bị kình lực đẩy cả người ngã sóng soài dưới nền đất nhão mưa, cả người ướt nhèm hơi chật vật ngồi dậy nhìn về hướng Hàn Lệ. Gióng không ngờ nữ nhân này lại vì mình mà đối nghịch lại với sư huynh đệ.
Nhưng trong lòng nhiều thêm một phần lo lắng vì từ giao phong vừa rồi sự chênh lệch thực lực rõ ràng.
- Hàn Lệ, muội không phải là đối thủ của ta. Đừng vì điều không đâu mà tự làm khó mình.
- Dừng tại đây coi như bài học nhỏ, trở lại vẫn là tâm muội của ta là Tâm đường chủ Ngũ Lang.
Bạch Khởi thiết phiến quạt nhẹ, bộ dáng cao thượng khuyên giải người lạc lối.
Hắn biết nhiều người khác đang nhìn mình nên giữ phần hình tượng, dẫu sao cũng sưng huynh gọi muội không thể quá tuyệt tình, Ngũ Lang có được động tĩnh sau này thực lực bành trướng người đầu nhập sẽ không ít hắn cần phải đẩy đánh vọng của mình lên cao thì vị trí mới vững vàng.
- Hộc, Nhị ca đây là huynh ép ta, hôm nay trừ khi huynh bước qua xác ta không thì nam hài này bảo trụ chắc rồi.
Hàn Lệ hộc ra một búng máu tươi, chân hơi lảo đảo nhưng vẫn kiên đinh nói.
- Hừ... Muốn vậy hôm nay ta bước qua xác ngươi cho ngươi xem.
Dứt lời thiết phiết quạt mạnh, hoả diễm như những đao phong đỏ rực chém xuyên qua màn mưa, thân hình hư thực phiêu dật hướng Hàn Lệ mà tới.
Hàn Lệ chiếc tiên uốn lượn quanh cơ thể bao trùm hoả diễm như một hoả lòng phá tan đao phong, tiên hóa có rút lại biến thành một thành trường kiếm chặn lại thiết phiến.
Thần thể hai người đi chuyển giữa khoảng sân hoa mang rực sáng,
- Phiêu Diễm chưởng.
- Hoả Lòng xuất thiên
Chưởng đối tiên, hoả đấu hoả, màn mưa như bốc hơi, Hàn Lệ càng đấu càng chật vật khoảng cách cảnh giới càng lúc càng hiện rõ ràng.
Hàn Lệ đã bị Bạch Khởi phất bay ra xa, y phục của nàng bị lửa đốt cháy nửa phần thân trên, bộ ngực lớn trắng muốt dần lồ lộ, nàng nhìn về phía Gióng nở nụ cười thương tâm.
Nàng khụy xuống nền đất, khoé miệng tiên huyết chảy dài, tóc tai vì nước mưa mà bết lại.
" bốp"
Tiếng tát mạnh vàng lên, nàng nằm sóng soài trên vũng nước, sức lực như bị vắt kiệt khiến nàng khó gượng dậy.
- Đối nghịch với ta, đây chính là kết quả.
Bạch Khởi dẫm chân lên mặt nàng, khiến nửa khuôn mặt xinh đẹp ngập dưới vũng nước đọng.
Những ngón tay thon bấu sâu dưới đất thành những đường rãnh nhỏ, bờ vai nàng run rẩy có giật, thảm cảnh ấy khiến nam nhân tại trường dẫy lòng thương cảm.
Gióng lòng bùng lửa giận trong lòng, tuy nữ nhân này tới hòng hủy diệt Trúc gia nhưng nàng cũng chỉ khốn trụ Mạnh Cường, hơn nữa thảm trạng lúc này của nàng lại vì hắn.
Nắm chặt bàn tay nhỏ, Gióng bước từng bước về phía nàng, lúc này trong suy nghĩ chỉ muốn một chưởng đập chết kẻ đang khinh miệt nữ nhân yếu đuối trước mặt này
Bạch Khởi nhìn thân hình nhỏ bé đang tức giận tiến tới cười:
- Muốn ta thả cho nó sao?? Quỳ xuống gọi một tiếng phụ thân ta tha cho..
- Hừ... Ta nói quỳ xuống....
Thấy Gióng không nói không rằng tiến đến, hắn thêm phần tức giận hừ lạnh, uy áp bùng phát hòng ép xuống thân hình nhỏ bé khuất nhục mà quỳ xuống.
Ủy áp bất chợt khiến cơ thể Gióng trùng xuống, mỗi bước chân nặng chịch làm dấu chân lún sâu xuống nền đất, càng tiến lại gần uy áp càng mạnh hơn, cơ thể bất đầu run rẩy không vững.
Khuôn mặt vốn trắng trẻo chuyển sang đỏ au, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, dần trở nên tối sầm lại, Gióng lẩm bẩm:
- Ngươi không xứng...
- Ngươi không xứng...
- Ngươi không xứng....
Gióng ngã vật xuống, nước mưa rơi trên khuôn mặt vẫn đang kiên định bất chấp.
Hình ảnh nhỏ bé kiên trì trước ủy áp của Kết Đan cường giả khiến toàn trường thâm tâm nể phục, nhìn nam hài nằm dài dưới đất mà không nói nên lời.
- lũ súc sinh, không bằng cầm thú.
- súc vật chứ không phải là người.
- Ta xxx mẫu thân nhất các ngươi, xxxx cả nhà ngươi
- đĩ mẹ mày, ta phi
...
...
Nam nhân Trúc gia trang náo động một màn phỉ nhổ miệt thị, dùng dằng thoát khỏi dây trói, muốn lao ra quần ẩu một trận.
- Ta muốn giết ngươi,..
Hàn Lệ thần thức thấy tất cả, sức lục cạn kiệt cơ thể bỗng vùng dậy thoát khỏi khống chế của Bạch Khởi.
" Bốp" " bốp" " bốp"
- tiện nhân...
- im hết cho tao...
Bạch Kỳ vung tay nắm lấy cổ nàng, vả liên tiếp khiến má nàng phồng rộp cơ thể thêm một lân nữa đổ người xuống, nàng nhìn cơ thể bé nhỏ ngoài kia, bàn tay nàng cố với như muốn từ xa níu lấy nhưng không thể khoé mi ướt mèm.
Bạch khởi hét lớn át tiếng mọi người, khiến thuộc hạ giật thót, lao tới kiềm giữ lại nhóm tù nhân này. Một màn tra tấn đấm đá hì hục, khiến người Trúc trang xụi lơ, nhưng ánh mắt hằm hằm căm thù.
- Dựng con tiện nhân này lên, hôm nay ta phải diết tiểu tử này trước mặt nó.
- rõ,
Nghe lệnh hải gã thuộc hạ, xông tới mỗi người một tay nhấc Hàn Lệ lên khỏi mặt đất.
- Súc sinh.... Phụt...
Hàn Lệ khinh miệt phỉ nhổ vào người Bạch Kỳ, một hỗn hợp đặc quánh của máu bùn đất và nước miếng.
- Mẹ mày, còn bướng....
" Bốp"
Hắn lại gần vả một tiếng vang lớn, tay nắm lấy cái cằm nhọn, tay kia lần lấy vạt áo nàng xé mạnh.
" Xoạt"....
" Xoạt"....
Bộ y phục vốn lỗ trỗ, bị xé toan, cơ thể Hàn Lệ lộ thiên giữa mọi ánh mắt hướng về, nhưng vết thương vết bầm tím không làm chè dấu đi một thân hình hoàn mỹ.
Chiếc cổ thon dài trơn nhẵn, làn đó trắng như ngọc, đôi gò bồng đảo căng tròn sức sống, eo thon mềm mượt được, cặp chân dài đầy đặn. Khiến từng tiếng nuốt nước bọt dẫm đãng dần xuất hiện.
Bạch Khởi một tay chộp lấy bên ngực lớn mà dùng sức bóp mạnh, tay kia vỗ vỗ má hàn lệ, vừa vỗ vừa nói, nắn cái, vỗ cái, nói từng câu:
- Tiện nhân ngươi ngĩ ngươi là ai??
- Dám đối nghịch ta??
- Bọn ta chỉ gọi ngươi một câu Tam muội là ngươi nghĩ ngươi thật sự là Tam muội của bọn ta sao??
- Ngươi chỉ là con hàng bị bọn ta lợi dụng thôi, không là kết Đan thì ta đã ăn ngươi lâu rồi.
- Có mỏ linh thạch, ngươi ngĩ một kết đan như ngươi còn thiếu sao???
- Bước qua xác ngươi?? Ta bước cho ngươi xem.
- Hừ hôm nay ta lấy người cho khảo quân, cho cả trại khai hoang, ai cũng bước qua ngươi.
Hàn Lệ bị hắn bóp ngực nàng chẳng thấy một thứ khoái cảm giống như mới đây không lâu. chỉ thấy đau điếng, thấy nhục nhã, ngực nàng hằn lên những lằn đỏ. Nàng nhìn hắn với ánh mắt oán độc, đầy hận thù nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn nói:
- Lũ vô sỉ. Cặn bã..
Bạch khởi đưa tay quệt nước bọt của Hàn lệ đưa vào miệng mút lấy cười dâm đãng:
- Hương vị không tệ, có cá tính, ta thích.
" Bốp"
Nói rồi vung tay tát mạnh một cái Hàn Lệ nghiêng hẳn sang một bên miệng phún huyết.
- Mang thằng nhóc tới đây, ta muốn cho thằng nhóc thấy ta ngự nữ
Bạch Khởi ra lệnh cho thuộc hạ, tay tìm gỡ đai lưng của mình.
- Nhị ca lượt hai tới ta..
- Sau tới ta...
Ngư Nhi cùng một đám nhao nhao cướp lượt sôi nổi, ai cũng muốn mình được giải toả hàm muốn sớm một phần, đại mỹ nhân ngày thường của trại hôm nay chính là đại hội bàn đào.
" Phập".. "phập...." phập"...
" Rầm"..
Tiếng tranh dành bị thanh âm đâm phập của vật sắc nhọn đâm vào da thịt vang lên, hai bóng người bay ngược lại nằm thành hai đống lớn trên mặt đất, thân thể bị mảnh băng đâm kín như nhím biển.
Cảnh tượng khiến ai nấy ngỡ ngàng, họ nhận ra đây chính là hai người đồng bạn vừa y lệnh đi lôi nam hài trở lại, chỉ mấy tích tắc thời gian thôi mà đã quay lại một cách đặc sắc.
- dám động đến nhi tử của ta, đã hỏi ta chưa???
Thánh âm sắc bén, vang lên từ hướng bên trong Trúc gia, một bóng Bạch y dần xuất hiện nơi đại môn.
Bạch Khởi cùng nhân mã Ngũ Lang đề phòng hướng lại nhìn, đó một thiếu nữ dáng cao thành mái tóc trắng buông dài, lớp y phục bị nước mưa ướt dính sát vào người thiếu nữa làm hiện ra lồ lộ những đường cong quến rũ.
Chúng nhân thẫn thờ, vì chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như vậy. Ngay cả Hàn Lệ cũng hận kém phần mà ngả mũ, tiếng nước bọt đôi mắt loé sáng nhìn theo không dời.
- Hừ...
Nàng hừ nhẹ cách không nhấc nhỉ tử trở về, khẽ thở phào truyền vào trong người con dòng linh khí, rồi mơi đặt nó ngồi dựa lưng vào cột đá ngoài cửa Trúc gia.
Hướng ánh nhìn trở lại đám người Ngũ lãng trại, đôi mắt nàng băng lạnh, tóc trắng không gió mà từng bay, nàng tức giận rồi thực sự tức giận, nếu nàng không đến sớm nhỉ tử có thể đã sảy ra việc nghiêm trọng.