Nhưng đến nơi lại không tìm thấy nhi tử của mình đâu, nàng nhớ rõ lúc mới bế con đến Trúc gia, thì Trúc Linh tới kéo nhi tử đi chơi, giờ sang hỏi Linh nhi bảo lúc đến cửa thông đạo thì nàng đã bị tách ra khỏi Gióng bởi đoàn người chen lấn đông đúc.
Thanh Hà nhìn quanh đám người một lượt rồi nhìn về phía thông đạo ngẫm nghĩ lắc đầu:
- Tiểu tăng động này chắc lại trốn lại xem náo nhiệt rồi
Nàng định tiến vào thông đạo để quay trở lại Trúc Trang tìm kiếm nhi tử thì bị Trúc nhị tiểu thư kéo lại nói:
- Thanh Hà tỷ tỷ, tỷ không thể quay lại được.
Nàng nhìn vị Trúc tiểu thư này lắc đầu, gạt bỏ tay nàng ra khỏi tay mình, nhi tử vẫn còn ở lại đó thì dù thế nào nàng vẫn phải quay lại.
- Nghiên muội, Minh nhi vẫn còn ở đó ta phải trở lại, ta không thể để nó một mình được.
Trúc Nghiên biết không thể giữ Thanh Hà lại, nàng ngập ngừng chờ mong:
- Tỷ nhớ cẩn thận, nếu có thể... Nếu có thể hãy chiếu cố đại ca ta một chút.
Thanh Hà nhìn vị muội muội này không nói chỉ gật đầu rồi đi vào thông đạo. Chúng nữ nhìn theo bóng lưng ong mất dần thì trầm mặc không nói, có người lặng lẽ thở dài nhưng đáy mắt ánh lên tia hi vọng lấp loé.
Thông đạo khá dài nên lúc nàng đến thì cuộc chiến cũng đã kết túc rồi, lúc nàng tiến ra cổng Trúc gia thì thấy đám nam nhân gia trang bị trói thành một hàng dài dáng vẻ ai nấy đều rất chật vật, Ngũ Lang trại thì đang nhìn về một phía với ánh mắt đê tiện.
Nàng nhìn theo hướng đấy thì thấy nam nhân mặt trắng đang dùng một tay nắm bóp bầu ngực trắng muốt một nữ nhân loã lồ, tay kia thì vỗ vỗ má nói nhưng lời vô sỉ. Nàng cảm thấy thật chán ghét quay đi không nhìn nữa.
Đưa mắt quanh sân tìm kiếm nhi tử thì thấy nhi tử nằm ở trong vũng máu, người ướt như chuột tắm trên thân bùn đất lấm lem. Bên cạnh là hai gã tráng hán mắt nhìn về phía thiếu nữ bị bóp ngực mà đưa tay chộp về phía hai tay nhi tử mình.
Trong lòng nàng bừng lên một cỗ tức giận, nàng phất về phía nhi tử của mình, những giọt mưa hoá thành những băn nhận xé không mà đi.
Hai gã tráng hán đang mải nhìn cảnh xuân sắc bên kia thì nghe thấy tiếng bước chân ngoảnh mặt lại, đập vào mắt hắn là một cảnh núi non hùng vĩ. Chưa kịp tặc lưỡi thì đã như một con nhím biển cơ thể chi chít gái băng bay ngược về phía sau.
- Hừ, giám động vào nhi tử của ta, đã hỏi ta chưa??
Thánh Hà nhìn chúng bay đi với thần sắc lạnh nhạt nói.
Cả toàn trường sững sờ nhìn về phía nàng với ánh mắt đầy sắc dục, thèm thuồng, có kẻ nuốt nước miếng đánh ừng ực, từng chiếc tiểu côn ngóc dậy khỏi áp bức. nhìn thấy như vậy nàng thiếu chút nữa chửi thề, nhưng nhớ ra có nhi tử ở đây còn phải giữ phong phạm ah.
Cách không đưa nhỉ tử trở về, thấy con chỉ vì suy kiệt mà ngất lịm đi thôi, khẽ thở phào, truyền vào thân hình nhỏ bé một dòng linh lực cho đến khi nét mặt nên hồng hào trở lại, mới để con nằm dựa lưng vào cột cẩn thận.
Nàng quay lại nhìn đám người Ngũ Lang, nàng tức giận thực sự tuy nhi tử không thương tổn gì đáng ngại nhưng nếu nàng tới chậm thì tính mạng nhỉ tử đã bị nguy hiểm, hơn nữa chúng còn muốn nó chứng hành vi vô sỉ không bằng cầm thú.
Mái tóc bạc trắng không gió mà từng bay phấp phới, cơ thể nàng toát ra một màn sương lạnh.
- Mẫu thân người đến rồi! Nếu chậm hơn một chút nữa Minh nhi ô hô hai tai, không còn gặp được người ah.
Thanh âm non nớt truyền đến khiến lòng nàng dịu lại, thấy nó đã tỉnh đôi mắt vui mừng nhìn mình thì thoảng còn có tia hối lối ngại ngùng nhưng tuyệt nhiên không chút sợ hãi mà còn giỡn.
Nhìn thảm trạng của nhi tử nàng bật cười thanh thuý, đưa tay ngọc cốc đầu giỡn:
- Hạ ha...tiểu tăng động, con mới đi bơi à??
Gióng đang ngỡ ngàng nhìn sự biến đổi của mẫu thân giây phút ấy người có chút xa lạ, băng giá và lạnh lùng khác với hình tượng mọi khi, bị người tấn công bất ngờ khiến Gióng ôm đầu xuýt xoa.
- Mẫu thân, người rất ngưu ah.
Nhìn nhi tử thẫn thờ nói vậy thì ôm bụng cười ra nước mắt. Tiếng cười nàng như tiếng chuông vàng lanh lảnh khắp sân.
Bạch khởi nhìn về nữ nhân ánh mắt thèm muốn phất tay với nhân mã Ngũ Lang trại:
- Lên bắt nàng cho ta, ai bắt được có thưởng.
Cả đám lao vào như thiêu thân, chúng biết không thể giành ăn được với Trại Chủ, nhưng lên tranh thủ xoa bóp một chút kiếm lợi tức cũng đủ rồi. Mỹ nhân như vậy, đồi núi chập trùng, hoa thơm trái ngọt, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn đi nhà vệ sinh rồi.
Nhìn cả đám bu lại chỗ hai mẫu tử mình, Gióng ngẩn tò he. Biết mẫu thân đẹp vì đã được ngiệm chứng tận mắt, tận tay. nhưng vẫn là đánh giá thấp sức hút của người ah.
Thanh Hà đứng chắn trước người nhi tử, hai tay chống nạnh chờ đợi người tiến đến.
Thân hình thướt tha kiều diễm, thân pháp nhanh nhẹ, di chuyển theo bộ pháp hài hoà giữa đám đông, tứ chi mảnh mai nhìn qua mềm mại yếu đuối nhưng lại phát kình lực mạnh mẽ đến kinh ngạc.
Kẻ đến đầu tiên nàng vung tay phải vả hắn bay ra ngoài khóm trúc nằm bẹp, rồi tay trái tay phải đổi qua đổi lại. người bị bất tỉnh nằm đất mắt trợn thô lố, kẻ bay ra rừng trúc làm gẫy mấy cây rồi nằm lăn lộn.
Dùng tay hơi mỏi nàng chuyển qua chân, nhìn đôi chân đi qua đi lại quần áo dính mưa, áp chặt lộ một đoạn thon dài, cổ chân bé xíu, bắp đùi tròn đầy đặn, lên cao chút nữa đằng sau là cặp mông lớn cong vút phía đằng trước nơi tiếp giáo giữ hai chân à một mảnh xuân sắc cả đám như quên thảm trạng của đồng hành mà lao vào như thiêu thân.
Gióng đứng dưới mái hiên, nhìn từng người ngã rạp, người bay ngã ngổn nghiêng mà lòng thổn thức lẩm bẩm:
- Mẫu thân, người đúng là rất ngưu ah.
Bạch khởi cùng hai đệ, Hàn lệ nằm dưới đất, mặt mũi cứng đờ nhìn trân trân, Trúc gia trang còn có nữ nhân như vậy sao?? không những vẻ ngoài đoan trang tú lệ mà xuất thủ không giống một đoá hoa mẫu đơn.
Nam nhân Trúc trang bị trói nhìn khung cảnh trước mặt mà há hốc mồm, đây là bắn pháo hoa sao đám người xúm xít lại rồi từng người từng người bay ra, ta đang xem pháo hoa sao?? Nữ nhân này còn là người?? quái thú à???
Đánh đấm một hồi đám người đã đổ rạp hết người nằm úp mặt xuống đất, kẻ vắt vẻo trên cành trúc, trên mô đất, dưới vũng nước, người nằm như một đống rác tứ tung vứt lộn xộn khắp nơi, quang cảnh khiến lòng người chấn động.
Giữa khung cảnh lộn xộn chỉ có một nữ nhân bạch y đưa tay phủi phủi những chỗ xộc xệch trên người. Một hài tử ngẩn ngơ đứng dựa người bên cột đâ ngẩn ngơ.
Ngoài trời mưa vẫn mưa rơi, tiếng lá trúc trong gió rì rào, không gian như trầm lắng lại.