Sân Trúc gia trang ngổn ngang những xác người bằng băng đá,những mảnh thi thể vụn vung vãi khắp nơi lộn xộn.
Sau khi bắn xong đại băng tiễn hạ sát Bạch Khởi, băng linh lực tản mát trên cơ thể nàng được thu hồi lại, như thể chưa có gì phát sinh.
Thanh Hà hạ xuống đất khẽ dùng linh lực ép những giọt nước mưa ra khỏi y phục, nàng tiến đến trước mặt nhi tử, thấy nhi tử của mình vẫn đang thẫn thờ vì cảnh tượng vừa rồi.
Nàng cười xoa đầu hỏi:
- Thế nào minh minh, mẫu thân rất tuyệt phải không??
Gióng gật gật cái đầu nhỏ xíu:
- quá tuyệt! Mẫu thân là nhất.
Trước đây vốn lòng có nghi vấn về việc mẫu thân có thể chỉ điểm tu luyện cho nhị nữ, nhưng không nghĩ tới thực lại cao như vậy, Gióng không khỏi kinh ngạc.
Nàng cười hiền lành bế con vào lòng khẽ đưa tay phất quần áo của nhi tử cho khô. Nàng nghe thấy tiếng gọi sau lưng.
Đám nam nhân trúc gia trang gọi nàng để mong nàng đến cưởi trói cho mình:
- Thanh Hà tiên tử
Nàng quay lại nhìn thấy đám luyện khí của ngũ lang trại vẫn đứng tò he ở trên sân không dám chạy vì chúng biết tam vị trại chủ không trốn nổi thì mình chỉ nên chịu trận mà thôi.
Đám nam nhân trúc gia trang thì vừa gọi nàng vẫn đang bị trói đứng xếp hàng, nàng ra lệnh đám Ngũ Lang nhân cưởi trói cho người của Trúc gia trang.
Được cưởi trói xong họ túm tụm đứng trước mặt Thanh Hà cảm tạ:
- cảm tạ tiên tử cứu mạng
- tạ ơn tiên tử
Thanh Hà gật đầu nói với mọi người:
- đừng khách khí,tiện tay mà thôi. đừng gọi ta là tiên tử, Hãy cứ gọi như trước đi.
- vâng tần nương tử.
Mọi người đồng thanh đáp.
Trúc Thanh tiến lên trước chắp tay nói:
- lần này may có Thanh Hà muội ra tay. Nhưng không biết muội muốn xử lý những người này như nào??
Thanh Hà nhìn hắn nói:
- Trúc lão ca khách khí rồi. Còn xử lý như thế nào thì ta nghĩ như thế nào thì ta nghĩ huynh đã có tính toán, chỉ là làm sạch sẽ chút đừng làm ảnh hưởng đến khung cảnh là được rồi.
Trúc thanh nghe vậy gật đầu, hắn hiểu ý nàng những Ngũ Lang nhân này đều không phải người tốt, giết người cướp của trong vạn tượng sơn mạch nhiều không kể hết, bao nhiêu gia đình đã tan vỡ vì bọn chúng.
Ông gọi Lưu Vũ với Mạnh Cường lại nói:
- Lưu Vũ dẫn người trói bọn chúng lại, bảo người dọn dẹp chỗ này rồi mang tất cả chỗ ra xa xa trang một chút xử lý sạch sẽ đi.
- Mạnh Cường đi ra báo cho những người khác trở về được rồi,nhớ xử lý hậu sự của mấy huynh đệ đã ngã xuống cho tốt.
- Vâng.
Hai người cúi đầu nghe lệnh rồi rời đi.
Mạnh Cường chạy vào trong Trúc gia, theo thông đạo ra sau núi tìm kiếm người dân để kêu họ trở lại.
Còn Lưu Vũ dứng giữa sân chỉ đạo mọi người làm việc, trói đám người Ngũ Lang lại cũng như dọn dẹp chiến trường đổ nát, để khôi phục lại trước khi trang nhân quay về.
Một lúc sau chạy về phía Trúc Thanh hỏi ý kiến:
- Trang chủ, còn nữ nhân Hàn Lệ thì Xử lý sao?
Trúc Thanh nhìn về Hàn Lệ lúc này đã hồi phục, đang cưởi chiếc áo của một người đã chết mặc lên người để che đi đồi núi lớn của mình.
Ông nghĩ đến hành động bảo vệ Tần Minh lúc trước nói:
- Hàn Lệ thì để đưa cho tần nương tử giải quyết đi.
- vâng, vậy thì giờ tiểu nhân xin phép đi ra ngoài một lúc
- cẩn thận một chút, xử lý xong cho người đi giám sát ngũ lang trại chặt chẽ vào không được lơ là.
- đã rõ..
Nói rồi Lưu Vũ với đám nam nhân áp giải Ngũ Lang nhân, phía sau kéo theo mấy xe ngựa lớn trở đầy thi thể ra khỏi trang.
Hàn Lệ đang mặc quần áo thấy hai người nhìn mình, thì biết rằng giờ đã đến lúc xử lý cái mạng nhỏ của mình, sống hay chết được quyết định lúc này.
Dĩ nhiên nàng không muốn chết nhưng tính mạng nàng lúc này nằm trong người,nhưng lại không thể rời đi bởi nàng biết đó là điều bất khả thi.
Nàng đợi Quan vũ đi rồi tiến lại trước Trúc Thanh cúi đầu nói:
- Trúc trang chủ.
Trúc Thanh nhìn nàng lúc này không còn vẻ dâm đãng như trước gật đầu:
- đi theo ta.
Hàn Lệ đi theo sau lưng Trúc Thanh lòng thấp thỏm lo âu.
Gióng với mẫu thân đang ở trên bục của Trúc gia, Gióng thì đang nhảy nhót vung vẩy tay kể lại cho mẫu thân ngồi nghe về tràng cảnh chiến đấu lúc trước thì thấy Trúc Thanh dẫn Hàn Lệ đi tới, đành dứt truyện trở về ngồi trong lòng mẫu thân.
Trúc Thanh tiến đến trước mẫu tử Thanh Hà thì dừng lại chắp tay nói:
- muội muội, ta nghĩ ta nên để muội sử lý người này.
Thanh Hà lắng nghe Trúc Thanh nói thì nhìn về nữ tử Hàn lệ này, nàng nhận ra chính là nữ tử bị sàm sỡ lúc nàng vừa đến. Nàng cũng nghe nhi tử kể nàng ta đã cố gắng giúp nhi tử mình ra sao.
Từ tổng thể mà nói nếu không có Hàn Lệ ra tay thì nhi tử nàng đã sớm thiệt thòi, lần này tới Trúc gia Hàn Lệ cũng chỉ đánh thương người chứ chưa hạ sát ai, nữ tử này danh tiếng tuy không tốt nhưng cũng không phải dạng lạm sát người khác.
Thanh Hà nhìn nữ từ quyến rũ trước mặt cười nói:
- ngươi hẳn là Hàn Lệ tam trại chủ Ngũ Lang trại đi. Ta nói đúng không???
Hàn lệ đứng trước nữ tử nguyên anh hậu kỳ cường giả này mặc dù đang cười nói hiền hoà nhưng vẫn cảm rất áp lực cúi đầu nói:
- Thưa tiên tử, tiểu nữ chính là hàn lệ. Còn tam Trại chủ chỉ là nỗi ô nhục trước đây thôi!
Thanh Hà nhìn Hàn lệ ngẫm nghĩ:
- đừng gọi ta là tiên tử. giờ ngươi muốn ta xử lý ngươi thế nào??
Hàn Lệ nghe Thanh Hà hỏi như vậy ngẫm nghĩ gò má ửng hồng ngập ngừng nói:
- phu nhân ban nãy...công tử đã sờ ta, ta có thể đi theo công tử được không???
Thanh Hà ngẩn người nhìn Hàn Lệ hồi lâu trước sự lựa chọn này của nàng, nữ tử này không ngờ lại lấy lý do một hành động của môt tiểu hài tử.
Chăm chú theo dõi khuôn mặt Hàn không giống nói dối ah, còn kèm theo vẻ mong đợi nhìn mình, thi thoảng nhìn sang Tần Minh.
Quay mặt nhìn nhi tử trong lòng mình, Thanh Hà thấy nhi tử ngó lơ đi nơi khác như không biết gì, nàng thì cười khổ gật đầu. thầm nghĩ trong lòng:
" Tiểu đào hoa này, không dưng nắm tới mỹ nhân vào tay, hơn hẳn cha ngươi hồi trước ah"