Nhị nữ đứng trên pháp khí đánh giá địa điểm thí luyện được mấy tông môn bàn bạc mà lựa chọn này, khẽ nhìn nhau gật đầu.
Tiểu Thanh ghé miệng vào tiểu tháp trong tay nhỏ giọng nói:
- Công tử Nguyên Thọ đã ở phía trước rồi!
Nói rồi nhị nữ hạ chân xuống bãi cỏ xanh chờ đợi, công tử mấy ngày nay đều nghiên cứu sách vở rồi trốn biêth vào tiểu tháp, thi thoảng mới xuất hiện trò chuyện đôi chút, vốn dĩ nhị nữ cũng muốn vào theo nhưng lại cần người vận chuyển tiểu tháp mà ai cũng muốn ở lại bên trong nên cuối cùng đều bị cho ở ngoài.
Tiểu tháp khẽ rung nhè nhẹ, một luồng sáng tiến ra dần hình thành bóng người nhỏ nhắn, nhưng khiến hai nàng kinh ngạc hơn cả là trang phục có chút tồi tàn rách rưới người thì toả khói trắng.
- Khục khục... đã tới rồi à? thật không đúng lúc một chút nào.
Gióng quay người lại nhưng với bộ dạng khác thường, môi mấp máy nói mà khói bay ra nghi ngút, mặt thì đen như đang đắp mặt nạ than chì, mái tóc bù xù chổng ngược.
Nguyên lai Gióng đang luyện đan đến giai đoạn khẩn yếu, thì nghe tiếng Tiểu Thanh khiến tâm trí lơ đễnh mà dẫn tới bạo đan.
- Phì... Ôi mẹ ơi!
- Tiểu ma đầu... Hí hí...
- há há...
Nhị nữ ôm bụng cười lăn lộn trên nền cỏ khoái chí, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, nước mũi xụt xịt.
- hừ... Còn cười nữa? Mau tới...
- Dạ..
Gióng hừ nhẹ ra hiệu, Tiểu Kim ứng lời cúi người lấy khăn tay sửa xoạn cho công tử, trong khi Tiểu Thanh tay che miệng cười không ra tiếng nhưng vai gầy rung nhẹ.
Lúi húi một lúc lâu Tiểu Kim mới thay đồ chải tóc lại cho Gióng trở lại bình thường một cách sạch sẽ.
- Công tử người vừa làm nổ đỉnh hử??
Nàng khẽ hỏi vì lúc trước công tử có lấy từ nàng một chiếc tiểu đỉnh mà nàng có được trong giới chỉ của Lâm Hải.
Gióng gật đầu:
- uh! Nhất thời sơ ý.
- Công tử sao người không dùng Tiểu Hắc cho an toàn??
Tiểu Thanh phủi mông đứng dậy, nàng tiến lại khẽ lau đi chút nhọ trên vành tai Gióng nghi hoặc hỏi.
- haizzz..do ta nhất thời hứng chí muốn thực nghiệm thử xem ai dè... Xem ra sau này phải dùng Tiểu Hắc cho an toàn.
Gióng thở dài nói, xoè bàn tay ra dòng nước đen đặc quánh xuất hiện, chúng lượn quanh rồi hình thành một tiểu đỉnh đen kịt, chạm khắc hoa văn Âu Lạc đặc sắc, Gióng khẽ phất tay nó lại biết mất như chưa từng xuất hiện.
- Nàng nói đến Nguyên Thọ rồi sao??
- vâng, công tử nhìn, nó ở phía trước..
Nhìn theo hướng chỉ tay của Tiểu Thanh, gióng gật đầu đó là một ngọn núi lớn với cây cối rập rạp nhưng lại không quá hiểm trở.
Gióng lật tay triệu tiểu tháp trong tay Tiểu Thanh xoay tròn trên không rồi lớn dần lên, chiếc cổng khẽ mở những đệ tử được chọn tham gia thí luyện lần lượt bước ra.
Tất cả mặc trên người y phục đệ tử Việt Tông chỉnh tề, bên trong là bạch y bên khoác lớp áo choàng mỏng màu xanh dương, phía sau lưng là đồ án Trống Đồng và một chữ Việt được thêu nổi bằng chỉ vàng.
Hông đeo chiếc hắc thiết lệnh bài khắc chữ hai mặt, một mặt là chữ Việt, một mặt là chữ nhất đại diện cho thân phận đệ đời thứ nhất của Việt Tông.
Hàng ngũ chấp sự cũng mặc cùng một màu y phục, hông đeo thêm tấm phù điêu phân biệt địa vị trong tông.
Ai nấy nét mặt hứng khởi cúi người hành lễ Gióng và nhị nữ, chờ đợi mệnh lệnh phân phó vì đây là lần đầu tiên họ tham gia tràng cảnh lớn liên quan tới tông môn.
Gióng nhìn ba năm đệ tử cùng mười năm chấp sự này khẽ gật đầu, cũng khoác lên mình chiếc áo choàng với tiểu lệnh bài chữ vô, nhị nữ cũng thành thục làm theo.
Gióng cất lời với chúng nhân:
- Nguyên Thọ Sơn đã ở phía trước, tuy chỉ là thí luyện của tứ tông môn ở Thành Lam Nhiên những đó là nơi cọ sát phù hợp với các ngươi lúc này, khi khoác lên mình chiếc áo Việt Tông thì mọi hành sử của các ngươi ngay cả suy nghĩ cũng khiến người khác nhìn vào.
- Nhưng như vậy không có nghĩa là gò bó mọi hành động, chỉ cần không thẹn với bản tâm các ngươi đúng Việt Tông sẽ che trở, nhưng cái tên Việt Tông các ngươi phải bảo vệ và không khiến nó bị bôi bẩn, hãy sống thật nhiệt huyết để toả sáng chứ không phải lay lắt ảm đạm trước cuồng phong.
- Rõ thưa công tử...
Mọi người lòng hừng hực khí thế đồng thanh đáp lời.
Gióng đứng trên pháp khí của Tiểu Kim cùng nhị nữ dẫn đầu đoàn người, phía sau chấp sự phân chia mà bao đệ tử vào giữa, thành hàng ngay ngắn mà đạp pháp khi trên nền trời.
Khí tức không chút che dấu mà tản phát, một Hoá Thần một Bán Thần mười lăm nguyên ba năm trúc, cỗ khí tức như hoà quyện khiến không gian xuất hiện gợn sóng nhỏ, yêu thú ven sâm lâm xung quanh sợ hãi gây ra một trận náo động.
Nguyên Thọ Sơn từng luồng thần thức lần lượt tiến về tra xét, không hẹn mà từng người bước ra dõi mắt hướng bóng người từ xa đến, đám đông đệ tử xôn xao chỉ trỏ mà bàn luận, cường giả tiến lên phía trước nhìn nhau tự nhủ người tới có mục đích gì.
Giữa những người chen chúc hai lối đi được mở, hai người từ bên dưới bước lên với sự kính trọng của người khác:
- Người tới là Việt Tông mà các ngươi nói đến sao?? Dường như không thấy có Luyện Hư theo lời đồn ah??
Nghiêm Bá tiến lại chắp tay:
- Vương tiền bối, mấy người này đích thị là Việt Tông, hai mỹ nữ dẫn đầu chính là người bên cạnh hắc giáp nhân Tông chủ Việt Tông, mấy người phía sau chúng ta cũng từng gặp qua tại Lam Nhiên.
Vương Tiền bối này nguyên lai là tân Đà chủ Vương Doãn Thay thế Lâm Đà chủ bị sát hại lần trước, người còn lại là Viên Hoè Đà chủ Triều Nguyên tông tạiThanh Khâu thành.
Hai người tới theo lời mời đến quan khán thí luyện của Tứ tông Lam Nhiên, mới tới thì nghe lời đồn đại về Việt Tông bên tai nên khá hiếu kỳ, tuy Lâm lão bị Tiêu Thần hạ sát nhưng nghe qua cũng vì xích mích chuyện Việt Tông này, Vương Doãn có chút đăm chiêu.
Đoàn người Gióng hạ xuống trước mấy người các tông môn này một đoạn, cảnh giới hai người đứng hàng đầu này Gióng cũng được Tiểu Thanh nhắc nhở qua, hai khuôn mặt xa lạ có tu vi Hoá Thần trung kỳ xem ra không phải người phương này.
- Được mọi người chào đón long trọng nhường này, thật khiến cảm thấy hổ thẹn.
Tiểu Thanh nhìn quanh nhẹ nhàng nói.
- Vị cô nương này không biết là người phương nào?? Tới đây đường đột như vậy không biết là có việc gì??
Vương Doãn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi han.
- Tại hạ Đường chủ Việt Tông dẫn đệ tử tới để tham gia thí luyện ah, còn các hạ là ai?? Ta dường như cũng không nhận biết??
- Tại hạ Vương Doãn, Đà chủ Thiên Kiếm tông Tru Hoang thành.
- Thì ra là khách tới từ Tru Hoang, thứ lỗi đã không thể tiếp đón từ xa.
Tiểu Thanh hơi chắp tay khẽ làm lễ, Vương Doãn cũng vòng tay đáp lại khách khí:
- Tiếp đón thì ngược lại không cần, nhưng bản Đà chủ nhớ rằng thí luyện này chỉ có tứ tông môn kết hợp tổ chức ah, dường như không hề đề cập tới là có Việt Tông??
Tiểu Thanh khẽ cười:
- Việt Tông chúng ta mới thành lập không lâu, nghe nói tứ tông Lam Nhiên tổ chức thí luyện nên cũng hi vọng đưa đệ tử tới giao lưu học học đôi chút, dù sao cũng cùng đóng trú tại Lam Nhiên.
- Đâu có lẽ nào muốn tham gia là tham gia??? Đây là tứ tông kết hợp mà tổ chức, phần thưởng vật dụng.... Tổ chức đều quy từ tứ tông, các ngươi giữa đường xen vào không cảm thấy mình rất nực cười sao??
Viên Hoè nhếch miệng chất vấn, ý kiến của hắn nhận được sự chấp thuận của những người khác.
- Điều ấy ta đâu có nói là không biết ah, phần thưởng các loại chi phí tất nhiên chúng ta sẽ không để các ngươi tự bỏ ra, mọi thứ cứ chia năm là được không phải sao??? Thêm người không phải chi phí tổ chức giảm mà mức độ cạnh tranh của đệ tử tăng, đánh giá nỗ lực tu luyện của đệ tử càng dễ dàng?? Có gì mà đáng nực cười??
Tiểu Thanh cười lý giải, đâu phải ta là muốn tham gia chùa?? Có Việt Tông tham gia chi phí sẽ chia đều thêm một phần, các phương đều bớt đi chút ghánh nặng, việc đánh giá kết quả tu luyện của đệ tử càng thêm kỹ càng.
- Nếu ta lại không đồng ý đây này??
- oh! Nếu tứ tông không đồng ý vậy thì chúng ta có thể làm khán giả, nhưng không rõ các hạ thuộc tông môn nào trong tứ tông?? Lời nói của các hạ chính là quyết định của tứ tông??
Tiểu Thanh nghi hoặc.
- Ta là Đà chủ Triều Nguyên Thanh Khâu Thành, không phải là người tứ tông Lam Nhiên.
Viên Hoè nói ra danh tính một cách tự phụ.
- Lại là khách từ xa?? Các vị được mời tới dự khán nhưng không thể ảnh hưởng tới mọi quyết định thí luyện ta nói vậy không sai chứ?? Việc Việt Tông có tham gia hay không cũng chỉ được quyết định khi ngũ phương chúng ta tự đàm luận.
Khẽ cười, Tiểu Thanh chất vấn về trọng lượng lời nói của Viên Hoè khi ra quyết đinh không cho Việt Tông tham gia.
Viên Hoè:
- Ý ngươi là không coi lời nói của ta ra gì??
Tiểu Thanh lắc đầu:
- Ta không có ý đó, nhưng ý kiến của các hạ chỉ có tính chất tham khảo chứ không mang tính quyết định của mọi việc, mà người quyết định mới là ngũ tông Lam Nhiên thành ta.
Từng người trầm ngâm, ý tứ không sai đây là sự kiện của các tông môn Lam Nhiên, quyết định đương nhiên của các phương nơi đó, dự khán chỉ có thể đưa ra góp ý mà thôi.
- Vậy tứ tông các ngươi thấy ý kiến của ta thế nào??
Viên Hoè hướng tới người Tứ tông môn mà hỏi.
- Chuyện này...
Người của tứ tông có chút ngập ngừng, đây là ép buộc họ phải lựa chọn giữa hai phương thế lực, cả hai đều cường đại phật ý bên nào thì người chịu thiệt vẫn là người ở giữa.
- Các vị ah, như ta đã nói đây là sự kiện của Lam Nhiên, do người Lam Nhiên tổ chức và quyết định, chứ không phải người các phương khác. Về phần chi phí lợi ích ta cũng đã đề cập qua, lợi hại như nào các vị cũng tường tận thậm chí vì lần đầu gia nhập ta có thể bỏ thêm phí tổn, tất cả vì sự phát triển của người tu luyện Lam Nhiên ah.
Tiểu Thanh cũng hướng đến tứ tông mà trình bày ý của mình.
Người Tứ tông nhìn nhau, suy tính thiệt hơn:
- Viên đại nhân, Vương Doãn đại nhân, chuyện này hay là cứ để Việt Tông tham gia?? Đệ tử có thêm người cạnh tranh càng thể hiện được bản thân cũng như động lực màtu luyện..
- Đúng vậy...
- Đúng vậy...
Tứ tông gật đầu đồng quan điểm, vì việc này không những không bất lợi mà còn đem lại lợi ích không nhỏ cho họ và các đệ tử.
- Nếu ta không đồng ý thì sao??
- Cả ta nữa...
Hai người Vương Doãn không nhanh không chập nói.
- chuyện này...
Tứ tông á khẩu không biết nên phải xử lý ra sao.
Tiểu Thanh cười nói:
- Các vị đồng ý hay không thì cũng đã sao?? Ý kiến các vị chúng quy cũng chỉ là để tham khảo, còn nếu các vị muốn xen vào quyết định cụ thể thì có lẽ các vị có thể ra về, sự dự khán của các vị cũng không mang lại nhiều ý nghĩa lắm thì phải??
- Ý ngươi là muốn đuổi chúng ta về sao?
Tiểu Thanh xua tay cười thanh minh:
- Các hạ đừng hay tự suy diễn như vậy, ta chỉ nói là nếu các vị không có hứng thú thì chúng ta cũng không giữ ah, các vị trăm công nghìn việc làm mất thời gian quý báu của các vị thì thật khiến người ta áy náy.
- Hay các ngươi dựa vào cái gì mà Luyên Hư kỳ tông chủ đó mà không coi ai ra gì?? Tông chủ ngươi đâu?? Mà lại để một Hoá Thần sơ kỳ ngươi ra mặt?? Ngươi còn chưa đủ cân lượng ah.
Viên Hoè cười lạnh nói, khí tức quanh thân toát ra một cách cường hãn.
Tiểu Thanh nhếch miệng cười nhẹ, có những kẻ thích tự cho mình nặng ký ah, luôn muốn quản quá nhiều việc của người khác đi.
- Đủ hay không có cần ngươi quan tâm sao?? Người như ngươi đâu cần nhọc lòng Tông chủ Việt Tông ta??
- hừ..
Viên Hoè hừ lạnh Mộc linh lực bùng phát mà lao tới, quyền kình mạnh mẽ như phá không.
Tiểu Thanh bước chân lên phía trước, quyền đầu nhỏ được bao phủ một luồng khí màu xanh đen, nàng không một chút e ngại đấm thẳng vào quyền đầu Viên Hoè.
Viên Hoè cười lạnh, Hoá Thần sơ kỳ mà dám đối đầu trực diện với hắn đúng là không biết sống chết là gì??
Nhưng hắn đã nhầm hắn như va vào một tảng đá, cả người bắn ngược lại đằng sau trước sự kinh ngạc của những người xung quanh, hắn toan tiến lên cho hả giận thì nghe tiếng Vươn Doãn nhắc nhở:
- Viện huynh cần thận... Linh lực ở tay huynh..
Viên Hoè nhe vậy nhìn phía quyền đầu của mình thì thấy linh lực bị ăn mòn, hắn phất tay khiến cho linh lực tiêu tán nhìn Tiểu Thanh cảnh giác nói:
- Độc linh căn?? Không ngờ ngươi lại là biến dị linh căn hiếm thấy..
Những người khác kinh ngạc pha lẫn sợ hãi, biến dị linh căn lại là độc tính?? Hoá Thần cường giả nếu phát tán độc thậm chí những người ở đây khó mà toàn mạng ah, cái này chính là chọc nhầm người rồi! Tâm tình người ta không tốt thì thả độc chết cả nhà ngươi.
- Đậu rán sốt cà chua cho thêm trứng... Thằng nào lại dám chọc giận Thanh muội muội nhà ta thế kia??
" viu"
" rầm"
Thanh âm vừa dứt, bóng người to béo phá không mà tới,như thể một toà núi bị ném tới từ xa.
Người to béo hạ xuống đất tạo thành một hố lớn, mặt đất rung động như thể vừa trải qua động đất, hắn ngồi xổm ở trung tâm khẽ phủi bụi đất đứng dậy trước sự kinh nghi của mọi người.
- Tiểu Thanh muội không có chuyện gì chứ?? Lý ca đến muộn sao?
Lý Thông tiến lại hàng người của Việt Tông khẽ gật đầu với Gióng và mọi người cười nói.
Tiểu Thanh nhìn kết quả của đợt hạ cánh của Lý Thông mà nghệt mặt:
- Lý gia, ngươi xuất hiện có phải hoành tráng quá không?? làm hỏng mất cảnh quan nơi này rồi!
Lời vừa ra khiến đám chấp sự và đệ tử Việt Tông đồng loạt gật đầu không thôi.
- Đó là chiêu mới của ta ah gọi là gì nhỉ??? Ah là Đại địa chấn.. Thấy sao??
Lý Thông vỗ bụng cười nói.
- Lệch một chút xíu là có thể ép chúng ta thành bánh thịt rồi! Rất khá ah...
Gióng vỗ tay nhìn Lý Thông nói.
- hắc hắc... Đấy là đã nhắm chuẩn rồi! Ta tập mất mấy ngày nay đấy.
Lý Thông cười nói, trên đường về thấy Khải Đức bị Thạch Sanh ném liên tục, hắn hứng chí làm theo cảm thấy kết hợp với sức nặng thân thể của hắn đem lại sức tàn phá không tệ.
Người các tông môn đứng phía bên kia lúc này mới hoàn hồn nhìn Lý Thông đánh gia sơ qua, người này lại có thể gây ra chấn động như thế thật khiến người khác khó nói nên lời.
- Đại Bá.. Không tệ ah..nhưng nếu lệch sang phía mấy người kia mới là hoàn hảo..
Khảo Đức giương cánh trên bầu trời bên cạnh là Thạch Sanh đằng không mà tới, Khải Đức nhìn hố lớn dưới đất với những vết nứt như mạng nhện giơ ngón tay tấm tắc khen.
Hai người hạ xuống bên cạnh Tiểu Thanh và hai người Gióng gật đầu rồi hướng mắt nhìn về phía đối diện.
Thạch Sanh thân toát kim quang sắc bén, khí tức sôi trào mạnh mẽ cất lời:
- Từ giờ phút này, ai muốn đánh nhau thì đánh với ta.
- Lý gia ta nữa ah.
- ta nữa...
Khải Đức và Lý Thông cũng góp lời khí tức trên người đẩy lên ngùn ngụt, quanh thân Khải Đức như một màu đen kịt, đó không phải là khí tức mà dường như là sát khí lâu nay do tu luyện trong sâm lâm tích thụ mà thành.
Vương Doãn, Viên Hoè nhìn nhau khí tức mới tới này khiến họ rung động, nhất là tráng hán kim quang đó tuy chỉ là Hoá Thần sơ kỳ nhưng khí tức lại quá hùng mạnh, hai người khác cũng không phải hạng xoàng thêm nữ nhân độc linh căn đó, hai người họ sao mà dễ dàng đánh được đây??
Những người khác trở nên lo lắng sợ hãi, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chịu trận, nếu hai bên quả thật xung đột thì mạng họ còn khó mà giữ nổi thì quan khán, dự khán nỗi gì??
Không khí trở nên im ắng căng thẳng một cách khác thường, chỉ cần một câu không hợp có thể gây ra một cuộc chiến và kéo theo bên cạnh nó là những hệ luy tới các phương thế lực.