" cạch, cạch"
Hai tiếng vang lên từ phía tay Phi Tả. khiến mọi người quay lại nhìn chằm chằm vào vách đá.
" cạch, cạch, cạch.."
Từng tiếng động vang lên như tiếng vận chuyển của một hệ thống từ phía trong phát ra.
" rầm... Rầm..."
Vách đá tách dần ra hai bên như một chiếc cửa kéo, lộ ra một thông đạo mù mịt kéo dài xuống phía dưới, phía trên cửa vào có một bức hoành phi lớn.
Thanh Hà nhìn bức hoành phi lẩm bẩm:
- Hợp Hoan phái, thì ra Hợp Hoan phái chẳng trách sao lại có phương pháp quái dị như vậy.
Ba người Gióng nhìn nhau mờ mịt, Kim Thiềm tò mò hỏi:
- Phu nhân người biết gì về Hợp Hoan phái này sao?? Đây là môn phái gì sao chưa từng nghe nói qua?
Thanh Hà gật đầu nhớ lại những gì nàng từng đọc qua ở Tàng Thư các của Băng Tông trước kia:
- Hợp Hoan phái là môn phái tà đạo thuộc nhóm hàng đầu Ma vực, có danh khí không nhỏ một vì sự cường đại, hai là vì là một môn phái này chủ yếu là sử dụng Song Tu công pháp.
Mọi người gật đầu thì ra tu luyện song tu hỏi sao phương pháp mở cửa lại đặc thù đến vậy, thậm chí cái để mở cửa ở phía trong lại là hình vẽ nam nhân với cái cần gạt nước.
Kim Thiềm hỏi ý kiến:
- Công tử, phu nhân, chúng ta tiến vào chứ??
Thanh Hà nhìn thông đạo tối mịt gật đầu:
- Đã mở được cửa thì tất nhiên phải vào rồi, ta rất hy vọng có thể tìm được điều gì hữu ích.
Phi đưa thần thức đảo ra xung quanh:
- Lại có cấm thần thức, ta không thể nào cảm nhận dược phía trước.
Mọi người nghe vậy thì cũng thử xem nhưng không một ai có thể cảm nhận được gì, xem ra nơi này đã hoàn toàn bị pháp trận cấm thần bảo phủ.
- Xem ra chỉ có thể nhìn bằng mắt thường thôi, nhưng càng xuống càng tối ah.
Kim Thiềm ngẫm nghĩ nói:
- Chúng ta lại không chuẩn bị gì để phát sáng cả.
Mọi người nhìn nhau lắc đầu, ý bản thân cũng không có gì để có thể phát sáng soi đường được, Gióng suy nghĩ rồi một viên bi sắt đen xuất hiện trong tay, chính là Thiết Mã biến thành ngày trước.
Gióng điều động suy nghĩ viên bi bay lên, hắc sắc bảo trùm rồi biến đổi thành một cây gậy sắt dài có đầu là một viên cầu tròn, từ viên cầu một ngọn lửa nóng rực xuất hiện soi sáng cả một khoảng không.
Thanh Hà cùng hai người nhìn sự biến đổi này với ánh mắt Ngạc nghiên:
- Pháp bảo có thể biến đổi hình thái???
Gióng cười không nói gì với sự kinh ngạc của mọi người mà đưa thành cời lò đưa cho Phi Tả nói:
- Phi thúc người đi dẫn đường được chứ??
Phi Tả đang ngạc nghiên thì bừng tỉnh, đưa tay nhân lấy gậy sắt chuyện dẫn đường này đương nhiên là hắn phải làm ah hắn là nam nhân, gật đầu:
- Được công tử để ta.
Hắn cầm gậy soi đường tiến vào thông đạo, ánh lửa từ gậy sắt chiếu sáng đoạn đường mọi người đi xuống, thông đạo này là một bậc thang khéo xuống dưới bên hai bên vách là những hình ảnh nam nữ với các tư thế kì quái.
Mọi người tiến xuống thông đạo quanh co gần một dặm một dặm, thì một khoảng không gian rộng lớn xuất hiện, Gậy sắt liền rời tay Trương Phi rồi biến đổi thành một thiết mã tứ chi lửa bốc ngùn ngụt, chiếc bờm và đuôi là dải lửa hừng hực như một ngọn đuốc sống khiến mọi người nhìn càng rõ xung quanh.
Đây là một không gian hình chảo úp ngược ở giữa là hồ nước lớn, ở trung tâm hồ một bức tượng nữ nhân loã thể tay cầm một trái tim màu đỏ máu, hai bên vách là những căn nhà được mở sâu vào trong vách núi.
Phía trên dường như là các phòng ở, phía dưới có các phòng như dược, khí, nhiệm, tửu... Trước những căn là một con đường rộng đủ một hàng năm người đi, được găn cách vời hồ là một hàng rào thấp.
Ngựa sắt từng bước tiến vào, mọi người bước theo sau, họ tìm kiếm các phòng phía dưới nhưng chỉ là một đống bụi mù chai lọ vỡ ngổn ngang, những thứ khác thì đã mục nát xem ra thời gian bỏ hoang cũng đã rất lâu rồi, những binh khí đã rỉ sét chẳng còn gì có thể dùng được, bảo khố trống rỗng.
Xem ra nơi này tồn tại ở một niên đại rất lâu, trước khi đám người ở này rời đi đã dọn dẹp sạch sẽ.
Trương Phi bớt đi chút háo hức ban đầu:
- Công tử, xem ra ở đây cũng không còn gì có thể hữu dụng.
Gióng gật đầu chỉ tay:
- Thôi khỏi tìm tòi làm gì, chúng ta đến phía bên phòng lớn kia xem thế nào.
Mọi người gật đầu đi về phía căn phòng lớn có ghi đại sảnh đường để xem xét, căn phòng này chắc dùng để hội họp, đại sảnh đường nằm đối diện với bức tượng nữ nhân, trước sảnh là một khoảng sân rộng giữa sân là sáu cái trụ đá lớn.
Mọi người tiến lại trong sảnh đường, sảnh đường khá rộng đủ để gần mấy ngìn người đứng tập trung, xem ra trước đây nơi này là nơi không ít người tồn tại, mấy cái toạ mộc đã mục chỉ cần động một chút có lẽ sẽ đổ xụp thành một đống bụi.
Mọi người rời khỏi sảnh ra sân nhìn về mấy cái trụ quây thành một hình tròn, Kim Thiềm đưa tay đưa tay lên cái trụ nó liền đổ sụp xuống thành một phấn, nàng cảm nhận bụi phấn trong tay nói:
- Phu nhân, công tử cột trụ này là thượng phẩm Linh Thạch nhưng đã cạn kiệt linh khí.
Mọi người nhìn năm cái trụ linh thạch còn lại cũng tình trạng như vậy thì biết chúng cũng vô tác dụng rồi.
- Là linh thạch, nhưng sao lại cắm ngoài săn thế này?? Sao không để tu luyện? Bọn Hợp Hoàn Phái này thật là phụng phí mà.
Trương phi tiếc rẻ nói, thượng phẩm linh thạch có nồng độ linh lực lớn giúp người từ luyện giảm thời gian từ luyện đi được bao nhiêu nhưng Hợp Hoàn Phái lại chôn mấy cái cột Linh Thạch ở đây thật là khiến người khác tức giận mà.
Thanh Hà đi xung quanh nhìn rồi ngồi xuống, khẽ phất chút bụi trên nền đá thì phát hiện dưới đất có vết khắc in hằn xuống nền nàng nói:
- Mọi người tránh ra đi.
Ba ngươi nghe vậy lùi ra, Thanh Hà khẽ phất tay lớp bụi trên mặt đất bay đi để lộ một đồ án được bao quanh bởi một vòng tròn nhìn đồ án này nàng ngẫm nghĩ nói:
- Đây truyền tống pháp trận.
Gióng và mọi người ngạc ngiên nhìn đồ án dưới chân này, năm trụ bên ngoài được nối với nhau thành một ngôi sao, một cột trụ nằm ở vị trí chính giữa.
Kim Thiềm bước vào trong đồ án nhìn kĩ thì gọi:
- Phu nhân ở đậy có dòng chữ người lại nhìn xem.
Thanh Hà nghe tiếng gọi thì tiến vào, Gióng và Phi Tả cũng không chậm trễ bước theo sau. Mọi người nhìn theo hướng Kim Thiềm chỉ dưới nền mọi người lẩm nhẩm đọc:
- Thanh Hà, ta vô tình tiến vào đây, không may pháp trận này lại tự khởi động, ta không biết nó sẽ đưa ta đi đâu. Những dù là ở chỗ nào một ngày ta sẽ trở lại, muội hãy chờ ta.
Mọi người nhìn dòng chữ vui mừng thì quay lại chúc mừng Thanh Hà::
- Phu nhân, lão gia còn sống... Người thực sự còn sống
Kim Thiềm vui vẻ.
- Hahaha.. ta nên đoán được từ sớm, lão ca không thể dễ chết vậy, chúc mừng tẩu tẩu rồi!
Trương Phi cười lớn.
Gióng chạy loanh quanh Thanh Hà hô vui vẻ:
- mẫu thân, phụ thân còn sống.
Thanh Hà ôm mặt khóc nức nở, gật đầu với mọi người, nàng cúi xuống ôm Gióng vào lòng:
- Uh, phụ thân con còn sống.
Nàng nức nở đôi chút rồi bình tĩnh lại nhưng có chút mờ mịt lộ lắng:
- còn sống là tốt rồi, nhưng không biết bị truyền tống đi đâu ah, thân thể lại bị thương nặng như vậy nữa.
Những người còn lại nhìn nhau lòng cũng đâỳ nghĩ ngại, đích đến của truyền tống pháp trận thì không biết vì pháp trận đã bị hủy rồi, nhìn mấy thạch trụ này thì cũng biết tiêu phí linh thạch không ít.
Gióng ngẫm nghĩ nói:
- Mẫu thân, người nói Hợp Hoan phái này là một trong những môn phái Nam Vực đúng chứ?
Thanh Hà gật đầu:
- Đúng vậy, ý con là????
- Con nghĩ đây hẳn là phân đà hoặc tổng đà trước đây của Hợp Hoan phái, thiết nghĩ nếu có một nơi cần truyền tống thì hẳn cũng là Hợp Hoàn phái, nếu không sai thì đây là pháp trận thông với Hợp Hoan bên Nam Vực.
Mọi người mắt loé sáng hơn hẳn là vậy rồi, nhưng hiện tại đi Nam Vực rất khó ah, mà cũng tồn tại nguy hiểm rất lớn, Ma vực vốn cũng là nhân tộc, yêu tộc nhưng tu luyện Ma đạo thân thể bị biến đổi rồi tự hình thành một tộc quần riêng biệt.
Kim Thiềm lo lắng:
- Phu nhân liệu lão gia có gặp nguy hiểm không???
- Nguy hiểm dĩ nhiên là có, nhưng ta nghĩ hẳn sẽ không sao, chàng là người đã từng nhiều lần vào sinh ra tử, lần này mấy mắn thoát chết ắt có cát nhân thiên tướng mà gặp dữ hoá làng.
Gióng gật đầu đồng ý:
- Ta cũng nghĩ phụ thân mạng con gián khó giết ah, mấy lần tưởng ô hô ai tai mà vẫn sống nhăn, chỉ là một Ma Vực thôi chắc gì đã làm khó được người.
" cộc" "cộc" "
- Phụ thân ngươi là gián thì ngươi cũng là gián ah, hai con gián chẳng còn nào chịu nên thân, chỉ có làm khổ cái thân già này thôi!
Thanh Hà cốc đầu Gióng mấy cái đùa mà lòng vui vẻ hơn, ít nhất Nguyên Trí còn sống thì nàng yên tâm rồi! Chỉ cần còn sống tức là còn hi vọng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm nói với ba người:
- Chúng ta đã tìm được điều muốn tìm, giờ cũng nên quay về thôi! Trời cũng không còn sớm nữa.
Mọi người gật đầu theo Thiết Mã dẫn đường mà trở về theo lối cũ, hơi ngoái nhìn lại tấm tắc về sự việc lần này, họ đã tìm thấy được tung tích về sự tồn tại của Nguyên Trí, nhưng đi chỉ Hợp Hoàn này mang đến rung động không nhỏ.
Trước khi trở lại nhà, Gióng bảo Phi Tả đóng cửa lại và dặn hắn giữ bí mật chuyện hôm nay, không được nói với bất cứ ai về sự tồn tại của phế tích này, Gióng chợt nghĩ đến một điều đây không phải là nơi thích hợp nhất để Ám Đường của Hắc Tuyên làm đại bản doanh sao.