Ngô Ngạn đưa thùng rượu lên cao nốc một hơi dài rồi hỏi:
- sư phụ, thật sự phải giết hết bọn chúng sao?? Các tông môn này không dễ đối phó đâu.
Lý Thông đưa tay về phía Ngô Ngạn, hắn hiểu ý tung thùng rượu sang. Lý Thông đón lấy thùng rượu nặng mà cơ thể không chút xê dịch, làm một hơi dài mới tung trả lại:
- không dễ thì đã sao? nếu chúng đã muốn đối phó với chúng ta thì cách tốt nhất là tiên phát chế nhân, công tử đã dặn rồi, ta cứ làm là được.
Ngô Ngạn tuy không biết sao vị sư phụ này và những người khác lại chấp hành mệnh lệnh của vị tiểu công tử ấy như vậy, nhưng nghĩ lại hắn cũng thấy vị công tử ấy rất kỳ lạ, lời ăn tiếng nói khiến người khác muốn phục tùng. Hắn gật đầu coi như đồng ý với sư phụ không có ý kiến gì thêm.
Tiểu Thanh nhìn xung quanh sâm lâm ngẫm nghĩ:
- Lý huynh, diệt thì tất nhiên phải diệt rồi nhưng xử lý như thế nào hợp lý đây?? Huynh có ý gì không?
Lý Thông nhìn Tiểu Thanh gật đầu, cô nàng này bữa nay lại gọi hắn là huynh lạ nha, nhưng cảm giác rất không tệ. Hắn cười gian xảo:
- lát chúng ta diệt sát bọn chúng, rồi đi triệu tập yêu thú xung quanh đây lại tạo ra một trận thú triều nho nhỏ vứt xác chúng vào là được. Ừm giữ lại tên thành chủ làm lá chắn đi, dù sao chúng ta và chúng có chút xung đột không khỏi sẽ khiến người khác nghĩ ngờ có tên thành chủ này làm chứng thì tốt hơn.
- tốt, ý này hay. Mà ta nghĩ huynh từ nay nên bớt ủ rượu mãng xà đi ah.
Lý Thông cười cười biết nàng vẫn giữ trong lòng chuyện này, trước đây nàng đã mấy lần xô vỡ mấy vò của hắn nên hắn rất hạn chế cho nàng thấy:
- được được muội đã không thích thì ta sau này không làm như vậy nữa, loại rượu ấy dùng cũng không quá phù hợp.
Ba người nói chuyện một hồi lâu thì cảm thấy nhiều khí tức cường đại đang nhanh chóng bay đến, người dẫn đầu là đã xuất hiện đúng là Hắc Tuyên. Lý Thông giơ tay vẫy vẫy gọi:
- Hắc huynh lại đây..
Hắc Tuyên từ xa nghe thấy tiếng gọi thì chuyển hướng bay lại, đứng sống hành cùng mọi người:
- ta đã dẫn bọn chúng đến rồi. Chuyện tiếp theo nên làm thế nào???
Lý Thông ghé vào tai Hắc Tuyên nói nhỏ, Hắc Tuyên hơi ngẫm nghĩ gật gật đầu rồi cùng ba người quay về phía những người đang đi tới.
Đám người Hoắc Kỳ đuổi theo thì thấy bốn gã Việt tông đã đứng sẵn đợi ở đây thì hơi bất ngờ, nhưng ngĩ rằng bọn họ chỉ ở lại để chặn truy binh cho những người khác rút lui khỏi thành mà thôi, xung quanh đây không có khí tức người khác, bốn người này mà muốn đánh mười hai người sao??
Phi hành đến trước bốn người một khoảng Hoắc Kỳ giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại rồi nói:
- mọi người tụ tập lại một chỗ cẩn thận tên Hắc Tuyên đó đánh lén.
Chúng nhân gật đầu cảnh giác đứng sát lại gần nhau, Hoắc Kỳ nói với về phía bốn người:
- không phải các ngươi đã rời đi rồi? ở lại định hiến mạng sao?? Thông minh đấy.
Hắc Tuyên cười gằn, sát khí lạnh lẽo tản phát nói:
- mấy thằng ngu như các ngươi nghĩ có thể lấy mạng được chúng ta??, ngại bản thân sống quá lâu rồi thì tới đây đi.
- tặc tử muốn chết....
Hắn đưa tay ra trước vẩy vẩy như chủ gọi đám chó con khiến đám người hoắc kỳ nóng mặt phi tơi, hắn nói với Ngô Ngạn:
- tách bọn chúng ra đi.
- được chuyện này để ta.
Ngô Ngạn đưa thùng rượu làm một hớp rồi tung mạnh về phía đám người đang đến, khiến bọn chúng vội vã tránh né nhưng thùng rượu bất ngờ nổ tung, thủy linh lực cường đại hất văng bọn chúng ra xung quanh làm một lúc sau mới chật vật đình trụ được cơ thể.
Lý Thông hạ chân làm thế xuất phát khiến mặt đất dưới chân hắn lún xuống nói:
- Hắc huynh huynh xử lý nhanh gọn bọn sơ kỳ, Thanh muội cùng ta mỗi người thịt hai tên bên tam tômg tứ môn. Ngạn nhi ngươi chơi đùa với thành chủ một chút đừng giết hắn là được.
- tốt.
Cả ba người đáp ứng rồi bay về phía đối thủ của mình, Hắc Tuyên vỗ cánh sau lưng thân hình thoắt ẩn thoát hiện trong bóng đêm, bất chợt xuất hiện bên cạnh những tên tu vi thấp còn đang chật vật đứng dậy dùng bàn tay sắc bén của mình gặt tính mạng từng người, tiếng la hét sợ xệt vang lên tay ôm cuống họng rơi xuống mặt đất, những kẻ xoay người muốn chạy trốn thì bị phong nhận từ phía sau đến cắt ngọt xớt.
Đối thủ của Lý Thông là một lão già ngũ tuần tóc đã hoa râm, hắn bị hất tung bất ngờ bởi cú đâm bất ngờ của Lý Thông, khiến đầu óc choáng váng hắn túc giận nói:
- thằng cục xúc, xem kiếm.
Lão xuất phi kiếm đâm về Lý Thông, Lý Thông xuất tường đất ra đỡ kiếm đâm phập một cái cắm vào lún cán. Lão gọi phi kiếm trở về, lý Thông đưa tay cầm cán kiếm lại, lão cố hết sức gọi nhưng không thể.
Lý Thông dùng thần thức cưỡng ép cắt đứt liên hệ của phi kiếm rồi vứt vào giới chỉ, khiến lão giả hộc máu tươi mặt tái mét, Lý Thông cười mỉa mai phi vào cận chiến, lão già bị hắn vả cho túi bụi không còn biết trời trăng gì nữa chỉ luống cuống chống đỡ.
Hoắc Kỳ khổ không thể tả, hắn bị Ngô Ngạn lấy thùng rượu ném tứ tung, hắn vừa được thùng thì ngay lập tức bị trúng đòn lăn bụng mạnh mẽ, tránh cái này lại tránh cái kia, phóng linh lực từ ngoài vào thì bị gã dùng thuỷ linh lực phòng ngự, tiến lại gần thì lại người ta dùng thùng rượu đập. Hắn hết cánh chỉ có thể chạy nhảy xung quanh như đang chơi trò chơi chạy trên thân hồng.
Thanh Xà thì xuất ra một vùng độc bao chùm lấy không gian xung quanh một mỹ phụ, rồi Phất tay phóng những mảnh độc chém vào ả. Ả tự bao phủ mình bằng một quang mang thủ hộ hệ mộc vì vừa chống đỡ sự xâm nhập của khí độc và công kích của nanh độc, quang mang mờ dần trên trán ả xuất hiện mồ hôi ngày càng nhiều, lớp y phục mỏng bị mồ hôi ra làm dính vào lộ ra bộ vị thân thể khá đặc sắc.
Gần hai canh giờ sau không gian xung quanh trở thành một bãi hỗn độn, cây cối đổ rạp, xác người ngổn ngang. Hắc Tuyên cầm một chiếc khăn trắng lau từng ngón tay dính máu, hắn đã giết hết tám tên Nguyên Anh sơ kỳ, hắn cúi người từ trên từng cái xác gỡ từng cái giới chỉ rồi vứt vào giới chỉ của mình, mấy thứ này đều không thể lãng phí được.
Lý Thông đã đập lão giả thành một mớ bánh thịt bầy nhầy, trên người hắn máu huyết cũng dính đầy, khẽ thở ra một hơi:
- lão già cũng dẻo dai phết đấy, làm ta bắt đầu thấy đói rồi!
Lấy cái giới chỉ vào tay tài sản của cường giả Nguyên Anh nhất là thuộc các tông môn lớn này nhất định sẽ không tệ, khẽ đảo thần thức quan sát hiện trường gật gật đầu hài lòng tiến về phía Hắc Tuyên.
Mỹ phụ bị tiểu thanh biến thành một độc nhân da thịt xanh lè lở loét, người bốc lên thứ mùi hủ thi kì dị bắt đầu có dấu hiểu chảy nước.
Thấy mọi người đã xử lý xong việc Ngô Ngạn lúc này mới cầm cổ Hoắc Kỳ lôi lại bàn giao lại cho mọi người để tiếp tục kế hoạch đã định từ trước khi bắt đầu.
Bốn người tập trung lại với nhau, Ngô Ngạn vứt Hoắc Kỳ xuống đất toàn thân gã ướt nhẹm, bốc lên toàn mùi rượu nồng nặc hình run lẩy bẩy.
Lý Thông ngồi xuống vỗ mặt hắn nói:
- Hoắc thành chủ ta cho ngươi lựa chọn, một là chết hai là sống nhưng nhất định phải nghe theo của lời ta.
Hoắc Kỳ giơ tay lên cầu khẩn:
- lý đường chủ, ta có mắt không thấy Thái sơn, các vị Đương chủ tha mạng. Ta ở đây có lập thệ không bao giờ đối địch với lời của ngài.
Lý Thông gật đầu vừa lòng, lời thề thiên địa này với người từ luyện có ý nghĩa không nhỏ, một khi sai lời có thể dẫn tới thiên phạt nên ít ai dám nói ra:
- tốt vậy ngươi phải giữ kín việc hôm nay, không được nói ra với một ai cả.
Hoắc Kỳ khó nghĩ nhìn Lý Thông lắp bắp:
- việc này... Việc này... làm sao tiểu nhân có thể giữ kín được ah? Mười một người đều là người của các tông môn đến tuyển trạch tự dưng biến mất sao người ta lại không truy cứu cho được??
Lý Thông biết hắn sẽ nói như vậy nên cũng không ngạc nhiên gì,đưa tay vỗ vai hắn trấn an:
- ngươi yên tâm bọn ta sẽ cho ngươi một lý do chính đáng để ngươi có thể ứng phó với người của các tông môn.
Hoắc Kỳ thở phào trong lòng việc những người đại diện tông môn bị sát hại ở Lam Nhiên này tuyệt đối là chuyện lớn chưa từng sảy ra trước đây, dù hắn có mồm năm miệng mười đi chăng nữa mà không đưa ra được chứng thì cũng không thể đổi trắng thay đen được hơn nữa người gặp mặt họ cuối cùng lại là hắn.
Lý Thông nói rồi nhìn hai người Hắc Tuyên gật đầu, yêu khí từ trên cơ thể hai người toát ra mạnh mẽ như là một lời hiệu triệu với các yêu thú trong sâm lâm xung quanh.
Một lúc sau từng tiếng yêu thú gầm gào vang động, tiếng bước chân rầm rập từ khắp nơi trên Thức Hiên sơn phát ra khiến mặt đất rung chuyển, từng đàn yêu thú theo nhau xuất hiện trước mắt mọi người chúng tiến lại tạo thành một vòng tròn lớn quây xung quanh mọi người, rồi từng con lần lượt quỳ gối xuống triều bái.
Cảnh tượng hùng vĩ giữa sâm lâm này nếu khiến người khác thấy được sẽ gây rúng động đến chừng nào?? Những yêu thú thường ngày hùng dữ ngạo mạn đang quỳ gối trước những nhân loại mà thường ngày tranh đấu sinh tử, lúc này đây đâu còn uy phong mà trở nên nhu thuận đến lạ như thể những động vật đã được thuần hoá từ lâu.
Không gian sau phút náo động trở nên yên ắng đến lạ kỳ.