Kẻ tên Đại Phó tỉnh dậy thấy kết quả thê thảm của đồng bọn thì toan chạy trốn, bị Thạch Sanh bắt nhấc cổ đem về.
Gióng nhìn lão già đang quỳ trước mặt hỏi:
- Bang Chủ các ngươi ở đâu??? Lục Lâm Bang bảo nhiêu cường giả??
Lão già ngạc nghiên khi người tra khảo mình là một hài tử, hắn kiên quyết không khai ương ngạnh nói:
- các ngươi giết ta đi, ta sẽ không cho các ngươi biết điều gì đâu..
Gióng nhìn lão, rồi nhìn mọi người ngẫm nghĩ:
- Lý Thông bắt hắn nôn ra vài thứ đi.
Sở dĩ Gióng giao cho Lý Thông, vì hắn vốn là nhân vật gian xảo nổi tiếng. Có người nói hắn vốn là khai quốc công thần của Đông Hán, sau khi chán cuộc đời quân ngũ trở về nước buôn rượu lậu. Tuy cái này không biết đúng sai, nhưng có lẽ đưa việc này cho hắn là hợp lý hơn những người khác.
Lý Thông theo lời phân phó, tiến đến lấy chân kẹp người hắn lại rồi quay đi một góc khác.
Gim lão giả vào vách núi, Lý Thông nhìn lão chằm chằn, chẳng nói chẳng rằng đưa chân lên mũi ngoáy ra một cục rỉ mũi nhỏ rồi nhổ một bãi nước bọt xuống đất, để cục rỉ mũi xuống bãi nước bọt hắn dùng chân trước lăn lăn một hồi.
Đại Phó nhìn hành động của Lý Thông khó hiểu, lúc sau cục rỉ mũi nhỏ đã biến to như một quả trứng gà màu nâu, Lý Thông đưa một tay mở miệng lão tay kia cầm quả trứng nhét vào miệng lão rồi bịt chặt miệng lão lại.
Đại phó bị lý thông nhét trứng vào miệng không thở được " ực " một cái lão nuốt hẳn quả trứng xuống miệng, quả trứng bốc lên một cái mùi khó tả, trong bụng lão từ quả trứng dường như có những con gì đó ngọ nguậy, bắt đầu bò ra và công phá lục phủ ngũ tạng bên trong, mặt lão xanh mét thân thể cô quắp lại.
Một lúc sau dưới làn da lão nổi lên những hình dáng sâu bọ đi chuyển ngoằn nghèo ghê rơn, từng con từng con tàn phá từng tấc thịt trong cơ thể dằn vặt lão.
Gióng và những người còn lại ở xa nghe những âm thanh gào thét rùng rợn, tiếng khóc lóc, cầu xin. Ngẫm nghĩ hẳn là chọn đúng người rồi ah.
Không lâu sau âm thanh đã tắt, Lý Thông lúc lắc thân thể to lớn tiến về Phía mọi người nói:
- công tử, đúng như tên đầu mục lúc trước đưa chúng ta đến nói, Bang Chủ Lục Lâm Bang tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hắn hiện tại đang ở Ngũ Lang Trại đợi mấy lão già này trở về.
Xem ra tên lúc trước cũng không cố tình dấu diếm điều gì:
- tốt còn gì nữa không??
Lý Thông hệ thống lại các lời khai của Lão giả Đại Phó, hắn cất lời hồi báo lại:
- Lục Lâm Bang ở cách đây hai trăm năm mươi dặm, thuộc dạng trung đẳng thế lực tụ tập dong binh thành Lam Nhiên và người từ các nơi khác đến, sáu người này là lực lượng cao tầng nhất còn lại hai lăm tên Kết Đan, còn lại là Trúc Cơ vs Luyện Khí, bang có gần ba ngìn người.
Gióng gật đầu, ba ngàn người hai mươi năm Kết Đan số lượng không nhỏ nhưng mới chỉ là trung đẳng thế lực đã có Nguyên Anh tọa trấn vậy chẳng phải nói đẳng cấp cao hơn thì thế nào?? Lam Nhiên thành cũng mới chỉ là rìa ngoài của đông vực thôi ah.
- Công tử chúng ta có nên nhất cử diệt gọn bọn chúng không?? Nhân lúc chúng chưa biết tình hình ở chỗ này, nếu để lâu e rằng chúng sẽ có chuẩn bị, hậu quả sẽ rất khó lường.
- đúng vậy công tử, diệt cỏ phải diệt tận gốc, có kẻ thù ở trong bóng tối là điều không ăn lòng chút nào.
Thạch Sanh và chúng thú góp ý về xử lý Lục Lâm Bang, đối với kẻ thủ ác nếu không thể giáo hoá được thì nên trừ bỏ hoặc giảm cầm, để khiến chúng không thể vươn móng tay ra nơi khác, cảm giác lúc nào cũng phải đề phòng một con dao lúc nào đó bất chợt tấn công lúc không chú ý là điều đáng sợ nhất.
Điều đó sao Gióng không hiểu được chứ? Tuy Gióng không sợ điều đó nhưng cũng không muốn người xung quanh phải hứng chịu nó.
Gióng gật đầu phân phó nói:
- tốt, Lục Lâm Bang tối nay chúng ta sẽ đi xử lý, giờ phải đưa mẫu thân ta về Trúc gia trang trước.
Cả đám nhìn nhau gật đầu không thể để Thành Hà đi theo được, cần trở lại thu xếp ổn thoả, phi hành trở về Trúc gia trang, xuân mai bế phu nhân bước lên lưng Đại bàng, nàng ngồi xuống rồi để phu nhân tựa đầu lên đùi nàng. Gióng đứng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt mẫu thân chua xót.
Đám nam nhân Trúc gia trang, vì được Thạch Sanh giúp giải quyết người Lục Lâm Bang nên cũng không có tổn thất gì lớn về nhân mạng. Một số bị thương mất sức chiến đấu đã được chữa trị, tất cả đều đã trở về nhà ngóng đợi sự trở lại của nhóm cường giả đi trợ giúp Thanh Hà.
Hai canh giờ sau có người thấy phía không trung Vạn Tượng sơn mạch xuất hiện bóng đội ngũ ấy trở về, họ đứng cả dậy tập trung ra ngoài nhìn lên không trung, lúc này có thêm một đầu yêu thú quái lạ nhưng họ không quan tâm, hơn cả họ chỉ muốn biết Thanh Hà tiên tử có được cứu thành công hay không.
Đại bàng hạ cánh xuống sân, làm bụi sơn bị thổi bay mù mịt, mọi người lo lắng tiến lại vì họ thấy Thanh Hà nằm yên trên đùi Xuân Mai. Nhìn dáng vẻ yếu đuối suy nhược ấy khiến lòng họ thổn thức, không thôi.
Trúc Thanh từ trong đám đông rẽ người tiến lại hỏi:
- Tiểu Minh, mẫu thân con sao rồi??
Gióng đáp lời và nhờ Trúc Thanh:
- Trúc bá bá, mẫu thân không sao chỉ bị kiệt sức thôi, giờ ta đưa mẫu thân về nhà nghỉ ngơi. Bá bá gọi giúp Lương đại sư đến nhà được không??
Trúc Thanh gật đầu sai người nhanh chóng đi tới nhà Lương Tốn, lòng lão nhẹ nhõm thở phào, phất tay khuyên giải những người khác trở về nhà của mình, đừng tới làm phiên việc chữa trị của Thành Hà.
Người gia trang tách ra một con đường để Xuân Mai nhẹ nhàng bế Thành Hà trên tay ngự tiên trở về nhà, Gióng và đám người Thạch Sanh đi theo trở về, mới thôi lộ lắng trong lòng lục tục trở về
Xuân Mai đặt Thành Hà lên giường đóng cửa bảo mọi người ở ngoài chờ, nàng pha chút nước ấm để lau người cho Thanh Hà và mặc một bộ y phục mới thấy cho bộ đã bị hỏng khi Thành Hà chiến đầu, rồi ở lại bên cạnh săn sóc.
Bên ngoài Gióng với Thạch Sanh ngồi trên sạp khoanh chân nói chuyện trong giây phút chờ đợi, chúng thú thu thân hình nhỏ lại cho đỡ tốn diện tích trên sân, Chằn tinh cuộn mình mắt lim dim nằm một góc xà nhân lim dim chiếc lưỡi thập thò trong không khí, Lý Thông lúc này chẳng khác gì một con bọ hung bình thường đi lại trên sân, Đại Bàng đậu trên hàng rào tre mắt liếc xung quanh đánh giá khủng cảnh.
Lương Tốn không lâu sau được người trong đội săn thú đưa đến, lão khẽ chào hỏi mọi người, sự cường đại của tráng hán và ba yêu thú hắn cũng được nói qua, lách người vội vàng tiến vào nhà để xem xét tình trạng của Thanh Hà.
Lúc đi ra nét mặt thả lỏng cân nhắc nói:
- Tiểu Minh, Xuân Mai không cần quá lo lắng, Tần nương tử chỉ bị kiệt sức vì linh lực bị cạn kiệt, có một chút nội thương nhẹ không đáng kể, vết thương ngoài da nhìn như vậy nhưng thân thể người cường đại chỉ cần linh lực hồi phục thì dễ lành, Tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng sẽ khỏi hẳn. Lão phu sẽ về nhà bốc thuốc rồi cho người mang đến sau.
- Tạ ơn Lương đại phu.
- không cần khách sáo, Tần Nương tử đã sắp tỉnh Tiểu Minh có thể vào nhưng nhớ để người nghỉ ngơi nhiều mới máu bình phục được.
Gióng và mọi người thở phào, không sao là tốt rồi, phân phó Đại Bàng đưa Lương Tốn trở về rồi chờ lấy thuốc, Gióng mới tiến vào phòng.
Ngồi bên cạnh giường mẫu thân cầm lấy bàn tay người, mặc dù nghe Lương Tốn nói như vậy nhưng lúc này nhìn khuôn mặt nhợt nhạt mà lòng Gióng quặn thắt lại.
Thanh Hà mắt khẽ rung rung rồi từ từ mở ra, thấy trước mắt là khung cảnh quen thuộc, đây chính là ngôi nhà của mình và nhi tử đang cầm tay mình với khuôn mặt nhỏ bé đầy lo lắng.
Nàng nở nụ cười yếu ớt, thì thào nói:
- mẫu thân làm minh minh lo lắng rồi, mẫu thân xin lỗi.
Gióng vui mừng nước mắt rơi lắc đầu nói:
- mẫu thân không sao là minh minh vui rồi.
Thanh Hà đưa tay lên lau giọt nước mắt nhi tử, mắt nhìn con trìu mến, tưởng chừng như đã không thể gặp lại nữa mà âm dương cách biệt, giờ gặp lại khiến khoé mi nàng cũng đã ướt nhoè.
Gióng để mặc Thanh Hà lau nước mắt cho mình, nghẹn nghào nói:
- mẫu thân! Minh minh nhớ người.
- mẫu thân cũng rất nhớ minh minh.
Hai Mẫu tử trò chuyện một hồi, Xuân Mai từ bên ngoài bưng chén nước thuốc trở vào, Thanh Hà dùng xong thuốc thì mệt mỏi nhắm mắt lại, thân thể nàng như đi mượn mệt mỏi quá rồi.
Gióng nắm tay mẫu thân một hồi lâu, dặn dò Xuân Mai chăm sóc cho người cẩn thận khi Gióng không có ở đây, sự việc lần này chỉ là vì một mỏ Hoả Linh Thạch nếu lớn hơn thì không biết hậu quả gì có thể sảy ra?
Tu chân giới con đường đằng đẵng lê thê, mà người đứng được trên đỉnh cao chỉ là một phần nhỏ trong số đó, còn phần đa vì tranh đoạt mà ngã xuống hay không thể đột phá hết thọ nguyên mà bỏ mình.
Sứ mệnh được trao khiến con đường của Gióng và những đồng bạn khác với thường nhân, nên cần phải suy nghĩ thật chắc chắn, sự an nguy của người thân duy nhất lúc này khiến Gióng không thể không nghĩ đến.
Nếu không thể bảo hộ được thân nhân thì tự hỏi sao có thể hoàn thành sứ mệnh cao cả, Gióng không chỉ muốn bảo hộ mà muốn thân nhân của mình trở nên cường đại để khiến họ có thể tự bảo hộ bản thân.