Lúc nàng đến đó, Thanh Ngọc đang cầm sổ sách muốn ra ngoài, thấy Phượng Vũ Hành đến, chạy nhanh đến kéo nàng vào phòng: “Nô tỳ đang muốn đi tìm tiểu thư."
Trương công công còn thi lễ với Phượng Vũ Hành: “Nô tài bái kiến vương phi."
“Công công đừng đa lễ.” Phượng Vũ Hành biết 'Trương công công này là bạn cùng lớn lên với Hoàng thượng, lại là người hầu hạ Huyền Thiên Minh nhiều năm, đối với hắn là rất tôn trọng. “Hôm qua ta đã gặp điện hạ, điện hạ từng nhắc đến chân công công phát sinh bệnh, khi tái phát sẽ đau đớn khó nhịn, A Hành nghĩ muốn nhìn xem cho công công.”
“Ôi! Thế này không được!" Trương công công cảm động tột đỉnh, “Đã phiền điện hạ và vương phi còn nhớ tới, đây là bệnh cũ của nô tài, không có gì đáng ngại.”
Phượng Vũ Hành đi lên phía trước, giúp Trương công công ngồi trên ghế, “Công công đừng khách khí với ta, từ nhỏ ta đã đi theo ngoại tổ học y, tuy vài năm nay không ở kinh thành, nhưng kiến thức vẫn chưa bỏ bê.” Nàng vừa nói vừa lấy tay ấn chân Trương công công.
Trương công công thấy việc không thể tránh, thì cũng không từ chối nữa, chỉ là hốc mắt hơi ươn ướt, kích động nói: “Nô tài nhất định là tốt số, đi theo Hoàng thượng không bao lâu đã được tin tưởng, sau lại đi theo điện hạ, điện hạ đối xử với nô tài rất tốt. Nay vương phi cũng đối xử với nô tài như vậy, vậy ra kiếp trước nô tài đã tu luyện phúc khí rồi!”
Phượng Vũ Hành vừa kiểm tra chân hắn, vừa cười nói: “Đó là vì công công rất tốt, làm việc ổn thỏa, cho. nên Hoàng thượng và điện hạ đều tín nhiệm ngài.” Nàng đè mấy chỗ huyệt vị, lại làm thông vài kinh mạch, lúc này mới nói với Trượng công công, “Chứng bệnh của ngài tên là phong thấp, là một loại bệnh ở các đốt ngón tay, xương cốt, cơ thể, mạch máu, khi phát bệnh có vẻ kín đáo chầm chậm, quá trình mắc bệnh có vẻ dài. Muốn trị tận gốc không dễ dàng, nhưng ta làm giảm đau cho ngài thì có thể:
Trương công công nghe không hiểu là chứng bệnh gì, chỉ nghe nói có thể chữa, thì mừng rỡ đứng lên: “Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, vương phi có điều không biết, khi hai cái đùi này tê thì đúng là đòi mạng, đặc biệt lúc thời tiết lạnh xuống, quả thực không thể đi đường.”
Phượng Vũ Hành gật đầu, nàng dĩ nhiên biết, bệnh phong thấp hầu như là bệnh về tuổi.
“Buổi tối ta tự điều chế dược liệu tốt điều trị bệnh cho công công, công công cứ yên tâm.” Nàng đứng dậy, cho Trương công công một nụ cười an tâm.
Thanh Ngọc thấy chuyện của Phượng Vũ Hành đã xong, lúc này mới mở miệng nói: “Tiểu thư, nô tỳ và Trương công công đã kiểm tra toàn bộ sổ sách rồi.”
Trương công công cũng đứng lên, lau mặt, bắt đầu nghiêm túc, “Toàn bộ sổ sách đã bị động tay động chân, nô tài và Thanh Ngọc cô nương đã làm lại sổ sách lần nữa, tính tổng ba gian cửa tiệm, đại phu nhân Trầm thị của Phượng gia tổng cộng đã tham ô cất giấu hai mươi vạn lượng bạc.”
Thanh Ngọc nói tiếp: “Cái này còn chưa tính đồ cổ trong Kỳ Bảo Trai. Bởi vì đồ cổ quá nhiều, dự đoán không tốt lắm, chúng ta chỉ có thể đếm vật còn thiếu.” Thanh Ngọc nói xong, đưa sổ sách mới làm cho Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành xem không hiểu lắm, chỉ tùy ý trả lại không quanh co. “Ta tin các ngươi.” Nàng xoay người ra khỏi phòng, Thanh Ngọc và Trương công công cũng đi theo sau, “Thanh Ngọc, đi mời An di nương và Hàn di nương đến Đồng Sinh hiên, nói ta có việc muốn thương lượng cùng các nàng.”
“Vâng.” Thanh Ngọc đáp lại rồi vội vàng đi.
Lúc này, bên chỗ Hàn thị, Phượng Phấn Đại giơ cánh tay gãy xương về phía Hàn thị lớn tiếng chửi bậy: “Ngươi chỉ là đồ con lừa!”
Hàn thị tức giận đến run run, “Ta là mẫu thân con!”
“Mẫu thân?” Tròng mắt Phượng Phấn Đại trừng lên, “Có mẫu thân như ngươi để làm gì? Ngươi mang cho ta cái gì? Chỉ biết dùng công phu dụ dỗ của ngươi thông đồng với phụ thân, nhưng sao ngươi không nghĩ khi gối đầu bên phụ thân nói hai câu lời hay cho ta?”
“Sao con biết ta chưa nói?” Nước mắt Hàn thị đều rơi xuống, nàng đúng là làm thiếp, đúng là xuất thân của nàng không tốt, nhưng con gái ruột của nàng cứ vậy mà mắng nàng, nói mặt mũi của nàng phóng tới chỗ nào?
“Ngươi nói rồi thì sao phụ thân còn đối xử với ta như vậy? Ta là con gái của hắn! Trước mặt hắn ta bị người bẻ gãy tay! Sao ngay cả nói hắn cũng không nói cho ta một câu? Ngay cả nhìn cũng không nhìn ta một cái? Ta rốt cuộc có phải con ruột của hắn hay không? Ta là do ngươi trộm với người khác sao?”
Phượng Phấn Đại không quan tâm đến lời vừa thốt ra, Hàn thị sợ tới mức nhanh chóng bịt miệng nàng lại, “Con nói cái gì đó? Không muốn sống nữa hay sao? Con đương nhiên là con ruột của phụ thân con! Cái này mà còn dám nói ra bên ngoài, vậy con chính là muốn chết!” Hàn thị cũng tức giận, “Phấn Đại ta nói cho con biết, ở trong cái phủ này, mặt con có đại tỷ tỷ Phượng Trầm Ngư, giữa con có nhị tỷ tỷ Phượng Vũ Hành, con còn nghĩ gì nữa, chết tâm đi! Còn không biết sao, đại phu nhân đã bị đưa đến miếu, chỉ sợ đời này sẽ không về được phủ, đây là kết cục nếu đối đầu với Phượng Vũ Hành! Con suy nghĩ kĩ đi."
“Cái gì?” Phượng Phấn Đại kĩnh hãi, dùng sức bỏ tay Hàn thị đang bịt miệng mình ra: “Nàng bị đưa vào miếu? Vì sao? Không phải Trầm gia rất có tiền sao? Không phải nàng có đại tỷ tỷ tương lai làm Hoàng hậu sao?”
“Con ngậm miệng lại cho ta!” Hàn thị tức giận đến gan cũng đau, đứa con gái này của nàng sao lại học theo tính khí của Trầm thị, miệng không thể ngăn cản. “Có tiền thì sao? Cũng không nhìn xem nàng trêu chọc ai. Cho dù là cửu hoàng tử thì vẫn là trong cung Vân phi, người nào nàng chọc vào mà tốt? Cho dù là phụ thân con, cũng không thể trêu vào như nhau! Đừng cho rằng ta không biết tâm tư của con với cửu hoàng tử, thu hồi sớm cho tai”
“Ta không thu! Ta chỉ thích cửu hoàng tử! Ta muốn gả cho hắn!” Phượng Phấn Đại nổi điên lên đem điều trong lòng nói ra.
Lại nghe ở cửa phòng truyền đến âm thanh: “Tứ tiểu thư đang thổ lộ với nhị cô gia tương lai sao?”