Mũi của Hàn thị suýt chút nữa bị lệch!
Chuyện đánh nhau với người khác là loại chuyện chỉ có Thẩm thị làm, nếu nàng có làm thì cũng biết để tâm đến thể diện của mình và Phấn Đại. Chỉ là khuôn mặt này... Đã cố gắng che giấu như thế, vậy mà vẫn không thoát được ánh mắt của Phượng Vũ Hành.
Nàng bất đắc dĩ giải thích: “Không có, là do ban đêm †a không cẩn thận bị ngã.”
*À.” Phượng Vũ Hành như đang suy nghĩ, “Cái trán kia bị ngã thì đúng rồi, chỉ là nửa bên mặt đều bị sưng lân, Hàn di nương ngã rất kỳ lạ đó!”
Lão thái thái cảm thấy giọng điệu của Phượng Vũ Hành hơi kỳ lạ, cũng không nghĩ gì hơn, chỉ trừng mắt nhìn Hàn thị một cái, nói: “Nhiều người mà ban đêm còn có thể bị ngã, là do Phượng gia chưa cho ngươi nha đầu gác đêm sao?”
Hàn thị nhanh chóng đứng dậy trả lời lão thái thái, 'Đều là do chính thiếp thân không cẩn thận, đã phiền lão thái thái thương xót.”
Lão thái thái nhìn khinh thường, làm sao nàng có †âm tư để thương xót một tiểu thiếp.
Hàn thị thấy lão thái thái không thèm nhắc lại, nhanh chóng về chỗ ngồi, đầu cúi càng thấp hơn.
Lúc này, Phượng Trầm Ngư đứng lên, nhận lấy một cái hòm trong tay nha hoàn rồi đưa cho lão thái thái: “Tổ mẫu, lần trước nhị muội muội đòi bạc, cháu gái đã đòi các cữu cữu rồi. Đây là ngân phiếu hai mươi vạn lượng, xin tổ mẫu xem qua.”
Lão thái thái vừa nghe tới, ánh mắt chợt lóe lên, bạc đã đến rồi, ở đó có hơn phân nửa đều là của nàng đó!
Nhanh chóng để Triệu ma ma nhận lấy hòm, mở. hòm ra, không thừa không thiếu, đúng hai mươi vạn lượng.
Lão thái thái gật đầu, “Ừ, chuyện này Trầm Ngư cháu làm không sai. Phải nhớ rằng, cháu luôn là con gái của Phượng gia, Thẩm gia kia lại giàu có, nhưng cũng chỉ là thương nhân, tương lai vận mệnh của cháu là nắm giữ Phượng gia trong tay, cho nên, việc gì cũng phải ưu tiên Phượng gia trước.”
Trầm Ngư cúi người hành lễ: “Cháu gái nhớ rõ.” Phượng Vũ Hành nhếch môi mở miệng nói: “Tổ mẫu nói đúng, đây là bạc của Phượng gia, cũng không phải là A Hành đòi Thẩm gia.”
Lão thái thái giả vờ để Triệu ma ma đưa hòm ngân phiếu cho Phượng Vũ Hành, đồng thời nói: “A Hành, rốt cuộc là tiền do cửa hàng các cháu kiếm được, vẫn nên do cháu chỉ phối!"
Phượng Vũ Hành nhu thuận đẩy tay Triệu ma ma ra một phen, nói: “Hai mươi vạn này, có năm vạn là cho †am muội muội thêm đồ cưới, còn lại đều là của tổ mẫu. Đương nhiên, phần của phụ thân sẽ chuyển cho tổ mẫu là được, không cần qua tay A Hành.”Lão thái thái rất hài lòng với Phượng Vũ Hành về chuyện tiền bạc, ôm chiếc hòm như ôm bảo bối, cực kỳ không tình nguyện đưa ra ngân phiếu năm vạn lượng cho Triệu ma ma để đưa cho An thị.
An thị nhanh chóng vội quỳ xuống dập đầu tạ ơn lão thái thái, đông thời lại tạ ơn Phượng Vũ Hành.
Hàn thị ở một bên thu hết vào trong mắt, ánh mắt đỏ bừng vì ghen tị. Trong lòng không ngừng mắng Phượng Phấn Đại, nếu không phải ngày ấy nàng ồn ào, thì trong hòm tiền này cũng có một phần là của các nàng! Nay bạc không có, chỉ được đổi thành một ít đôi giày cũ, Phấn Đại còn tức giận với nàng, nàng cảm thấy rất không có công lý.
“Nhị muội muội.” Chuyện ngân phiếu giải quyết xong, Trầm Ngư lại nói với Phượng Vũ Hành: “Muội đòi đồ cổ thì hôm nay Thẩm gia sẽ phái người đưa đến Kỳ Bảo trai, đến lúc đó còn mời nhị muội muội qua kiểm kê.”
Phượng Vũ Hành sửa lại cho đúng: “Không phải là ta đòi đổ cổ, là bị mẫu thân trộm đi đồ cổ.” Nàng nhấn mạnh thêm chữ “trộm”, thấy ánh mắt Phượng Trầm Ngư trốn tránh. “Đại tỷ tỷ yên tâm, quay về ta sẽ phái người hiểu biết đi kiểm kê.” Nói xong, quay qua nói với Vong
Xuyên: “Lát nữa ngươi đến Ngự vương phủ, xin điện hạ phái người hiểu biết về đồ cổ đến Kỳ Bảo trai.”
Vong Xuyên gật đầu đáp ứng.
Phượng Trầm Ngư vừa nghe lời này, mi tâm lại nhíu lại.
Lão thái thái thấy tiền đã chia xong, thì chuyển đề tài, lại muốn nói chuyện với Diêu thị: “Thiên Nhu à!” Nàng trực tiếp gọi khuê danh của Diêu thị, “Có chuyện này ta vẫn muốn thương lượng với ngươi.”
Diêu thị nhìn nàng, theo nói quen định mở miệng nói “Mẫu thân có chuyện gì sao?“. Nhưng lời nói đến bên miệng, thì chợt nhớ mình không còn là đương gia chủ mẫu nữa, rốt cuộc không còn tư cách gọi nàng một tiếng mẫu thân. Nay nàng là thiếp, giống An thị và Hàn thị gọi là lão thái thái. Vì thế, lời nói vừa chuyển, không mang theo cảm xúc ni ão thái thái có chuyện cứ phân phó là được.”
Lão thái thái thấy nàng lạnh nhạt, cảm thấy không thoải mái một chút, nhưng đây lại là thời điểm không thể đắc tội nàng, đành phải thở hổn hển, điều chỉnh cảm xúc của mình, mới lại nói: “Tử Hạo dưỡng thương ở nhà một thời gian rồi, lúc này nên trở về Tiêu Châu.”
Diêu thị gật đầu, “Vâng.”