Phượng Vũ Hoành lắc đầu, chỉ nói: “Không có chuyện gì."
Hàn thị không ngờ Phượng Cẩn Nguyên ngày mai đã xuất phát, nhất thời cảm thấy tin này quá đột ngột, có chút khó khăn mà tiếp nhận, buột miệng hỏi câu: “Lão gia đi bao lâu thì mới trở về?”
Phượng Cẩn Nguyên nghĩ một lát, nói trước năm mới. Từ kinh thành đến Bắc giới đường rất xa, hiện giờ tình hình ở Bắc giới như thế nào còn chưa rõ. Nói xong, nhìn Thẩm Thanh, sau đó nói với lão thái thái: “Thanh nhỉ lần này tới kinh đô là khảo thí, mong mẫu thân chiếu cố nhiều hơn.”
Thẩm Thanh nghe Phượng Cẩn Nguyên nhắc tới hắn, mau chóng vọt tới trước mặt lão thái thái hành đại lễ: “Thẩm Thanh bái kiến lão thái thái.”
Lão thái thái đã sớm biết Thẩm Thanh đến Phượng phủ, muốn nói trước đây hắn đã từng đến, trong ba năm Phượng Vũ Hoành không ở kinh thành, Thẩm Thanh thật sự ở trong phủ thời gian ngắn, suốt ngày đi theo Phượng Cẩn Nguyên nghiên cứu học thuật, rất được lòng Phượng Cẩn Nguyên.
Khi đó Thẩm thị là chủ mẫu, rất biết nhìn sắc mặt, đồ tốt lúc đó đưa nàng không ít, nàng ta đối với Thẩm Thanh tự nhiên cũng có chút quan tâm.
Hiện tại có chút không giống như ngày xưa, Thẩm thị hiện tại không chỉ chết rồi, ngay cả vị trí chủ mẫu cũng bị trút phế, quan trọng hơn chính là lúc nàng còn sống rước quá nhiều phiền phức cho Phượng gia, trong. lòng lão thái thái đã sớm đối với Thẩm gia hận thấu xương, sao có thể để ý Thẩm Thanh này?
Không khỏi rên lên một tiếng, không để ý tí nào.
Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên hiểu rõ tâm tư của lão thái thái, bất đắc dĩ khuyên nhũ: “Thanh nhi coi như là nửa đồ đệ của nhi tử, mẫu thân nể mặt nhi tử, lưu hắn lại. Nếu như lần này thành tích của hắn đứng đầu thì coi như là mang lại vinh quang cho phủ ta đó mẫu thân.”
Hắn vừa nói như thế, trong lòng lão thái thái đã có tính toán, dù sao nếu trong phủ xuất hiện người có thể đứng một trong ba vị trí đầu bảng, thì xác thực là vinh quang.
Vì thế gật đầu, hướng Thẩm Thanh nói: “Nếu đã như: thế thì ngươi có thể ở lại đây.”
Thẩm Thanh nhanh chóng tạ ân, dập đầu với lão thái thái.
Phượng Cẩn Nguyên liếc nhìn mấy thất thiếp của hắn, Kim Trân tuổi là nhỏ nhất lại xuất thân từ nha hoàn, ép không được chuyện. Hàn thị lại không ra gì, nhìn qua nhìn lại chỉ còn An thị, An thị là người thận trọng, là người có thể gánh được trách nhiệm. Cân nhắc một hồi, đối với An thị nói: “Ta đi lần này, trong nhà không có trụ cột, sức khỏe của lão thái thái không được tốt, An thị, bình thường ngươi chịu khó một chút, để tâm tới chuyện trong phủ.”. Truyện Trinh Thám
An thị nhanh chóng trả lời: “Lão gia đã giao phó, thiếp thân nhất định gắng hết sức.”
Lão thái thái gật đầu: “Ân, ngươi là người cẩn thận, ngày thường thì đến chỗ ta nhiều một chút.” Nàng đối với An thị vẫn không tìm ra lỗi gì.
An thị cúi người nói: “Thiếp thân tạ lão thái thái dạy bảo.
Phượng Cẩn Nguyên nhớ tới lúc Phượng Vũ Hoành mất tích ở Phượng Đồng huyện, An thị này cùng Diêu thị đứng cùng chiến tuyến, đối chọi gay gắt với mình, trong lòng không khỏi lại chán ghét.
Hắn thấy Hàn thị cùng Kim Trân, thẳng thán bổ sung câu: “Hai người các ngươi cũng nên học cách trị gia chỉ đạo đi.”
Nguyên bản là Hàn thị đã sinh một bụng tức giận, cuối cùng Phượng Cẩn Nguyên còn bồi cho một câu nói kia là cho không thể nhịn được nữa, nhanh chóng cười cười đáp một tiếng: “Cảm ơn lão gia, thiếp thân ghi nhớ, chắc chắn sẽ thăm lão thái thái nhiều hơn.”
Lão thái thái đâu đã đồng ý, nhanh chóng dán miệng nàng lại: “A Hoành nói thân thể này của ta cần tĩnh dưỡng, ngươi làm như vậy sẽ có nhiều người trước mặt †a lắc qua lắc lại, ngươi không muốn ta khỏe lên sao?”
Phượng Cẩn Nguyên vội lắc đầu: “Mẫu thân đúng là trách lầm nhi tử, nhi tử chỉ muốn các nàng học một ít cách trị gia chỉ đạo của mẫu thân.”
“Một thất thiếp, thì học cái gì trị gia chi đạo? Cần trị gia ai? Mấy nàng ta muốn quản ai?” Lão thái thái trợn mắt lên: “Người nên học ở đây này!” Chỉ thấy nàng đưa tay chỉ hướng Phượng Vũ Hoành: “A Hoành là đích nữ Phượng phủ ta, là nữ nhi tôn quý nhất, tương lai phải gả cho Ngự vương điện hạ làm chính thất, nàng ta mới là người cần phải học trị gia chỉ đạo!”
Phượng Cẩn Nguyên liền vội gật đầu: “Mẫu thân nói phải.”
Lão thái thái lại nói: “Ta đã nghĩ qua, mọi chuyện trong phủ ta sẽ xử lý tới năm mới, lúc này A Hoành cũng. đã mười ba tuổi, đến lúc đó thì giao mọi chuyện cho nàng xử lý đi.”
Mọi người đều ngây ngốc, chẳng ai nghĩ lão thái thái, người luôn quan trọng quyền lực lại thả quyền chưởng quản mọi thứ cho Phượng Vũ Hoành. Mọi người đều quay đầu nhìn nàng.
'Vong Xuyên thấy Phượng Vũ Hoành có chút thất thần, nhanh chóng nói nhỏ: “Tiểu thư, lão thái thái nói là năm sau sẽ giao mọi chuyện trong Phượng phủ cho người xử lý.”
Phượng Vũ Hoành mắt nháy mấy cái, mọi chuyện trong phủ? Nàng đúng thật là không muốn.
“Tổ mẫu còn chưa già đến mức không làm gì được đâu.” Nàng cười cười hướng lão thái thái: “Chẳng qua là đau eo thôi, có A Hoành ở đây, tổ mẫu sợ cái gì?”
Lão thái thái chỉ thích nghe Phượng Vũ Hoành nói chuyện, không khỏi tươi cười rạng rỡ: “Không phải sợ, là muốn ngươi được rèn luyện, tương lai còn làm gia chủ Ngự vương phủ.”
“Vậy hằng ngày tôn nữ theo tổ mẫu học một ít là được rồi, chỉ cần tổ mẫu còn khỏe, mọi chuyện trong phủ chúng ta không ai được phép nhúng tay vào.” Nàng chặn lời, không chỉ thể hiện rõ thái độ chính mình không tiếp, cũng chặt đứt ý nghĩ cướp việc quản lý phủ.