Thanh Nhạc vừa đau vừa tức, chỉ kém chưa hộc. máu. Lại ngẩng đầu, hung tợn nhìn Phượng Vũ Hành nói: “Ngươi thật to gan!”
Phượng Vũ Hành nhìn lại nàng: “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ. Thanh Nhạc quận chúa, ta vô tình đối lập cùng ngươi, tiếc rằng ngươi lại từng bước bức người. Ngươi thì sao, nói chuyện hay làm việc phải lo lắng trước. sau, ngươi có biết ngươi đánh thắng được đối phương không mà ra tay. Nếu ngươi muốn so gia thế, được, chúng ta ở đây, một đại diện cho hữu tướng phủ, một đại diện cho Bình Nam tướng quân phủ, tiểu nữ tử bất tài, cũng có thể đại cho Ngự vương phủ. Ta hỏi ngươi, dựa vào đâu mà kiêu ngạo trước mặt chúng ta? Ngươi trêu chọc được ai?”Thanh Nhạc bị nàng nói đến á khẩu không thể trả lời, từ trong nhã gian nàng đi ra có vị đường huynh kia và vài đệ tử phú quý khác nàng cũng đều không có ngọn lửa kiêu ngạo. Phượng Vũ Hành nâng những người này lên, đúng là bọn họ ai cũng không thể trêu vào.
Không thể trêu vào thì phải làm sao giờ? Chỉ có thể trốn. Vị đường huynh kia tiến lên, ôm quyền về phía Phượng Vũ Hành, nói nhẹ: “Thật có lỗi.” Sau đó Thanh Nhạc đã đi xuống lầu. Đi xa rồi còn có thể nghe thấy Thanh Nhạc kêu gào: “Phượng Vũ Hành ngươi chờ đó cho ta! Sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ phải hối hận!”
Phượng Vũ Hành bật cười, mặc kệ nàng, chỉ hô to với phía dưới lầu: “Chưởng quầy, đừng quên để Thanh Nhạc quận chúa cầm bát đi bồi thường. Cho nàng đánh, thì thu năm lượng bạc đi!”
Tiểu nhị bị đánh kia lau nước mắt nói lời cảm tạ với Phượng Vũ Hành, dọn dẹp bát vỡ rồi nhanh chóng xuống lầu.
Một bữa cơm ngon lành, bị Thanh Huyền làm mất hứng, Huyền Thiên Ca liên bảo tiểu nhị gói những đồ ăn này vào hộp cho Bạch Phù Dung mang về. Bạch Phù Dung bị Thanh Nhạc tát một cái, tâm tình cũng kém đi, nghiến rằng nghiến lợi lại được nhiều thêm hai gói đồ ăn, thế mới miễn cưỡng bình phục tâm tình.
Ở một hướng khác trong tửu lâu, cũng ở trong một nhã gian, Huyền Thiên Hoa cầm chén trà tựa lưng vào. ghê ngồi xem náo nhiệt.
Từ lúc Thanh Nhạc lấy thân phận ra áp bức người lừa bịp tống tiền Bạch Phù Dung, mãi cho đến khi Phượng Vũ Hành ra mặt phản lại Thanh Nhạc, lại đến khi Phượng Vũ Hành đánh Thanh Nhạc, một loạt quá trình đều bị hắn thu vào mắt. Vị này luôn là hoàng tử hiền lành tao nhã mà không khỏi lắc đầu cười khổ, chỉ nói có phải là người một nhà chưa vào cửa hay không, hắn vỗn nghĩ rằng cửu đệ luôn tùy hứng làm bậy cả đời này phỏng chừng sẽ không tìm được nhân duyên thích hợp, lại không nghĩ răng, kết quả là, người ta tìm thấy nha đầu tùy hứng làm bậy giống hắn.
Đây, chính là cái mà mọi người thường gọi là duyên phận?
Trong ánh mắt Huyền Thiên Hoa hiện lên mấy phần chờ mong, hắn có chút tò mò nhị tiểu thư Phượng gia này, không biết còn có thể có chuyện gì phát sinh trên người nàng nữa.
Chỗ Phượng Vũ Hành, vài tỷ muội ra khỏi Tiên Nhã lâu, ở bến tàu nhỏ chia nhau ra về nhà. Trước khi đi Phượng Vũ Hành giữ chặt Huyền Thiên Ca hỏi nàng: “Nghe nói qua mấy người nữa Định An vương phi muốn làm mừng thọ?”
Huyền Thiên Ca nghĩ, gật đầu, “Hình đúng thế, hằng năm đều tổ chức.”
“Ngươi đi không?”
“Ta không đi.” Huyền Thiên Ca khinh miệt hừ một tiếng, “Các nàng gọi đó là vương phủ à, ngày thường cũng không nghe nói có giao tình sâu sắc với nhà nào, thì ỷ vào tước vị Định An vương mà tự cao tự đại, đáng tiếc, không có người nối nghiệp. Ta không đi cho các nàng thể diện đâu.”
Phượng Vũ Hành cũng buồn bực, “Lễ ra là thừa kế vương vị, Định An vương lại không có con trai, sẽ không nghĩ biện pháp khác?” Tỉ như giới thiệu một người kế vị, thì chẳng phải là bình thường sao?
Huyền Thiên Ca nói với nàng: “Ai có thể để hắn làm như vậy? Trước kia Định An vương cũng nghĩ tới, để đứa trẻ là con thừa tự kế thừa vương vị, nhưng hoàng bá bá nói, không tính con thừa tự. Sau đó Định An vương lại náo loạn diễn trò vương phi đổi con, mười mấy năm trước đã bị hoàng bá bá dùng lấy máu nghiệm thân chọc thủng trò kịch, hơn nữa nói với hắn, thừa kế vương vị phải có hôn sinh huyết mạch, nếu lại cả gan dám làm lẫn lộn huyết thống vương thất, vậy sẽ bẻ gãy cái đỉnh mũ Định An vương của hắn. Sau đó hắn liền thành thật, cũng không dám nghĩ chủ ý gì nữa, ngoan ngoãn chờ chết già. Hiện tại chỉnh đốn bồi dưỡng con cháu bên người, nghe nói là muốn làm ăn, nghĩ chắc là vì hắn muốn để lại đường lui cho đám chính nữ thứ nữ.”
Phượng Vũ Hành cảm thấy không sai, nghĩ chắc đương kim Thánh thượng căn bản không muốn gặp vị vua khác họ này.
“Này?” Huyền Thiên Ca buồn bực nhìn Phượng Vũ Hành, “Sao ngươi muốn hỏi chuyện mừng thọ của đám các nàng? Không phải là muốn đi đấy chứ?”
Phượng Vũ Hành nói với nàng: “Là ngày ấy ở trong chùa, lúc trở về Thanh Nhạc nói với cha ta.”
Huyền Thiên Ca nghĩ, nói: “Trước kia Phượng phủ không phái người khác, chỉ là tặng chút lễ tượng trưng. Đại tỷ tỷ Phượng Trầm Ngư của ngươi, như bảo bối của Phượng gia, hẳn là cảm thấy thọ yến của Định An vương phủ không đủ cấp bậc, chờ cung yến để bộc lộ. Về phần hai muội muội kia, nghe nói là vì quá nhỏ, không thích hợp để đi. Năm nay ngươi đã trở lại, không biết Phượng phủ tính sao.” Huyền Thiên Ca vừa tính toàn vừa nói với nàng: “Nếu năm nay Phượng gia muốn ngươi đi, ta đây sẽ đi cùng ngươi một chút, đỡ có ai bắt nạt ngươi.”
Phượng Vũ Hành khoát tay: “Không cần. Nếu ngay cả một Định An vương phủ cũng không được, tương lai †a làm sao tiến vào Ngự vương phủi”
Huyền Thiên Ca giơ ngón tay cái lên: “Khí phách!”
Phượng Vũ Hành khí phách dẫn theo Vong Xuyên khí phách trở về Phượng phủ, vừa mới vào cửa, chỉ thấy quản gia Hà Trung đi lên đón: “Nhị tiểu thư, ngài đã về.”
Nàng dừng chân, “Có việc gì?”
Hà Trung nói: “Lão thái thái gọi tam tiểu thư đến Thư Nhã viên, hiện tại đang chờ nhị tiểu thư ngài vê!”