Ngay sau đó, một âm thanh nhỏ khác vang lên một câu: “Ngự vương điện hạ giá lâm!”
Đầu óc mọi người Phượng phủ “đùng” một tiếng nổ ralNgự vương? Giá lâm?
Chiến thánh cao quý kia tự mình đến đây?
Bắp chân Phượng Cẩn Nguyên dường như bị chuột rút, hắn làm tể tướng nhiều năm thế này, giao tiếp với hoàng tử như việc hàng ngày. Ước chừng vị cửu hoàng tử này, từ đầu tới cối hắn đều không muốn dính dáng, ngay cả trước đó người ta và Phượng Vũ Hành đính thân, hắn cũng nghe những lời đồn đại bên ngoài về cửu hoàng tử, đính thân là cho Hoàng hậu chút mặt mũi, đến lúc đó có cưới hay không là do chính hắn nói.
Cho nên vừa hôn nhân này từng bị rất nhiều người quên đi, thậm chí Hoàng thượng còn nghĩ ban cho cửu hoàng tử nữ nhi họ Vương.
Sở dĩ lúc ấy trong đầu hắn có ý niệm đổi cho Trầm Ngư, còn gì khác là nghĩ cửu hoàng tử đại thắng trở về nhất định sẽ được lập Thái tử. Đến lúc đó hản liên thủ với chúng thần gây áp lực với Hoàng thượng, việc đổi canh thiếp không chừng đã có thành tựu. Chỉ bằng mỹ mạo của Phượng Trầm Ngư, mặc dù là cửu hoàng tử, không bao lâu cũng sẽ quỳ dưới váy nàng.
Nhưng bây giờ, Phượng Cẩn Nguyên bắt đầu hối hận có dính dáng đến cửu hoàng tử. Trừ một thân thương tật của hắn, tính tình người này càng ngày càng khó cân nhắc làm cho Phượng Cẩn Nguyên tránh không kịp.
Tựa như hiện tại, người nọ đột nhiên vào Phượng phủ, Phượng gia bọn họ đều không có chuẩn bị. Trong khi đang giấy chết, cửu hoàng tử giá lâm sao có thể có chuyện tốt, chỉ sợ là muốn nhấc lên một mầm tai họa.
Một tiếng Ngự vương giá lâm, ngay sau đó, kiệu đỉnh ngọc được bốn kiệu phu nâng vào, trên kiệu kia, một nam nhân tử bào lười biếng ngồi. Trên mặt hắn đeo mặt nạ hoàng kim rạng rỡ dưới ánh mặt trời, người hoàng hốt không dám nhìn thẳng.
Mọi người Phượng phủ đều quỳ xuống nghênh đón, hô to: “Ngự vương điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế:
Phượng Vũ Hành khẽ nâng đầu trừng mắt nhìn
Huyền Thiên Minh, chỉ thấy ánh mắt người nọ đúng lúc nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, đúng là đều cho đối phương một ánh mắt kiêu ngạo.
Huyền Thiên Minh không có ý để kiệu phu buông kiệu ngọc, chỉ nâng tay, chợt nghe đại thái giám bên người nói: “Bình thân!”
Phượng gia lúc này mới đứng lên.
Phượng Cẩn Nguyên chủ động tiến lên từng bước, đã mở miệng nói: “Không biết Ngự vương điện hạ giá lâm, không thể từ xa tiếp đón, mong điện hạ thứ tội.”
Huyền Thiên Minh nhìn Phượng Cẩn nguyên, hơn nửa ngày đầu không nói gì, chỉ đùa nghịch một chút chiếc roi nắm trong tay.
Phượng Cẩn Nguyên biết, chính là chiếc roi này, đã lấy tính mạng của mấy chục ngự lâm quân trong hoàng cung đại nội.
“Phượng đại nhân còn chưa trả lời bổn vương.” Huyền Thiên Minh lại mở miệng, rõ ràng hắn nói chậm rì rì, hình ảnh là như người đang ngủ. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, âm thanh lại lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng chết người, còn mang theo điểm mị hoặc, như đóa tử liên trên mi tâm đang nở rộ của hắn, làm cho người không dám nhìn thẳng lại càng không nhịn được muốn nhìn hắn.
Phượng Cẩn Nguyên lau trán đều mồ hôi, bất đắc dĩ nói: “Không có gì, không có gì.”
“Hả?” Huyền Thiên Minh từ ghế dựa của kiệu ngọc duỗi thẳng dậy về phía trước dò xét: “Phượng đại nhân nghĩ ngờ lỗ tai bổn vương?”
“Thần không dám.” Tâm Phượng Cẩn Nguyên nói ta nào dám nghỉ ngờ ngươi, “Vừa nồi chỉ là gia sự, nói ra sợ ảnh hưởng thanh tĩnh điện hạ.”
“À.” Huyền Thiên Minh gật đầu, cũng không lại truy vấn, chỉ an vị trên kiệu ngọc, cũng không nói, cứ như vậy. dựa vào phơi nắng, như là đang ngủ.
Phượng Cẩn Nguyên thật sự bất đắc dĩ, lá gan lớn hơn một chút hỏi: “Không biết điện hạ hôm nay đến Phượng phủ là...”
“Ngươi không nói thì bổn vương suýt nữa quên.” Huyền Thiên Minh rốt cuộc mở đề tài, “Bồn vương đưa cơm tới cho vương phi tương lai.”
Phượng Vũ Hành vỗ trán, bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó ở Tiên Nhã lâu, Huyền Thiên Minh nói nàng gầy, còn nói tới bây giờ Phượng gia vẫn dám không cho nàng ăn cơm. Nàng nghĩ chỉ là lời nói qua, không nghĩ người này vẫn nhớ.
Phượng Cẩn Nguyên nghe chưa hiểu, nghỉ hoặc hỏi: “Đưa cơm? Đưa cơm gì?”
Huyền Thiên Minh chỉ vào Phượng Vũ Hành: “Hàn Hàn nhà chúng ta bị các ngươi ném tới thâm sơn tây bắc ăn sói ba năm, gầy bọc da xương. Bổn vương vốn nghĩ trở lại kinh thành, dù sao Phượng gia cũng bồi thường cho tốt? Ai ngờ hôm qua thấy nàng, phát hiện vẫn gầy. như vậy. Phượng phủ của ngươi đã không nuôi nổi nữ nhi, vậy không sao, bổn vương đến nuôi. Dù sao đi nữa đều phải gả đến Ngự vương phủ.”
Hắn nói một hồi chính là đánh vào mặt người Phượng gia, nhưng vẫn không ai dám phản kháng. Phượng Cẩn Nguyên không dám, lão thái thái không dám, những người khác chỉ có cúi đầu.
Nhưng có một người vi phạm: “Phượng gia sao có thể không nuôi nổi nữ nhi!”
Mọi người quay đầu, người nói là Phượng Tử Hạo.
Huyền Thiên Minh đương nhiên không có khả năng đối thoại trực tiếp với Phượng Tử Hạo, nhưng lại không định không để ý tới hắn. Cho nên, trả lời Phượng Tử Hạo là đoạn trường tiên trong tay hắn.
Chỉ nghe “ba” một tiếng, một roi của Huyền Thiên Minh rơi xuống, đánh trên người Phượng Tử Hạo, đánh đối phượng không chút khách khí.
“Bổn vương nói chuyện, khi nào đến lượt ngươi nói?!”