Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh, sao hắn lại tới đây?
Người Bộ gia tuyệt đối không ngờ Cửu hoàng tử sẽ đến cúng viếng, bởi vì Bộ Thượng thư chết có liên quan trực tiếp đến mẫu phi Huyền Thiên Minh là Vân Phiên Phiên, ai cũng có thể sẽ đến, nhưng hắn không thể.
Cũng có thể do hắn là người làm việc không theo lẽ thường nhất, càng không hắn không tới thì lại càng tới.
Bộ Bạch Kỳ hết cách rồi, dẫn theo toàn bộ Bộ gia quỳ xuống trước chiếc long xa ấy, hắn dẫn đầu nói: “Khấu kiến Ngự Vương điện hạ.”
Rèm long xa được vén lên, một chiếc xe đẩy bay ra trước tiên, người ngồi trên đó một thân mặc tử y đeo mặt nạ vàng chính là Huyền Thiên Minh. Theo sau hắn xuống long xa là một nam tử như thiên tiên mặc áo bào. màu xanh, thì ra là Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa.
Bộ Bạch Kỳ nhanh chóng bổ sung một câu: “Thuần vương điện hạ thiên thiên tuế.”
Mọi người cùng lặp lại câu nói tương tự, Bộ lão thái thái tim nhảy lên tới cổ, trực giác nói cho nàng biết, hai vị hoàng tử này chắc chắn không phải đến cúng viếng.
Nhưng lúc này, lời nói Bộ Bạch Kỳ đã ra khỏi miệng...
“Hai vị điện hạ có thể tới cúng viếng cho gia phụ, Bộ phụ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Chỉ thấy Huyền Thiên Minh nhíu mày đề cao giọng hỏi một câu: “Đến cúng viếng?”
Phượng Vũ Hoành buồn cười nhìn một màn kịch sắp diễn ra, ánh mắt rơi trên hoa phục màu tím của Huyền Thiên Minh, hắn thích mặc áo màu tím là thói quen cả thiên hạ đều biết. Trang phục như vậy sao có thể đến cúng viếng được, thấy vậy Bộ gia và Phượng Trầm Ngư, cứ phải nghĩ thế.
Huyền Thiên Minh hỏi một câu, Bộ Bạch Kỳ hắn cũng không hiểu ý của Huyền Thiên Minh, lại không dám hỏi ngược lại, chỉ đành khoanh tay đứng tại chỗ, một câu cũng khoogn nói được.
Đến lúc này Huyền Thiên Hoa mở miệng giải thích: “Bộ đại nhân hiểu lầm rồi, bổn vương và cửu đệ đi đến đại doanh ở kinh giao, vừa khéo gặp gỡ ở đây. Nghe nói đệ muội theo lão phu nhân Phượng gia đến Bộ phủ cúng viếng, nên quyết định qua đây xem một chút.”
Trán của Bộ Bạch Kỳ toát đầy mồ hôi lạnh, chỉ trách miệng mình lắm lời, nói nhiều sai nhiều.
Huyền Thiên Minh cũng mở miệng, dùng âm thanh quái gở như cũ nói: “May mà bổn vương đi qua, bằng không A Hoành nhà chúng ta phải chăng sẽ bị người ta bắt nạt đến chết.” Hắn vừa nói vừa vẫy tay với Phượng Vũ Hoành, nàng đi lên phía trước, nhét bàn tay nhỏ của mình vào bàn tay hắn. Chợt nghe Huyền Thiên Minh quay qua hỏi Bộ quý phi: “Bộ Bạch Bình, có phải ngươi cảm thấy nằm như vật không được thoải mái? Hay muốn nhắm mắt mà nằm?”
Phượng Vũ Hoành suýt bật cười lên tiếng, nhanh chóng cúi thấp đầu, tốt xấu gì cũng phải cho Bộ gia chút thể diện.Nhắm mắt lại nằm, đó chẳng phải người chết Sao.
Đường đường là quý phi bị hắn mỉa mai một câu mà nói không nên lời, Huyền Thiên Minh lại tiếp tục bổ sung một câu: “Bản vương có thể tác thành tâm nguyện cho. ngươi.”
Bộ Bạch Bình bị dọa mặt mũi trắng bệnh, nàng còn nhớ rõ năm ấy Huyền Thiên Minh một roi quất chết sủng phi Hoàng thượng thích nhất, roi đó hạ thật vô tình, cả mắt cũng chưa nháy một cái.
Đáng sợ hơn là, Hoàng thượng cũng không trách hắn một câu, lại sai người qua loa mang sủng phi ra chôn. Ân sủng ngày xưa như mây khói phù vân, ngay cả mẫu tộc của sủng phi ấy cũng bị liên lụy, toàn tộc bốn mươi lăm khẩu, không một ai còn sống.
Nàng thừa biết, trong lòng Hoàng đế, nữ nhỉ và nhi tử không thể đánh đồng với nhau, đặc biệt là nữ nhân như nàng, kẻ không có con trai.
Bộ gia một người cũng không dám lên tiếng, các hài tử nhỏ tuổi nhất cũng bị người bên cạnh lấy tay che kín miệng, chỉ sợ nói một câu không đúng chọc giận một vị ôn thần.
Nhưng họ cũng thấy rõ ôn thần trước mặt họ cũng chả thèm ngó đến Bộ gia bọn họ, chỉ một lòng nói chuyện với nhỉ tức nhà mình thôi. Chỉ là lời nói ra làm người khác nghẹn khuất... “Một tên quan nhị phẩm đã chết, ngươi lanh chanh đến viếng làm gì?”
“Đi bái nhân tình.” “Phụ thân ngươi là đại quan nhất phẩm, Thừa tướng đương triều, hắn cùng một tiểu quan nhị phẩm có nhân tình gì?”
“Không thể nói như vậy, tất cả đều là thần tử dưới chân thiên tử, phải biết sống hoà thuận với nhau!”
“Nếu người đều chết hết, hắn sống chung với ai? Ta thấy Phượng Cẩn Nguyên cũng sống quá lâu rồi đó.”
Phượng Vũ Hoành liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ở trước mặt người ngoài nói chuyện chú ý một chút.”
“Ừ, dù sao Phượng gia ngươi cũng đã cho Bộ gia hắn đủ mặt mũi rồi, nhưng người ta cho bọn hắn thể diện mà bọn hắn không cần, vậy cũng không cần phải đi vào. Đi về, lấy Hậu Nghệ cung của ngươi, ta dẫn ngươi vào đại doanh dạo chơi.”
Hai người nói chuyện như chốn không người, nhưng lời nói lại lộ ra rất nhiều tin tức. Đặc biệt câu cuối cùng, tất cả mọi người đều nghe ra bảo vật trấn quốc Hậu Nghệ cung ở trong tay Phượng Vũ Hoành, tin này làm cho toàn bộ người Bộ gia đều hít một hơi khí lạnh.
Bộ Nghê Thường lại vô cùng phẫn hận!
Thì ra một trận so tài tiễn thuật kia, Phượng Vũ Hoành không những thắng một cái trâm đầu phượng mà đến kỳ vật trấn quốc Hậu Nghệ cung cũng rơi vào tay nàng.
Mắt thấy Bộ gia lão thái thái lườm nàng, Bộ Nghê Thường cúi đầu, nàng biết, bản thân thua thật sự quá thảm rồi.
“Không.” Phượng Vũ Hoành lại mở miệng nói, tay không ngừng lôi kéo cánh tay Huyền Thiên Minh mà lắc lắc: “Cũng đã đến đây rồi, nên vào thắp một nén hương. Dù sao ngày ấy Thượng thư đại nhân chết trước mặt ta, không đi thắp nén hương trong lòng luôn bất an.”
“Cũng tốt.” Huyền Thiên Minh không nhìn người khác như cũ, trong mắt hắn tất cả chỉ có duy nhất vị hôn thê chưa qua cửa này. “Nhưng nếu như ngươi muốn đi vào, thì phải đem khí độ hoàng thất mà vào, đừng để bổn vương mất mặt, càng đừng làm cho phụ hoàng mất mặt!”Ta biết rồi.” Nàng nở nụ cười yếu ớt, lời nói ngoan ngoãn.