Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, Đồng Sinh Hiên một lần nữa đổi tên là “Tể An huyện chủ phủ”, mở cửa chính, cửa nhỏ Phượng. phủ bị Phượng Vũ Hoành chận lại, đã nhỏ nay càng nhỏ. hơn.

Phượng Cẩn Nguyên nỗ lực áp chế tin tức không cho truyền đi, nhưng không quá ba ngày, việc hắn cùng Diêu thị ly hôn vẫn truyền khắp kinh thành đến mức xôn xao, trong quán trà người kể chuyện thiếu chút nữa là giảng dạy Phượng phủ hắn, ngay cả ăn mày bên đường cũng nói một hai câu về chuyện ly hôn này.

Mà cùng chuyện “Thừa tướng ly hôn” còn một chủ đề khác song song—— Bộ Thông mất tích.

“Nghe nói Bộ đại nhân Bộ Bạch Kỳ đi về phía đông tìm Bộ Thông, hôm qua Bộ gia nhận được thư từ dịch quán nói đến nay vẫn chưa tìm được.” Vong Xuyên vừa chải đầu cho Phượng Vũ Hoành vừa kể cho nàng nghe mấy việc xảy ra gần đây mà nàng nghe được.

Phượng Vũ Hoành liền không hiểu: “Vì sao Bộ đại nhân muốn đi về phía đông tìm?”

Vong Xuyên nói: “Bởi vì Bộ Thông là tướng quân đóng giữ phía đông, hăn muốn đi cũng nên đi về phía đông."

Phượng Vũ Hoành không cho rằng như thế: “Đầu tiên phải hiểu tại sao hắn (BT) phải đi, còn có lần cuối cùng gặp hắn là ở đâu.”

Cái này Vong Xuyên hiểu nhưng: “Lần cuối cùng thấy hắn là khi chúng ta trên đường trở về từ Phượng Đồng huyện, hắn bắn xe ngựa Phượng gia cùng Phượng tướng quân ầm ï một trận, sau đó kéo dải lụa trắng nói là tiễn tiểu thư một đoạn.”

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nói: “Vậy còn không rõ sao. Đã như thế thì hắn không có khả năng trở về đại doanh phía đông. Bộ Thông không ngốc, ta và ngươi đều hiểu, phủ đệ của Phượng gia, Bộ Thông muốn đối phó căn bản không cần phải điều động binh mã đi Đông Doanh. Chúng ta nghĩ như thế không có nghĩa là mọi người đều nghĩ như thế.”

“Ý của tiểu thư là Bộ Thông vẫn còn ở bên Phượng Đồng huyện?”

“Hẳn là đi về phía đó nhưng chẳng phải vì tìm ta.” Nàng sờ cái khuyên hình tiểu linh đang, trong bụng cũng suy được Bộ Thông đang tính toán gì.

Vong Xuyên cũng không hỏi lại, mà chính mình động não suy nghĩ, chỉ trong chốc lát đã “A...” một tiếng, mở miệng nói: “Chẳng lẽ hắn có mục đích khác? Tìm kiếm tiểu thư chỉ là trên danh nghĩa?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Hắn là như vậy. Thế nhưng không thể chắc chản, chiếu theo chuyện ngày hôm đó các ngươi kể lại, hắn cũng muốn tìm ta nhưng đồng thời có chuyện khác quan trọng hơn muốn làm, mà chuyện kia tám phần mười là không thể cho người khác. biết.”

“Bộ đại nhân đi về phía đông tìm hắn, cũng hẳn là làm cho người khác nhìn.” Vong Xuyên kéo sợi tóc rối cuối cùng cho nàng, vỗ vỗ vai nàng: “Nô tỳ chải như thế tiểu thư thấy hài lòng không?”

Phượng Vũ Hoành chưa bao giờ để ý chuyện chải †óc này, với nàng mà nói, tùy tiện quấn ra sau là được rồi, nhưng Vong Xuyên mỗi ngày kiên trì phải chải cho nàng còn thường xuyên thay đổi kiểu tóc làm cho tâm tình Phượng Vũ Hoành tốt lên không ít.

“Bộ gia xưa nay đều cảm thấy bản thân thông minh, người ngoài chỉ là kẻ ngốc.” Nàng một bên hướng Vong Xuyên đưa tay là dấu ok nhưng Vong Xuyên không hiểu, một bên nói chuyện Bộ Thông: “Thủ đoạn như vậy có thể lừa được một số người, nhưng đối với những lão hồ ly tinh kia mà nói không có chút tác dụng nào. Ta tin ngoài chúng ta ra, hoàng thượng cũng với bọn Huyền Thiên Minh nhất định cũng đoán được, chỉ có điều cho Bộ Thông một ít thời gian để xem đến cùng là hắn muốn làm gì.”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài Thanh Sương đi vào. Nha đầu này phải ở Đồng Hiên Sinh không được đi Phượng Đồng huyện, Phượng Vũ Hoành sắp xếp chu †oàn ở trong sân này để coi nhà.

“Tiểu thư lại có một nhóm lễ vật được nâng vào đây, đây là danh mục quà tặng, mời tiểu thư xem qua.” Thanh Sương đưa một tờ danh sách cho Phượng Vũ Hoành, sau đó lui lại sau hai bước, cung kính đứng bên cạnh.

Từ lúc Đồng Sinh Hiên đổi tên là Huyện chủ phủ và mở cửa chính, người đến chúc mừng vẫn cứ không ngừng, ngày thứ nhất thì căn bản là trong cung bày tỏ, không ngừng có thứ tốt đưa đến, từ Hoàng thượng đến Hoàng hậu lại tới Vân Phi cùng với các tiểu phi tiểu tần tiểu tiệp dư, kiện lớn có các loại gia cụ, nhỏ thì có các loại nữ trang, còn có vải vóc xiêm y; ngày thứ hai, thì các vị hoàng tử tặng lễ vật, gì cũng có đủ kiểu đủ dáng; ngày thứ ba là các nữ quyến của các đại nhân trong kinh thành đến bày tỏ chút tâm ý, đưa lễ vật không tính là quý giá nhưng cũng rất tốt. Nay đến ngày thứ tư, đến tặng lễ vật là gia quyến của các quan dưới tứ phẩm, độ trân quý cũng giảm, dù sao bọn họ cũng là quan phẩm có hạn, thực sự không thể đưa ra lễ vật tốt nào.

Ba ngày trước, Phượng Vũ Hoành tự mình tiếp đãi, quả thực làm cho nàng mệt đến ngất ngư, hôm nay Thanh Sương liền tự mình làm chủ, không có mời nàng tới, chỉ nhớ kỹ danh mục quà tặng được đưa tới. Đám người tặng lễ vật cũng biết địa vị của mình thấp, không. đáng để huyện chủ tự mình tiếp kiến, có thể tặng lễ vật cũng không phải chuyện dễ, còn thưởng cho Thanh Sương không ít đồ tốt.

Phượng Vũ Hoành quét mắt đại khái qua danh mục quà tặng, cảm thấy không có vấn đề gì, trả lại cho Thanh Sương, nói cho nàng biết: “Từ hôm nay trong đám lễ vật đưa tới chọn ra một ít, thưởng cho tất cả hạ nhân trong phủ chúng ta. Về phần thưởng cái gì, ngươi căn cứ vào tuổi các nàng, thích gì thì chọn thôi, ghi nợ là được, chờ Thanh Ngọc hồi phủ thì báo lại cho nàng ấy.”

'Thanh Sương nhanh chóng tạ ân, sau đó lắc đầu nói: “Tiểu thư, không cần chọn trong đám lễ vật kia, hôm nay. nô tỳ được tặng không ít đồ tốt, các vị tiểu thư, phu nhân nhìn không cũng khen tặng cho nô tỳ, thứ gì cũng tốt, nô tỳ không dám hưởng một mình, vốn chỉ nghĩ nhận thay. tiểu thư, thỉnh tiểu thư cho nô tỳ chia cho mọi người.”

Phượng Vũ Hoành đối với Thanh Sương hiểu chuyện thì vô cùng hài lòng, nhưng cái này là của nàng ấy, nàng không nhận, đây là quy tắc làm chủ tử của nàng.

“Nếu là thưởng cho ngươi, ngươi cứ giữ lấy, đồ tốt không sợ nhiều, một ngày nào đó ngươi lập gia đình, coi như tích chút đồ cưới cho mình, đồ thưởng đó cứ chọn trong rương, ngươi cũng có phần.”

'Thanh Sương cảm động, Phượng Vũ Hoành lại hào phóng lại tốt bụng như thế, lúc trước nàng được Thanh Ngọc chọn vào phủ không hề nghĩ đến sẽ được như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK