Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Tuyền lại không đồng ý: “An di nương còn nhớ sự

việc ở Bách Thảo đường không? Mấy điêu dân kia không phải nói giật dây bọn họ vu hãm nhị tiểu thư, chính là một nữ tử đầu đội đấu lạp sao?”

Nghe Hoàng Tuyền nói như vậy, An thị cảm thấy cũng nên thêm vào, nhưng Diêu thị lại läc đầu nói: “Ta cũng không cho. là Thanh Nhạc làm, nàng vốn bị trọc, lại đội đấu lạp đi hại người, vậy không phải là rất ngu ngốc sao? Cô nương kia tuy không nói là quá thông minh, nhưng cũng không ngốc đến mức này.”

Hoàng Tuyền không có ý kiến, lại nhìn về phía Vong Xuyên, Vong Xuyên lại nói: “Theo hiểu biết trước kia của chúng ta với Định An vương phủ, thân tủ của Thanh Nhạc quận chúa không tốt như vậy, phu nhân phân tích đúng, hẳn là không phải.”

Lúc này Tưởng Dung đột nhiên nói: “Bộ gia có quý phi làm chỗ dựa, còn có nữ nhi của Đại tướng quân, thái độ của Bộ Nghê Thường đối với nhị tỷ tỷ, chuyện này tám phần có liên quan đến Bộ gia."Diêu thị gật đầu: “Có thể, cho tới bây giờ Bộ gia đều tâm cao khí ngạo, đại tang Bộ Thượng thư vừa qua, còn chưa đến trăm ngày, cơn tức Bộ gia khó tiêu, làm ra chuyện cực đoan cũng có khả năng.”

Vong Xuyên khẽ thở dài, khuyên Diêu thị: “Phu nhân không cần nghĩ ngợi nhiều, bên người tiểu thư có ám vệ Điện hạ đưa, nay ám vệ đã đang đi tìm. Ta bên này cũng sẽ tức khắc truyền tin cho Điện hạ, để Điện hạ mau chóng đến Phượng Đồng huyện.”

Diêu thị có chút băn khoăn: “Luôn làm phiền Vương gia, thật sự là...”

“Phu nhân đừng khách khí.” Hoàng Tuyền đáp lại, “Nhị tiểu thư còn muốn làm phiền Vương gia cả đời, Vương gia rất vui:

An thị cũng khuyên nàng: “Tỷ tỷ bớt buồn, có Cửu điện hạ ở đây, nhị tiểu thư nhất định không sao.”

Diêu thị gật đầu, trong lòng vẫn lo lắng, lập tức không còn biện pháp khác.

Hai người Vong Xuyên Hoàng Tuyền hầu hạ Diêu thị nghỉ ngơi xong, rồi mới đi theo An thị và Tưởng Dung cùng rời phòng.

Tiễn bước An thị và Tưởng Dung, hai người trở về phòng mình, lúc này Hoàng Tuyền mới truy vấn: “Rốt cuộc trên núi đã xảy ra chuyện gì?”

Vong Xuyên liền đem chuyện tình trên núi Phượng Tê nói cho Hoàng Tuyền nghe, thấy Hoàng Tuyền lại xúc động muốn đi giết Phượng Trầm Ngư. Còn lại lý trí cuối cùng, nàng nhắc. nhở Vong Xuyên: “Sau khi xét chuyện trên núi, nếu việc này quả thực do bọn hắn làm, Phượng Tử Hạo bên kia khẳng định sẽ có động tĩnh.”

Vong Xuyên nói: “Ban Tẩu nhất định đã sớm đi, nay chúng †a cần phải làm là chiếu cố tốt phu nhân, phía bên tiểu thư đã Iil0v6) nhưng trăm ngàn lần đừng để phu nhân xảy ra.“ Trên mặt nàng hiện lên một mảnh buồn rầu, “Chờ tái kiến Vương gia, chỉ sợ hai người ta ngươi còn Ban Tẩu... đều phải tự vẫn tạ tội”

Hoàng Tuyền giật mình, lập tức nhớ tới quy củ Ngự vương phủ, không khỏi giận tái mặt.

Đúng vậy, Cửu điện hạ thưởng phạt phân mình, hôm nay dưới mí mắt các nàng Vương phi bị bắt cóc, làm sao có mặt mũi gặp điện hạ.

Hai người trầm mặc trong chốc lát không nói gì, ước chừng một canh giờ sau, Ban Tẩu trở lại. Vẫn là thân ảnh quỷ mị kia bay vào trong nhà, lại kèm theo một trận gió lạnh. Vong Xuyên biết, đây là Ban Tẩu cũng đang rối loạn, khinh công cũng không còn kỹ năng tiêu chuẩn nữa.

“Có tin tức sao?” Hoàng Tuyền vội vã hỏi,

Ban Tẩu lắc đầu: “Không có. Toàn bộ Phượng Đồng huyện †a đã một lật lên trời, ngay cả sơn mạch núi Phượng Tê đều đã tìm qua, manh mối gì đều không có.”

“Phượng Tử Hạo bên kia đâu?”



“Luôn ngủ, không có động tĩnh gì.” Ban Tẩu lau mồ hôi, “Ta đã đưa tin bồ câu cho điện hạ, chuyện bên này chỉ sợ ba người chúng ta đều không chạy được” Đối với trừng phạt của Ngự vương phủ, trong lòng ba người biết rõ.

Vong Xuyên lại nói: “Chỉ sợ điện hạ đã trên đường đi. Dựa vào tính tình của điện hạ chúng ta, không có khả năng tiểu thư rời kinh thành lâu như vậy mà ngài vẫn ở lại chờ, nhất định sáng sớm đã đi theo. Chúng ta... Chờ mấy ngày nữa là có thể...

“Nếu tiểu thư còn sống, nhất định sẽ cầu tình cho chúng ta” Trong mắt Hoàng Tuyền loé lên tia hi vọng, “Cho nên, chúng ta cố gắng tìm tiểu thư! Chỉ cần tìm thấy tiểu thư, chúng ta sẽ không chết.”

Ba người bên này tận lực nghĩ biện pháp tìm Phượng Vũ Hoành, mà Phượng Cẩn Nguyên bên kia, ám vệ đang cầm một con bồ câu đưa thư đứng trước mặt hắn: “Đây là bồ câu đưa tin của ám vệ bên người nhị tiểu thư, bị thuộc hạ bắt được”

Phượng Cẩn Nguyên vừa lòng gật đầu, tay nhận lấy bồ câu đưa thư, thuần thục lấy ra tờ giấy cột ở trên chân bồ câu xuống, chỉ nhìn thoáng qua, liền thét lớn một tiếng... “Còn muốn gọi Ngự vương đến Phượng Đồng huyện? Bọn họ quá đắc ý!" Một tay hắn bóp chết bồ câu, lạnh lùng phân phó ám vệ: “Chuyện này tuyệt đối không thể truyền vào trong kinh, đặc biệt không được để Cửu hoàng tử và Thất hoàng tử biết, bắt đầu ngay hôm nay, phàm là bồ câu đưa tin từ bên kia, cứ bắt lại như vậy!”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Một đêm này, tổ trạch Phượng gia không ai có thể yên giấc. Trong không khí vẫn tràn ngập mùi lửa cháy như cũ, giống như nhắc nhở mọi người trận đại hoả kia, có một hài tử của Phượng gia, biến mất không thấy bóng người.

Rốt cuộc trời sáng, một ít hạ nhân nửa đêm ra ngoài †ìm Phượng Vũ Hoành lục tục trở về, Phượng Cẩn Nguyên lại thay tám người khác tiếp tục đi tìm, thoạt nhìn coi như là tận tâm hết sức.

Diêu thị an vị trong phòng của mình, không nhúc nhích, điểm tâm hạ nhân mang đến trong phòng cũng dùng qua. An thị và Tưởng Dung cũng thu xếp mang nha hoàn bà tử tuỳ thân của mình cùng ra phố đi tìm, mọi người đều chỉ có một mục tiêu, chính là có thể tìm Phượng Vũ Hoành đưa về.

Lão thái thái yên lặng thu xếp an bài chuyện năm ngày sau lên núi tế tổ, cũng không nhắc tới Phượng Vũ Hoành, chỉ là khi nhìn người chạy tới chạy lui tìm hiểu tin tức, trong ánh mắt có chút lo lắng.

Buổi chiều, dưới sự triệu tập của lão thái thái, mọi người

†ề tụ lại. Trầm Ngư vẫn làm bạn bên cạnh nàng, nhu thuận như một con mèo nhỏ, chốc lát lại đưa lên chén trà nhỏ, chốc lát lại xoa bóp vai cho lão thái thái. Lão thái thái có chút tâm phiền ý loạn, cảm thấy Trầm Ngư bóp không tốt, dứt khoát đẩy nàng ra: “Ngươi nghỉ ngơi là được rồi, loại chuyện này không cần ngươi làm" Nói xong, lại vẫy tay phía Kim Trân: “Ngươi tới xoa bóp giúp ta.”

Trầm Ngư bị lão thái thái đẩy ra, lệ quang trong mắt hiện ra, nháy mắt liền bình phục. Có tiểu nha đầu tiến lên đỡ lấy Trầm Ngư, đưa nàng về chỗ ngồi, khi Trầm Ngư đang muốn ngồi xuống ghế, chợt nghe nha đầu kia ghé tai nàng nhỏ giọng nói: “Công dụng của thuốc sáp kia, đại tiểu thư có vừa lòng?”

Trầm Ngư kinh hãi, quay người nhìn nha đầu kia, đáng tiếc, tiểu nha đầu đỡ nàng ngồi xuống lập tức quay người, bưng khay thối lui ra ngoài phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK