Ám vệ lại nói: “Võ thuật kì lạ, thống nhất thành một thể, không phối hợp quá sâu với nội lực, lại dùng một loại ám khí độc đáo phối hợp thì không chê vào đâu được. Thuộc hạ tập võ hơn hai mươi tư năm, chưa bao giờ gặp qua loại đấu pháp này, lại càng không biết thuộc. môn phái nào.”
Phượng Cẩn Nguyên suy nghĩ một lát, lẩm bẩm: “Nàng từng nói chính mình đã gặp một vị kỳ nhân Ba Tư ở Đại Sơn-Tây Bắc, vị kỳ nhân kia dạy nàng phương pháp chế thuốc, cũng làm cho y thuật của nàng càng ngày càng tiến bộ. Nếu ngươi nói võ công của nàng quỷ dị, cũng chỉ có thể giải thích là vị kỳ nhân kia nhất định đã dạy nàng “Ám vệ không tham dự đề tài này, công phu của Phượng Vũ Hoành ở trong lòng hẳn là một câu đố, không thể lý giải.
Ngày tiếp theo, Phượng Vũ Hoành chủ động đi một chuyến đến Như Ý viện, dẫn theo hai bọc thuốc nhỏ, còn có hơn hai mươi túi thuốc pha nước, toàn bộ đều là thuốc phụ khoa pha chế sẵn, để dùng điều dưỡng thân thể sau đẻ non.
Lúc nàng đến đó, Kim Trân đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cũng không biết suy nghĩ cái gì, một bàn tay ôm bụng, ánh mắt không có điểm nhìn. Nên khi nàng vào trong phòng, Kim Trân cũng không biết có người đi vào.
Là tiểu nha đầu nhắc nhở nàng: “Nhị tiểu thư đến.”
Lúc này Kim Trân mới lấy lại tỉnh thần, quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành, cả người thả lỏng một chút đứng lên.
Phượng Vũ Hoành khoát tay, để nha đầu hầu hạ Kim 'Trân nằm xuống, nàng dẫn theo Vong Xuyên đi đến bên giường Kim Trân, cũng không nói nhiều, nâng cổ tay của nàng lên bắt mạch.
“Tốt." Phượng Vũ Hoành buông cổ tay Kim Trân ra, “Thân thể khôi phục coi như không xấu, chỉ là thuốc bỏ thai vẫn dễ dàng còn sót lại trong cơ thể, lượng còn sót lại này sẽ tạo thành một loại bệnh tật đi theo ngươi.”
Kim Trân gật đầu, “Ta biết.”
“Được rồi.” Phượng Vũ Hoành lấy thuốc đưa vào trong gối nàng, “Ta mang cho ngươi ít thuốc đến, nên uống như thế nào đều đã viết trên giấy, quay về tự ngươi nhìn. Cái thuốc pha nước kia sau khi uống, đại khái ba ngày sẽ chảy một lượng máu tương đương với nguyệt tín, ba ngày sau sẽ giảm bớt dân dần, chắc bảy ngày sẽ hoàn toàn sạch sẽ. Uống xong thuốc ta lại đến xem ngươi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sẽ không có chuyện gì.”
“Sau này ta còn có thể mang thai sao?” Kim Trân lo. lắng nhất chính là chuyện này.
Phượng Vũ Hoành cũng không hù dọa nàng, thành thật nói: “Có thể. Lần trước ta đã nói qua, nửa năm sau có thể mang thai, cũng không phải lừa ngươi."
Rốt cuộc Kim Trân hoàn toàn yên lòng đứng lên làm bộ sẽ dập đầu với Phượng Vũ Hoành, lại bị Phượng Vũ Hoành ngăn cản. Kim Trân chưa từ bỏ ý định, thành khẩn nói: “Hôm nay ngày lành của ta đều do nhị tiểu thư mang đến, nay nhị tiểu thư chẳng những giúp ta, lại cho †a ân điển như thế, Kim Trân phải dập đầu với nhị tiểu thư mới đúng.”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ: “Ta muốn vài cái vái đầu của ngươi thì có ích lợi gì.”
Kim Trân phản ứng lại: “Vậy nhị tiểu thư muốn ta làm gì? Chỉ cần nhị tiểu thư nói, ta nhất định sẽ làm được.”
Phượng Vũ Hoành nghĩ, thật đúng là có chuyện muốn thương lượng với nàng, nhân tiện nói: “Chuyện này là về Diêu di nương và phụ thân ta.”
Kim Trân sửng sốt, lập tức hiểu, nhanh chóng nói: “Nhị tiểu thư yên tâm, lão gia đi nơi khác thì ta mới ngăn cản, nhưng bên Đồng Sinh hiên ta nhất định không ngăn cản, ta cam đoan vì Diêu di nương tạo cơ hội, để lão gia đi nhiều hơn.”
Phượng Vũ Hoành đen mặt, “Ngươi hiểu ngược rồi.”
“Ngược?” Kim Trân khó hiểu.
Phượng Vũ Hoành lại nói: “Không phải là để ngươi đưa phụ thân đến chỗ Diêu di nương, mà là để ngươi canh chừng giúp, một khi phụ thân ta muốn đi Đồng Sinh hiên, ngươi phải đem ra mọi biện pháp cũng phải mời lại người về Như Ý viện.”
“Chuyện này... vì sao?” Kim Trân hoàn toàn không thể lý giải nổi, cho dù là thiếp thân vẫn là nhà giữa, được. lão gia sủng hạnh mới là chuyện tốt nhất mà!
“Bởi vì mẫu thân ta không muốn hầu hạ hắn.” Nàng nói rõ, “Nàng ở Tây Bắc đã lâu, không muốn tham dự chuyện tranh thủ tình cảm với thê thiếp trong phủ. Huống chỉ nàng có nam có nữ, tranh cãi cũng không có. ý nghĩa. Tóm lại ngươi nhớ kỹ lời hôm nay cho ta, ta đã giúp ngươi an bài nha đầu đắc lực bên người, ngươi gặp chuyện cũng có người thương lượng.”
Kim Trân gật đầu đáp ứng, chuyện khác nàng không làm được, nhưng chuyện này về Phượng Cẩn Nguyên, nàng cảm thấy bản thân vẫn có sở trường, hẳn là sẽ không để Phượng Vũ Hoành thất vọng. Còn việc Phượng Vũ Hoành an bài nha đầu đắc lực bên người, thì cao hứng hẳn lên, “Không dối gạt nhị tiểu thư, ta thật sự còn thiếu hạ nhân đắc lực, ngày thường có việc gì cũng không biết để ai đi làm.” Nàng nói xong, liền nghĩ tới Mãn Hỉ hầu hạ bên người Thẩm thị, không khỏi hạ giọng hỏi: “Mãn Hỉ là người của nhị tiểu thư?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, ngày ấy nàng là người nói muốn Mãn Hỉ và Kim Trân phối hợp, nay Kim Trân hỏi như vậy, một chút cũng không thấy kì lạ.
“Thẩm thị không sống được nữa, nghe nói ám vệ của lão gia đã đánh nàng hỏng hết lục phủ ngũ tạng, ta thấy chuyện cũng đã một hai ngày, đến lúc đó Mãn Hỉ của nhàn hạ, không bằng nhị tiểu thư để Mãn Hỉ đến bên ta đi! Chúng ta cùng nhau lớn lên, so với người khác gần gũi hơn.”
Nàng nói vậy là nhắc nhở Phượng Vũ Hoành, đúng vậy, Thẩm thị vừa chết, Mãn Hỉ sẽ có an bài khác, đưa đến chỗ Kim Trân là thích hợp nhất.
Vì thế gật đầu đáp ứng, chuẩn bị nói hai câu, lại nghe thấy tiểu nha đầu ngoài cửa nói: “Kim Trân di nương, tứ tiểu thư đến thăm ngài!”