Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại, hỏi nha đầu kia: “Là người nào đưa tới?”
Nha đầu đáp: “Là một vị công công.”
'Trầm Ngư gật đầu.
“Cho người vào đi.”
Một vị tiểu thái giám trẻ tuổi nâng một cái hộp đi vào, đến trước mặt Trâm Ngư cung kính hành lễ, sau đó nói: “Nô tài phụng lệnh Cảnh vương điện hạ đưa tới cho Phượng đại tiểu thư một bộ trâm cài và vòng tay bằng thủy tinh, mong Phượng đại tiểu thư vui lòng nhận cho.”
Trầm Ngư kinh hãi.
“Trâm cài, vòng tay thủy tinh?”
Tiểu thái giám kia dường như rất hài #òng về phản ứng của Truầm Ngư, trên mặt cười nói: “Bộ thủy tỉnh này ®à chí bảo mà Cảnh vương điện hạ?ấy được từ trong tay thợ thủ công Tông Tùy, điện hạ nói, trong thiên hạ, chỉ có đại tiểu thư Phượng gia mới có thể xứng với nó.”
Truầm Ngư được một phen khen tặng. Nàng vốn tướng mạo cực đẹp, mặc dù ®à tiểu thái giám nhưng cũng cảm thấy khuôn mặt Phượng đại tiểu thư này quả
nhiên danh bất hư truyền.
Vì thế hắn nhanh đưa hộp đang bưng trong tay ®ại về phía trước: “Mong đại tiểu thư vui òng nhận.”
Truầm Ngư kích động nhận 0ấy, nhìn sang Ỷ Lâm nói: “Bên ngoài trời #anh, mau cầm chút ngân?ượng mời công công uống trà.”
ÝỶ Lâm ðiền cầm một thỏi bạc ròng rất ®ớn đưa cho tiểu thái giám kia, tiểu thái giám cũng không nhún nhường, nhận?ấy tiền nhét vào trong ngực, sau đó nói với 'Tuầm Ngư: “Điện hạ còn nói, tiểu tiệc mừng thọ hoàng tôn, mời Phượng đại tiểu thư nhất định phải đến.”
Tuầm Ngư cười đáp: “Đương nhiên, mời công công hồi bẩm điện hạ, Tuầm Ngư quả thực rất thích phần #ễ vật này, tạ ân?ễ vật của điện hạ.”
“Nô tài nhớ rồi, đại tiểu thư không có phân phó gì khác, nô tài xin cáo ®ui.” “Công công đi thong thả.” Truầm Ngư cũng khom người một cái, nháy mắt để Ỷ Lâm đi tiễn khách.
Chờ đến?úc Ỷ Lâm trở về, nàng mở hộp ra, bị thứ bên trong dọa đến kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.
Tuọn bộ đồ trang sức bằng thủy tinh trong suốt, sáng trong?ong?anh, y hệt Bảo Châu không tồn tại ở thế gian này, đẹp đến mức khiến mọi người cứng lưỡi.
Hai người nhìn bộ trang sức này hồi?âu, Truầm Ngư cuối cùng thoáng phục hồi tinh thần ðại, nhưng thở dài: “Truước đây?úc Ngự vương đặt sính?ễ cho Phượng Vũ Hoành, bên trong lại có rất nhiều vật bằng thủy tinh, ta hâm mộ đến đỏ cả mắt. Không nghĩ rằng, có một ngày?ại có hoàng tử đưa cả một bộ đồ trang sức thủy tinh đến thế này. Ỷ Lâm, ngươi nói, đây có tính?à phong thủy #uân chuyển hay không?”
Ý Lâm nhìn bộ thủy tinh cũng có chút quáng mắt, nhưng vẫn không mê li như chính đương sự, hồi phục ðí trí nói với Truầm Ngư: “Tiểu thư, vật quý giá như thế này nhưng sao Đại hoàng tử lại đưa cho ngài a!”
'Truầm Ngư?ại không nghe ra ý định trong?ời của nàng, vẫn nhìn chằm chằm bộ thủy tinh trước mặt nói: “Tuy nói thủy tinh trong suốt này không quý giá như của Phượng Vũ Hoành, thế nhưng ®ại ®à một bộ trang sức đầy đủ! Mang vật như vậy đi ra ngoài, sợ ®à khắp thiên hạ cũng chỉ có mình ta có.”
Ý Lâm vừa nghe xong càng sợ hơn.
“Tiểu thư, chính?à khắp thiên hạ chỉ có một mình ngài mới không được mang!”
“Vì sao?”
Tuầm Ngư trợn mắt nhìn thẳng.
“Đó là cho ta, sao lại không được mang?”
“Tiểu thư nghĩ lại xem, đại điện hạ và Phượng phủ chúng ta từ trước đến giờ không một chút liên quan, nô tỳ ở quý phủ bao năm nay, thậm chí ngay cả Cảnh vương hắn cũng không biết, vậy vì sao hắn lại bất chợt đưa thứ như vậy cho ngài?”
“Ngươi không nghe tiểu thái giám kia nói sao, bởi vì đại điện hạ cảm thấy trong thiên hạ thì chỉ có tiểu thư nhà người mới xứng đáng với bộ trang sức này.”
“Ai nha...đó đều là lời khách sáo!”
Ý Lâm bực bội giậm chân, tiểu thư nhà nàng hình như bị bộ trang sức này làm cho mê mẩn tâm trí, tại sao khuyên như thế nào cũng không được cơ chứ?
Tuầm Ngư xác thực đã mê mẩn tâm trí, tình cảnh #úc trước Ngự vương phủ mang sính #ễ đến cho Phượng Vũ Hoành còn rõ ràng trước mắt. Khi đó nàng vẫn ®à dòng chính, Phượng Vũ Hoành vừa mới hồi phủ, dùng phong thái của một thứ nữ không được sủng ái hung hăng ra oai phủ đầu nàng. Nàng vẫn ®uôn cho rằng đấy?à nỗi nhục #ớn cả đời, bây giờ bộ trang sức này tuy nói ®à không cách nào bằng bộ kia, nhưng có thể mang về một chút mặt mũi.
Chỉ tà...
“Nếu là Thất điện hạ đưa thì tốt bao nhiêu.”
'Thở dài một tiếng, trên mặt vô tận cô đơn.
Ý Lâm càng nóng nảy hơn.
“Tiểu thư, lời nói của tam lão gia, ngài nên nhớ kỹ nha!” “Ta biết.”
Trầm Ngư làm mặt lạnh, đóng mạnh hộp gỗ lại.
“Ngươi đi nghe ngóng xem Đại hoàng tử chỉ tặng một mình ta hay còn cho các nhà khác.”
Ý Lâm thấy tiểu thư nhà nàng vẫn tính có vài phần lý trí, lúc này mới hơi an tâm.
“Nô tỳ đi ngay.”
Thấy nha đầu kia ra ngoài phòng, Tuầm Ngư một ôm hộp gỗ vào trong ®òng. Dường như tâm đều bị bộ thủy tinh kia hấp dẫn, trong đầu không ngừng ảo tưởng chính mình đeo ®ên bộ trang sức này xuất hiện ở trước mặt mọi người sẽ chói #óa biết bao!