Hắn vốn chỉ mang theo một vật kiện tầm thường đưa lên Hoàng hậu, bởi không có Thẩm gia giúp đỡ, Phượng gia quả thật không có vật gì tốt. Nhưng Phượng Vũ Hoành sau khi được ban trâm đầu phượng, lặng lẽ tìm hắn, nói: “Nữ nhi từng được sư phụ Ba Tư tặng cho một món đồ chí bảo, nữ nhi biết phụ thân chưa tìm được món đồ hợp ý, không bằng phụ thân cầm nó đi, vật này quý hiếm vô cùng, phụ thân coi như là lễ vật đại diện cho toàn thể Phượng gia ta. Hoàng hậu nương nương thấy cũng sẽ hết sức vui vẻ.”
Sau đó Phượng Vũ Hoành nói về thất thải thạch này như những gì hắn nói trước mặt mọi người một lần.
Phượng Vũ Hoành có chút đồ tốt, điểm này Phượng Cẩn Nguyên không chút nào hoài nghỉ. Vốn trước khi tới hắn muốn hỏi Phượng Vũ Hoành có vật nào thích hợp hay không, chẳng qua là xấu hổ không muốn mở miệng. Cho nên khi Phượng Vũ Hoành mang đồ vật đến trước mặt hắn, hắn không chút do dự nhét vào trong tay áo. Huống chi Phượng Vũ Hoành còn nói qua phản ứng đặc biệt của mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy thất thải thạch, càng kiên quyết Phượng Cẩn Nguyên nhất định lúc hiến vật quý mới được mở ra, tránh bị người khác nghỉ ngờ.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, mình lại bị nhị nữ nhi tính toán, đã bị trúng kế. Hôm nay Hoàng thượng đã phát giận, mặc dù lúc này đã hơi muộn, sắc mặt cũng tốt hơn. Nhưng hắn đã làm quan nhiều năm, làm bạn với vua cũng nhiều năm, sao có thể không biết tính tình vị đế vương này, nhìn như mây mù đã †an, nhưng thực ra trong nội tâm đang nổi gió chuyển thành phong ba, càng đáng sợi
Phượng Cẩn Nguyên biết, trước mắt nếu không có cách gì, chỉ sợ sẽ chọc Thiên Vũ nổi cơn thịnh nộ. Nhìn những gì mới vừa sảy ra liên quan tới vị Vân phi kia, hắn sợ kết quả của hắn cũng không khác gì vị Lại bộ thượng thư.
Trán của Phượng Cẩn Nguyên cũng đổ mồ hôi, dứt khoát vung áo bào quỳ xuống sau đó nghiêng đầu sang hướng khác nhìn Phượng Vũ Hoành. Nữ nhi này của hắn không phải mới được Hoàng thượng cho phép gọi một tiếng phụ hoàng hay sao, vậy hắn cũng khai nàng ra, chỉ mong nữ nhi này miệng lưỡi nhanh nhẹn, có thể trọn vẹn tránh được một màn này.
Phượng Cẩn Nguyên mở miệng, khi chuẩn bị lên tiếng, cùng lúc Phượng Vũ Hoành cũng tự đứng lên, Phượng Cẩn Nguyên nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc, khẩu khí này vừa mới ra, một câu nói của Phượng Vũ Hoành, liền khiến hắn dựng đứng.
Chợt nghe nàng nói... “Ø? Mới vừa nãy đại tỷ cầm thất thải thạch thưởng thức, không trả lại cho phụ thân sao?”
Bùm! Đầu Phượng Cẩn Nguyên nháy mắt nổ tung.
“Con.... con nói bậy bạ gì đó?” Hắn chỉ vào Phượng Vũ Hoành, tay cũng run run. “Đại tỷ của con vốn không vào cung, nó cầm khi nào?”“Không tới?” Tay Phượng Vũ Hoành đột nhiên chỉ vào một hướng: “Thế kia là ai?”
Tất cả mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Phượng Vũ Hoành, chỉ thấy ngón tay nàng nhắm thẳng vào vị trí của Thanh Nhạc quận chúa. Mà đứng sau Thanh Nhạc, một nha hoàn mặc y phục đỏ vẻ mặt hoảng sợ lùi về phía sau.
Dù thế nào Phượng Trầm Ngư cũng không nghĩ rằng Phượng Vũ Hoành phát hiện ra nàng. Nàng muốn chạy, nhưng nơi này là hoàng cung, đừng nói là chạy, chỉ rời khỏi vị trí ngồi nửa bước cũng khó.
“Phụ thân, thất thải thạch ở trên người đại tỷ, đích nữ nhi nhìn thấy tỷ ấy cầm ngắm nghía, còn tưởng tỷ ấy biết nặng nhẹ, sau khi xem để lại chỗ cũ, không nghĩ tới tỷ tỷ giữ lại."
Hoàng hậu tức giận... Phượng đại nhân! Bổn cung nếu nhớ không lầm đã nói, vị đích nữ Phượng gia này, trong vòng năm năm không thể vào cung. Rốt cuộc Phượng gia các người đem ý chỉ của bổn cung để đâu rồi?”
Phượng Cẩn Nguyên sao lại không hiểu sự tình lúc này, Trầm Ngư xuất hiện ở chỗ này, luôn đứng sau lưng Thanh Nhạc, rõ ràng là Thanh Nhạc mang nàng vào cung. Hắn thật sự rất hận! Tại sao mấy đứa con nhà hắn đều không thể cho hắn yên tâm?
“Xin nương nương thứ tội.” Trừ những lời này, hiện tại hắn không biết nên nói những gì, nhưng lại cân nhắc, cảm thấy chuyện oan ức này không thể để Phượng gia một mình gánh vác, thế nào cũng phải tìm cái đệm lưng. Vì vậy Phượng Cẩn Nguyên lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thanh Nhạc: “Xin hỏi Thanh Nhạc quận chúa, tại sao ép đích nữ Phượng gia ta vào cung?”
Hắn dùng từ “ép”, Thanh Nhạc chưa kịp phát tác nhưng trực tiếp khiến Định An vương giận điên lên: “Phượng Cẩn Nguyên, ngươi nói bậy bạ cái gì đó?”
Phượng Cẩn Nguyên sợ Hoàng hậu, nhưng hắn không sợ Định An vương, đối phương vừa hỏi, cũng đem hỏa khí của hắn bừng lên: “Bổn tướng không nói bậy! Đích nữ nhà ta có ý chỉ của Hoàng hậu trong tay, vốn không thể nhập cung, nhưng Vương gia người nhìn xem, hôm nay chẳng những nó vào cung, lại còn làm tỳ nữ của Thanh Nhạc quận chúa. Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Mấy câu nói của Phượng Cẩn Nguyên phủi sạch mọi vấn đề, kéo một nhà Định An vương xuống.
Định An vương liền nhìn nha hoàn lạ mặt bên cạnh Thanh Nhạc. Hôm nay Phượng Cẩn Nguyên nói vậy hắn mới nhớ tới, cũng không sai, y phục màu đỏ, trừ khuôn mặt hơi đen, mặt mày diện mạo so với đại tiểu thư Phượng gia ở thọ yến Định An Vương phi ngày ấy giống nhau như đúc.
Hắn sững sờ tại chỗ, cũng nhìn về phía Thanh Nhạc.
Thanh Nhạc hung hăng liếc Phượng Trầm Ngư, vội vàng đứng dậy quỳ xuống giải thích trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng thượng, là Phượng Trầm Ngư cầu xin Thanh Nhạc mang nàng tiến cung. Thanh Nhạc căn bản là không đồng ý. Nhưng nàng sống chết cầu xin, có đuổi cũng không đi.”