Phượng Cẩn Nguyên không khỏi thấy kì lạ, liền hỏi nàng: “Có phải thân thể nàng không thoải mái hay không?”
Kim Trân dùng giọng điệu than thở: “Mấy tối gần đây không biết làm sao nữa, cảm thấy cả người mệt mỏi, cơm cũng không ăn vào, cảm thấy rất buồn nôn.”
Phượng Cẩn Nguyên mắt sáng lên: “Đã bao lâu rồi?”
Kim Trân nghĩ, “Hơn mười ngày trước có phản ứng, buổi tối mấy ngày gần đây hơi nghiêm trọng.”
Vừa nghe lời này của Kim Trân, Phượng Cẩn Nguyên đã vui vẻ, nhìn chằm chằm Kim Trân cười một trận, lập tức cất cao giọng nói: “Phượng gia ta lại thêm người rồi!”
Kim Trân sửng sốt, cũng nhanh chóng cao hứng: “Ý lão gia là...” Tay nàng che bụng mình, “Thiếp thân... đã có?”
“Chắc chắn là có.” Phượng Cẩn Nguyên rất tin tưởng vào năng lực của mình, từ lúc thu Kim Trân, ngày qua ngày đều ngủ bên cạnh, Kim Trân tuổi trẻ, sao có thể không có. “Ngày mai mời đại phu vào phủ xem cho. nàng, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, cũng không cần sáng sớm mỗi ngày đi thỉnh an lão thái thái, nàng sẽ không để ý lúc này.”
Kim Trân suy nghĩ, nói: “Phải chờ tới buổi sáng ngày mai mới có thể mời đại phu ư? Thân thể thiếp đang nôn nóng, rất muốn biết trong bụng có thật đã có cốt nhục lão gia hay không, lão gi Nàng lại thi triển công phu dính người: “Hiện tại mời đại phu được không?”
Phượng Cẩn Nguyên cũng cao hứng, cũng nóng vội, nhưng trước mắt đã nửa đêm, hắn nhìn sắc mặt Kim Trân không tốt lắm, khuyên nàng nói: “Người ta bây giờ. đang ngủ, giờ này ra ngoài mời đại phu, chờ đại phu tới cửa, thì đã qua nửa đêm. Nàng không lo lắng vì bản thân cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ, nghe lời đi, ngủ một giấc, tỉnh dậy thì sẽ có đại phu tới.”
Kim Trân vẫn không nghe theo, lại quấy rây Phượng Cẩn Nguyên nói: “Không cần ra ngoài mời, không phải nhị tiểu thư là đại phu có sẵn sao!”
Nàng vừa nói ra, Phượng Cẩn Nguyên cũng nghĩ tới. Đúng rồi, y thuật của Phượng Vũ Hành trong ba năm qua dường như có tiến bộ lớn, có năng lực phối dược đặc biệt, ngay cả Mạc Bất Phàm kia cũng kinh ngạc không thôi. “Được.” Hắn đứng lên khoác thêm áo, đi tới cửa gọi nha hoàn gác đêm: “Đến Đồng Sinh hiên, mời nhị tiểu thư đến bên này, nói ta có chuyện quan trọng.”
Tiểu nha đầu mơ mơ màng màng đáp ứng, lại mơ mơ màng màng chạy về phía Đồng Sinh hiên.
Kim Trân ngồi trên giường, nghe thấy Phượng Cẩn Nguyên phân phó người đi mời Phượng Vũ Hành, cuối cùng trái tim cũng thả lỏng xuống.
Đồng Sinh hiên cách Phượng phủ không gần, lúc. Phượng Vũ Hành đến đó, Phượng Cẩn Nguyên đã hơi mệt, nhưng Kim Trân cũng rất có tinh thân, càng không ngừng nói chuyện với hắn đứa bé trong bụng là nam hay nữ. Nói đi nói lại, sự chờ mong trong lòng Phượng Cẩn Nguyên cũng càng lớn thêm, cho nên khi Phượng Vũ Hành tiến vào trong phòng, còn chưa chờ nàng mở miệng, Phượng Cẩn Nguyên lập tức đi ra: “A Hành mau tới, xem cho Kim Trân di nương của con một chút, nàng tám phần là có thai.”
Phượng Vũ Hành và Kim Trân liếc nhau một cái, trên mặt không có biểu tình đặc thù gì, bước lên phía trước, nói với Kim Trân: “Năm thẳng xuống, đưa tay cho ta.”
Kim Trân nghe theo.
Phượng Vũ Hành bấm mạch của nàng không bao lâu sau mới gật đầu, nói với Phượng Cẩn Nguyên: “Chúc mừng phụ thân.”
“Thật sự có?” Phượng Cẩn Nguyên mặt mày hớn hở, “A Hành con không chẩn sai chứ?”
Phượng Vũ hành xem thường, “Nếu phụ thân không tin ta, thì gọi ta đến đây làm gì? Đã trễ rồi, con gái đã sớm ngủ.”
“Không phải là không, sao lại không tin. Y thuật A Hành nhà chúng ta đã được Mạc tiên sinh khen ngợi, vi phụ sao có thể không tin.” Phượng Cẩn Nguyên trong lòng vui vẻ, cũng không so đo nhiều với Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành lại hỏi Kim Trân một câu: “Nguyệt tín tháng trước là vào ngày nào?”
Kim Trân suy nghĩ, nói: “Mùng năm.” “Ừ” Nàng gật đầu, “Đã ba mươi lăm ngày rồi.”
Phượng Cẩn Nguyên mắng nhẹ Kim Trân: “Đã nhiều ngày rồi, nàng cũng không biết cẩn thận một chút.” Hắn tính toán trong lòng, ba mươi lăm, đó không phải là ngày. hắn vừa mới thu Kim Trân vào phòng sao? Bắt đầu cảm thấy hài lòng.
Nhưng chưa kịp nghĩ, Phượng Vũ Hành lại nhíu mày, tay vẫn bắt mạch cho Kim Trân, trầm tư hồi lâu.
“Nhị tiểu thư?” Kim Trân sợ hãi hỏi: “Là... là đứa trẻ có vấn đề gì sao?”
Phượng Cẩn Nguyên vừa nghe lời này, lập tức khẩn trương, cũng hỏi theo: “Biểu hiện của con là có ý gì?”
Phượng Vũ Hành nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, giải thích nghỉ hoặc của hắn: “Nữ nhân có thai cần trạng thái vui vẻ, có thể đảm bảo thai nhi khỏe mạnh. Nhưng con gái bắt mạch cho Kim Trân di nương, lại phát hiện Kim Trân di nương có vẻ suy nghĩ nhiều, khúc mắc nan giải.”
Phượng Cẩn Nguyên sửng sốt, hỏi Kim Trân: “Nàng có khúc mắc gì?”
Kim Trân khẽ thở dài khẽ thở dài, không nói chuyện không nói gì, chỉ cúi đầu, tiếp theo một giọt lệ rơi xuống.
Phượng Vũ Hành khuôn mặt này, cũng không ở lại thêm, đứng dậy cáo từ, cũng dặn Phượng Cẩn Nguyên: “Phụ thân khuyên bảo di nương, ngày mai lại mời đại phu dưỡng thai đến xem.”
Sau khi nàng đi, Phượng Cẩn Nguyên đau lòng ôm Kim Trân vào lòng, lúc này mới lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc nàng có khúc mắc gì? Tuổi còn trẻ, sao lại suy nghĩ nhiều?”
Kim Trân ngửa đầu nhìn hắn, khóc như mưa hoa lê, bộ dáng nhỏ kia muốn người thương xót bao nhiêu có bấy nhiêu. Phượng Cẩn Nguyên không muốn hỏi lại nữa, đã nghĩ lại yêu thương mỹ thiếp này cho tốt, nhưng lại muốn bảo vệ đứa trẻ trong bụng nàng, không thể không cố nén nội tâm kích động.
Kim Trân nhìn ra tâm ý của hắn, trong lòng không khỏi có vài phần an ủi. Cho dù dùng biện pháp gì, lung lạc tâm nam nhân mới là chuyện quan trọng hơn, nàng. nhanh chóng mở miệng nói với hắn: “Thiếp thân đúng là có khúc mắc, khúc mắc này... Thật ra là ở trên người đại phu nhân.”