“Có hay không, không phải chúng ta nói, lời đồn nhiều năm như vậy, mọi người mặc dù không tin, cũng hầu như có tính toán một chút. Về phần thủy tinh kia...”
Trong lòng Phượng Vũ Hoành lại một trận buồn bực.
“Sự việc luôn có ngoài ý muốn, chúng ta sẽ lại tra rõ, đại ca không cần chú ý. Nói chung, bây giờ ứng cử viên vào trữ vị phụ hoàng dự định là đại ca, chúng ta xem Tam điện hạ có thể hay không giữ được bình tĩnh, hai là nguyện cầu hắn có thể thả lỏng cảnh giác với Cửu điện hạ bên kia, cho chúng ta tranh thủ chút thời gian đối phó với tư binh Bắc giới. Về phần lợi ích đại ca đoạt được trong việc làm ăn này...”
Nàng rốt cục nói đến chỗ mấu chốt, Huyền Thiên Kỳ trợn trừng mắt, thân mình cũng sắn tới.
Phượng Vũ Hoành bật cười, Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ đam mê kinh thương, hắn tuyệt không quan tâm triều chính, một lòng một dạ chui vào việc buôn bán. Nói hắn là người giàu có nhất thiên hạ này, chẳng khoa trương chút nào. Chủ yếu nhất là, việc buôn bán của hắn trải rộng Đại Thuận cùng với tứ quốc xung quanh, bất luận đi đến đâu, cũng có người hắn ở đó.
Một loại như vậy tồn tại kỳ thực là điểm chết người nhất, trong tay hắn tuy không nắm binh, nhưng cầm tiền, thứ tiền này, đôi khi đáng sợ hơn binh.
"Chúng ta không có tiền.”
Phượng Vũ Hoành ăn ngay nói thật.
“Đồ vật đại ca thích nhất, ta thấy Cửu điện hạ không có.” “Vậy các ngươi có cái gì?”
Nghe nàng nói như vậy, Huyền Thiên Kỳ chẳng những không có thất vọng, thậm chí còn có một chút mừng rỡ và kỳ vọng.
Phượng Vũ Hoành cũng tới gần phía trước, thanh âm đè thấp: “Nghe nói, đại ca tuổi gần bốn mươi, không con?”
Huyền Thiên Kỳ ngẩn ra, nét mặt già nua trong nháy mắt đỏ?ên, nghĩ Đại hỏi: “Sao ngươi biết?”
Lại ngẫm một hồi, có Huyền Thiên Minh bên cạnh, có cái gì mà nha đầu này không biết a?
“Ta tà đại phu, đại ca không cần bận tâm quá nhiều ở trước mặt ta.” Nàng cũng không thừa nước đục thả câu, chủ động nói: “Kế hoạch của ta chính ®à ta dựa vào y thuật tài giỏi này, đại ca giúp đỡ chúng ta thành đại sự này, †a trị đại ca chứng bệnh không con.”
Hí!
Huyền Thiên Kỳ hít vào một ngụm khí?anh.
Cái mê hoặc này đối với hắn mà nói, quá ®ớn!
Hắn kinh thương nửa cuộc đời, mở rộng bản đồ kinh doanh cùng tích lũy tài phú coi là lạc thú lớn nhất nhân sinh. Thế nhưng như Phượng Vũ Hoành từng nói, năm nay gần bốn mươi, không con trai cũng không con gái. Trong phủ bất kể là chính phi hay thiếp thất đều không sinh được con. Như thế này cả đời vô hậu, tài
phú to lớn này, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ chết rồi quyên cho quốc khố?
Huyền Thiên Kỳ hít vào một hơi cứ như vậy, một lúc lâu mới khẽ thở ra, dùng thanh âm gần như phát run hỏi Phượng Vũ Hoành: “Ngươi quả thật có thể trị?”
Nàng gật đầu: “Có thể trị.” Huyền Thiên Kỳ không hề nghĩ ngợi, bàn tay to vỗ một cái: “Thành giao!”
Lập tức lại nghĩ đến việc then chốt.
“Thủy tinh kia... Đệ muội thứ cho bổn vương nói thẳng, có thể?à kế hoạch của chúng ta đã bị người nhìn ra?”
Phượng Vũ Hoành ®ắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, nhưng đối phương nếu hoàn toàn không nghi ngờ?à tuyệt đối không khả năng. Tam điện hạ vốn có tính cách đa nghi, chúng ta không hi vọng diễn mấy ngày thì có thể ®ừa gạt hắn, còn phải thử chứ.”
“Được, vậy thì bổn vương đợi tin tức của đệ muội bên kia.”
Hắn nói nói đứng ®ên, không hề ở thêm, chỉ nói: “Bổn vương đi về trước.”
Lập tức xoay người ®iền đi.
Hoàng Tuyền lúc này mới chạy chậm đi tới bên người Phượng Vũ Hoành, có chút bận tâm nói: “Ngài gặp đại điện hạ cũng thôi vậy, chỉ là Tam điện hạ kia, tiểu thư một người gặp hắn, tâm nô tỳ chưa từng an tâm.”
Phượng Vũ Hoành bật cười.