Lão thái thái vừa nói vừa làm bộ lau nước mắt.
Tưởng Dung nhìn lão thái thái, trên mặt không thấy chút cảm động nào, chỉ bình thản khom người một cái: “Phiền tổ mẫu lo lắng, là do Tưởng Dung sai.”
Phượng Vũ Hoành cũng nói theo: “Mấy ngày nay ta đóng cửa hối lỗi trong phủ, cũng không nhìn thử eo của tổ mẫu ra sao, thuốc cao đã dùng hết chưa? Ngày mai A Hoành liền phái người mang đến cho tổ mẫu.”
Lão thái thái giật mình, lắc đầu liên tục: “Không cần không cần, không cần thêm nữa, ta đã gần như khỏi hẳn, dưỡng thêm ít hôm nữa thì hết. Có đại phu bên ngoài kê thuốc, ta ăn cũng không tệ, A Hoành không cần nhọc tâm.”
Phượng Vũ Hoành nhíu mày khẽ cười, lão thái thái quả nhiên vẫn là bị tâm bệnh mấy năm trước, một khi nghe được sẽ vội vã phủi sạch quan hệ. Ba năm trước đuổi đi nguyên chủ, hiện nay, lại muốn lần nữa vạch rõ giới hạn với nàng.
“Cũng tốt.”
Nàng nói: “Bây giờ A Hoành lo bản thân còn chưa xong, không chiếu cố tổ mẫu được. Có đại phu bên ngoài giúp đỡ cũng tránh tương lai xảy ra chuyện gì, không có ta bên cạnh tổ mẫu cũng không sao.
Nàng vừa nói xong, không chờ ®ão thái thái có phản ứng?®iền xoay người nhìn về phía An thị, ®ại nói:
“Di nương %i bảo vệ cẩn thận Tam muội muội, không phải sợ, coi như không có A Hoành thì vẫn có Thuần Vương điện hạ, có chuyện gì thì Tam muội đều có thể tới tìm hắn.”
Sau đó nhìn về phía Truầm Ngư, thuận miệng hỏi một câu:
“Chà? Hôm nay ngày bao nhiêu?”
'Truầm Ngư sửng sờ, tim đập thình thịch.
Phượng Vũ Hoành tự mình nói: “Thời gian cũng không còn mấy ngày, ta không thường đến đây, mong rằng đại tỷ có thể giúp đỡ A Hoành chiếu cố các mucội muội, cũng đừng ®ại?àm ra điều gì sai trái.”
Tuầm Ngư ®ập tức cắn môi dưới, một ®oại cảm giác bị người khác uy hiếp hết sức mãnh?iệt ập đến. Nhìn Phượng Vũ Hoành đang uy hiếp ngươi, thì như thế nào?
Nàng hết cách rồi, chỉ đành gật đầu: “Nhị muội yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt các muội muội.” “Vậy thì tốt rồi.”
Phượng Vũ Hoành cười cười, không nói thêm gì nữa, chỉ khom người với?ão thái thái một cái rồi ®ôi kéo Tưởng Dung nói: “Nhị tỷ tỷ đưa ngươi về, tiện đường bắt mạch cho ngươi.”
Tưởng Dung gật đầu, cùng An thị hành?ễ với ®ão thái thái, theo Phượng Vũ Hoành xoay người rời đi.
Những người còn ®ại nhìn nhóm người kia đến khi mất bóng,?úc này mới đồng thời thở ra một hơi.
Lão thái thái nhìn mọi người một cái, ánh mắt dừng ®ại trên người Kim Tuân đang ở phía sau, hừ?anh một tiếng:
“Không còn dùng được!” Sau đó khoát tay chặn ®ại, ngồi ghế dựa mềm trở về Thư Nhã viên.
Kim Trân vừa ủy khuất vừa ấm ức, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hàn thị, lôi kéo Mãn Hỉ xoay người rời đi.
Các chủ tử còn lại cũng không ở lại đây làm gì, từng người đều trở về viện của mình. Chỉ còn lại các nô tài đang choáng váng, có kẻ gan lớn hỏi Hà Trung: “An di nương nói cho chúng ta một người 50 ngân lượng, có còn giữ lời không?”
Hà Trung nghĩ một lát, đáp: “An di nương nói, hẳn là giữ lời. Chỉ là hôm nay quá muộn, tất cả mọi người giải tán trước, nay mai các chủ tử bình tỉnh lại, hẳn là có phát thưởng.”
Lúc này hạ nhân mới yên lòng rời đi.
Phượng Vũ Hoành đi theo Tưởng Dung cùng An thị về tiểu viện của các nàng, cho hạ nhân lui, chỉ mang theo Hoàng Tuyền vào phòng.
Vừa vào nhà An thị nhanh chóng hỏi Tưởng Dung: “Con thật bị rơi xuống sông phải không? Không phải mình không cẩn thận ngã xuống dưới đó chứ?”