Trong tay mỗi cung nữ đều nâng hai chiếc hộp, mặt ma ma kia nghiêm túc, đứng giữa viện, nhìn mọi người chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Phượng Vũ Hoành, mặt rủ xuống cuối cùng ấm lên chút, dẫn theo một chút ý cười hướng Phượng Vũ Hoành gật đầu, sau đó lại nghiêm mặt, cất giọng nói: “Hoàng hậu nương nương có thưởng, Phượng gia đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư nhận thưởng!”
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự nghe thấy Trầm Ngư được ban thưởng. Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái và Phượng Trầm Ngư cuối cùng cũng thả tâm được một chút.
Những người khác đều đem theo tâm thái muốn xem náo nhiệt chờ mong, lúc này cũng đều quỳ xuống. chờ tiếp chỉ, chợt nghe lão ma ma nâng giọng: “Hoàng hậu nương nương nói, chỉ là thưởng chút lặt vặt thôi, cũng không cần hạ ý chỉ.” Vừa nói vừa khoát khoát tay. với hai tiểu cung nữ đẳng sau: “Mang lên đây đi!” Sau đó nhìn Trâm Ngư lại nói: “Đây là hai hộp phấn hoa do Tây Cương tiến cống, vô cùng trân quý, hàng năm trong cung nhận đến ba trăm sáu mươi lăm hộp.”
Phụt! Ha ha...
Tưởng Dung đã không nhị nổi nữa, đành bật cười thành tiếng.
An thị bị dọa phải nhanh tay bịch lấy miệng của nàng, lão ma ma thấy vậy cũng không nói gì, nhưng Phượng Cẩn Nguyên đã quay lại hung hắn trừng mắt với hai nàng.
'Tưởng Dung nghẹn đến mức đỏ mắt tía tai, muốn cười lại không dám cười. Một năm ba trăm sáu mươi lăm hộp? ƠI Thế chẳng phải một ngày cho một hộp sao, thật là trân quý!
Ma ma kia đối với phản ứng của Tưởng Dung dường như vô cùng hài lòng, đằng hắng giọng lại một chút rồi nói tiếp nói: “Nói đến sự trân quý, thì loại phấn hoa này đặc biệt vì màu sắc của nó. Nó là một loại phấn đen đặc biệt, thoa nó lên một cái, cả mặt đều sẽ biến thành đen toàn bộ, còn bóng loáng, rất phù hợp sở thích của Phượng gia đại tiểu thư.”
“Phụng mệnh Hoàng hậu nương nương truyền khẩu dụ...!"
Vừa nghe lời này, mọi người trong Phượng Gia đều nhanh chóng quỳ thẳng lại chút, chợt nghe ma ma kia nói: “Phượng gia đại tiểu thư trời sinh thích bôi đen hết mặt, bổn cung thuận theo sở thích, nay tặng cho Phượng đại tiểu thư năm mươi hộp phấn đen Tây Cương. Từ nay về sau, Phượng gia đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư chỉ cần bước ra ngoài cửa phủ nửa bước, bắt buộc phải bôi đen hết mặt, bằng không ấn theo tội kháng chỉ mà xử lý. Phượng đại tiểu thư phải nhớ rõ lĩnh chỉ?”
Phượng Trầm Ngư bây giờ chỉ muốn chết!
Nàng kiêu ngạo nhất chính là khuôn mặt này. Có thể nói khuôn mặt này chính là sinh mệnh của nàng, lúc trước chính là nhờ gương mặt này mà nàng được Tử Dương đạo trưởng phán Phượng mệnh, đời này nhất định sẽ là mẫu nghỉ thiên hạ.
Nhưng hôm nay, Hoàng hậu nương nương lại muốn nàng chỉ cần vừa ra khỏi cửa thì bắt buộc phải bôi đen mặt, chuyện này là sao đây?
Phượng Trầm Ngư thần sắc quật cường, hy vọng lại nổi lên trên mặt, nàng quay lại đem theo ánh mắt đầy sự ủy khuất hướng về Phượng Cẩn Nguyên, chợt phát hiện Phượng Cẩn Nguyên chỉ là cúi đầu quỳ, không hề liếc mắt nhìn nàng. Lại tiếp tục quay qua nhìn lão thái thái, phát hiện lão thái thái cũng y như phụ thân của nàng, chỉ một mặt cúi đầu xuống quỳ, nửa điểm đều không dám phản kháng.
Nàng không còn biện pháp nào hết, vừa suy nghĩ được mấy câu định nói ra để minh bạch cho bản thân, nhưng chỉ vừa ngẩng đầu lên, đã thấy lão ma ma đó cũng đang đưa mắt quăng tới bên nàng, đồng thời mang theo thanh âm nghi ngờ mở miệng nói: “Sao? Vậy là Phượng đại tiểu thư muốn kháng chỉ bất tuân?”
Phượng Trầm Ngư đành rùng mình mấy cái, đầu gối từng trận đau đớn truyền đến, thương tổn quỳ cả đêm lại bắt đầu phát tác hoành hành.
Nàng bất đắc dĩ gục đầu xuống, cái gì mà kháng chỉ? Nàng dám kháng sao?
“Dân nữ, tuân chỉ, nhận thưởng.” Nàng giơ tay cao khỏi đầu, y hệt lúc vừa rồi Phượng Vũ Hoành nhận chỉ từ Chương Viễn vậy. Tiếc rằng, một cái nhận là chí bảo trấn quốc Đại Thuận, một cái nhận là năm mươi hộp phấn hắc tiến cống hàng năm hơn ba trăm.
Hai tên cung nữ mạnh tay đặt hai hộp phấn lớn vào. †ay Trầm Ngư, nhìn thì là hai hộp lớn, nhưng bên trong thực tế là vô số hộp nhỏ, hơn nữa chỉ tính riêng trọng lượng hộp gỗ thôi đã khá nặng rồi, mà cứ như vậy rơi xuống trên tay Trầm Ngư, Trầm Ngư chỉ cảm thấy cánh tay mình trâm xuống, suýt nữa tuột tay ném rớt.
Lão ma ma vội vàng nhắc nhở nàng: “Đại tiểu thư nên cầm cho chắc vào, vì nếu lỡ tay mà đánh đổ, Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ rất tức giận.”
Trầm Ngư chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức nâng hai hộp gỗ lên cao vững vàng, nước mắt cứ thế trực trào, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu.
Lão ma ma thấy nàng đã đỡ vững tay, lúc này mới thoả mãn gật đầu, lại nói: “Phượng đại tiểu thư đã vui mừng đến khóc như vậy khi được lãnh thưởng, vậy lão nô trở về cung phục mệnh với Hoàng hậu nương nương đây. À đúng rồi...” Nàng quay mặt nói với Phượng Vũ Hoành: “Hoàng hậu nương nương thật sự rất thích và nhớ Vương phi, lúc lão nô xuất cung, nương nương còn dặn dò nhất định phải căn dặn Vương phi rảnh rỗi thì phải tiến cung cho nàng nhìn thử, Hoàng thượng và nương nương đều rất nhớ ngà
Phượng Vũ Hoành tươi cười ngẩng đầu, lộ ra hai hàng răng trắng ngoan ngoãn nói với ma ma: “A Hoành đã nhớ rõ, đa tạ nương nương mong nhớ.”
Phượng gia lão thái thái theo thói quen lại tiếp câu: “Mời ma ma vào sảnh đường ngồi một chút, uống cốc trà nóng!”
Ma ma kia nhìn cũng chưa thèm nhìn lão thái thái, chỉ khoát tay chặn lại, xoay người đã đi đến ngoài cửa phủ.
Long xa vừa rời đi, chợt nghe được nha đầu bên cạnh Trầm Ngư thét chói tai... “Đại tiểu thư! Ngài làm sao vậy?”