Kẻ nhìn trộm mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam, khuôn mặt xinh đẹp trông như bộ dáng của thư sinh, rõ ràng là đã cuối thu, trên tay hắn lại còn cầm một cái quạt xếp thỉnh thoảng phe phẩy, làm bộ làm tịch khiến người khác bật cười.
Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện chiếc quạt xếp thực chất được làm bằng thiết chế phiến cốt, trên cán quạt có những chỗ lồi lõm nhọn hoắt, mỗi một cây là một cây gai nhọn sáng lấp lánh đến kỳ lạ. Cánh quạt được mở ra, một lớp ánh sáng lạnh lẽo chiếu qua mép quạt hình vòng cung, nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không nghĩ rằng chiếc quạt gấp có vẻ tao nhã này thực sự lại là một vũ khí giết người sắc bén.
Thư sinh kia thấy Trì Dịch phát hiện ra hắn cũng không có vẻ gì là hoang mang, đón lấy ánh mắt lạnh lùng tràn đầy tò mò đánh giá hắn, sau đó nhếch miệng cười với hắn, mở miệng hỏi: "Này nhóc, ngươi đang luyện loại công phu của môn phái nào vậy?”
Bị gọi là nhóc khiến ánh mắt của Trì Dịch ngày càng lạnh, thực sự không vui: "Ta học ở môn phái nào có liên quan gì đến ngươi à, sao lại ở đây nhìn lén ta luyện công chứ?"
“A, nhìn lén? Ngọn núi này là của ngươi sao? Ngươi tới được mà ta không thể nán lại sao? Ta tự mình ở đây nghỉ ngơi, làm sao có thể gọi là nhìn lén?" Tên thư sinh gấp quạt lại, ở trên tay không nặng không nhẹ gõ vào trong lòng bàn tay, lời nói giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ.
“Lời lẽ không hợp lý.” Trì Dịch không muốn nhiều lời với hắn, thấy bộ dạng thư sinh này muốn gây rối vô cớ, bàn tay xoay chuyển tấn công hắn.
Thư sinh không ngờ đứa nhỏ trước mặt này vậy mà không chào hỏi trực tiếp động thủ, nhưng hắn cũng không để Trì Dịch vào mắt, nhìn chưởng lực nhẹ nhàng ôn nhu của đứa trẻ đánh úp lại, hắn thản nhiên mà mở thiết phiến trong tay ra, để ngang trước ngực tiếp nhận Âm Dương chưởng của Trì Dịch.
Nhưng nụ cười thản nhiên của hắn đã tắt lịm ngay khi tiếp xúc với chưởng lực của Trì Dịch.
Nếu khi đó có biểu tượng cảm xúc, biểu cảm của thư sinh ngay lúc đó nhất định là cái dạng này →(╯‵□′)╯︵┻━┻
Trên mặt của thư sinh không biểu lộ biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại điên cuồng spam, rõ ràng một chưởng này nhìn lướt qua nhẹ nhàng như vậy, tại sao sức chịu đựng lại lớn như vậy? ! Một đứa trẻ vậy mà lại có nội lực cao như vậy là không khoa học!
Thiết phiến của thư sinh và chưởng lực của Trì Dịch tiếp xúc với nhau một ly, hai chân trên mặt đất dùng một chút lực thả người lui về phía sau, đồng thời bình tĩnh lắc lắc bàn tay phải hơi run rẩy.
Thời điểm tiếp được chưởng lực của Trì Dịch, chỉ cảm thấy một luồng nội lực lạnh lẽo từ trong quạt truyền vào trong cơ thể, nhất thời hắn bị lực lượng này buộc phải lui về phía sau nửa bước, chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm thấy một cơn nóng rát đau đớn từ trên tay truyền đến, hắn bớt thời giờ để nhìn xuống cổ tay phải của mình, phát hiện toàn bộ bàn tay thực sự đều có chút sưng đỏ.
Thật là tà môn! Thư sinh cảm giác một trận đen đủi. Hắn như thế nào cũng chưa nghĩ đến, một tên nhóc con sẽ có nội lực tà môn như vậy?
tắc tỏ vẻ tiếc nuối, hắn nội lực vẫn là quá yếu, căn bản hiện không ra âm dương chưởng uy lực tới, nếu là nội công lại tinh thâm một ít, trước mắt người dám như vậy duỗi tay tiếp, hắn tay phải chỉ sợ có thể đương trường phế bỏ.
Trì Dịch tỏ vẻ có chút tiếc nuối, nội lực của hắn vẫn còn quá yếu, không thể thể hiện được uy lực của Âm Dương chưởng, nếu nội lực thâm sâu một tí, người trước mặt dám vươn tay tiếp như vậy, e rằng cánh tay phải của hắn chỉ sợ bị phế bỏ.
Tên thư sinh này là Nhị đương gia của một đám cường đạo trên núi Liên Thanh Sơn, nhóm cướp này chiếm giữ Liên Thanh Sơn, người dân nơi đây gọi chúng là thanh phỉ.
Trì Dịch luyện công trên núi được gần hai tháng, không biết đang luyện công từ lúc nào thì bị một tiểu lâu la của thanh phỉ bắt gặp, trấn Vân Tú này là nơi hẻo lánh, hiếm khi thấy người tập võ, chỉ cần tu đến có nội lực là được gọi là cao thủ, tiểu lâu la thấy hắn tập võ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cũng thấy rất thú vị nên muốn đến xem.
Vừa lúc tình cờ gặp phải Trì Dịch đang luyện võ, vốn dĩ hắn thấy là một đứa trẻ, trong lòng hắn cảm thấy khá thất vọng, khi hắn đang định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy Trì Dịch từ từ đánh ra một bộ chưởng pháp.
Võ công của Nhị đương gia ở chỗ này khá tốt, nhưng đặt ở giang hồ thì không tính là gì, hắn không hiểu chưởng pháp này có gì ảo diệu, hắn chỉ cảm thấy chưởng của Trì Dịch thấp thoáng một tia sáng trắng, tuổi còn nhỏ mà đã tu luyện nội lực thành công! Hắn luyện công hơn ba mươi năm mới tu đến nội lực, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ như vậy lại có nội công, nhất định phải có công pháp cao thâm!
Sau đó hắn muốn làm gì? Nhị đương gia chưa quyết định trực tiếp đoạt lấy công pháp, hay là đánh gục người ta đoạt lấy công pháp đi, hay là giết người để tìm công pháp, thì hắn đã bị Trì Dịch phát hiện.
Cái này không cần phải nói, đánh đi. ╮(╯▽╰)╭
Nhưng mà từ trước đến giờ Nhị đương gia chưa từng nghĩ đến vấn đề nghiêm túc này, hắn đánh không Trì Dịch thì phải làm sao bây giờ?
Khuôn mặt đau khổ bức bách của Nhị đương gia quay đầu nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang đuổi theo chặt mình, trong lòng rơi lệ, giang hồ mấy năm nay thật sự là càng ngày càng khó khăn. Nếu tính nội công một đứa nhỏ có thành tựu, nghĩ đến việc hắn tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, vậy mà còn đánh không lại một nhóc con miệng còn hôi sữa!
Khi Nhị đương gia giao thủ với Trì Dịch thì phát hiện, người trước mặt thực sự chỉ là một đứa trẻ, sự non nớt và do dự trong lúc giao thủ không thể che giấu được.
Mặc dù Trì Dịch ở trong trạm kiểm soát giết người rất thuận tay, nhưng đây là lần đầu tiên trong hiện thực cùng người khác giao thủ, trong hệ thống hắn có thể hết lần này đến lần khác tự thôi miên chính mình, đây đều là NPC, nhưng trong thực tế thì không được, hắn không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Nhưng mà rốt cuộc Trì Dịch ở trong hệ thống đã có thể chiến đấu trơn tru, lúc đầu hắn bất ngờ khiến Nhị đương gia rơi vào thế hạ phong, sau đó hắn chỉ theo bản năng liên tục ra tay để buộc Nhị đương gia phải tiếp tục rút lui.
Trong đó có rất nhiều lần Trì Dịch đều có thể hạ sát thủ, nhưng mà mỗi khi đến giờ phút cuối cùng hắn lại nhịn không được bắt đầu do dự.
Một chưởng của Trì Dịch buộc Nhị đương gia ngửa ra sau, cánh cửa trống trải trước mặt mở toang, hắn theo bản năng mà lật mình chụp lấy chưởng đánh đến trước ngực hắn, sau đó lại tạm dừng lại.
Một chưởng này giáng xuống, người trước mặt nhất định sẽ chết sao?
Nghĩ đến đây, động tác trên tay hắn chậm lại một chút, sức lực cũng giảm đi vài phần.
Nhị đương gia nhìn thấy động tác của Trì Dịch dừng lại thì rất vui mừng, hắn không chút do dự xoay người lại, cả người giống như một con rắn chuyển sang một bên của Trì Dịch, thiết phiến trong tay xòe ra "quẹt" một tiếng, nương theo động tác xoay người cạnh sắc của phiến quạt chém qua cổ của Trì Dịch.
Trì Dịch bị ánh sáng lạnh lẽo của mép quạt làm cho giật mình, cơ thể vội vàng tránh sang một bên, nhẹ nhàng tránh khỏi đòn phản công của Nhị đương gia, mép thiết phiến bén nhọn xẹt qua vai phải Trì Dịch, máu bắn tung tóe.
Hắn bị thương.
Trì Dịch che vết thương trên vai phải xoay người rơi xuống đất, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Hắn thực sự là điên rồi, cuộc sống sung túc trong khoảng thời gian này khiến hắn quên mất, hiện tại bản thân đang ở trong thế giới võ lâm. Vậy mà hắn lại có lòng trắc ẩn không giải thích được, đối mặt với kẻ rình trộm không rõ và kẻ thù lại không thể hạ thủ được.
Xem đi, đây là trừng phạt.
Trì Dịch quay đầu lại liếc thấy vựng máu tản ra trên vai mình, cũng không đi cầm máu, cổ tay vừa lật lấy ra trang bị ngọc tiêu, hít một hơi nhận lấy đòn của người trước mặt một lần nữa.
Lần này Trì Dịch nghiêm túc, lúc này mới dùng đến cấp độ mạnh nhất của hắn, công kích kịch liệt liên tiếp khiến cho Nhị đương gia gần như thở không ra hơi, động tác càng lúc càng gấp gáp, trong lòng hoảng sợ có chút hối hận.
Hắn không nên đến trêu chọc tiểu quỷ không biết từ đâu ra này, lại càng không nên chọc giận hắn.
Đã đến lúc phải trốn thoát rồi, nếu không trốn thì hắn không biết còn sống sót được không.
Trong lòng Nhị đương gia nghĩ thầm, trên tay nhận một chưởng của Trì Dịch, ngực ngột ngạt không khỏi nôn ra máu, đột nhiên xoay người chạy tới chỗ sâu trong rừng núi.
Rốt cuộc là do Trì Dịch thiếu kinh nghiệm, trong lúc nhất thời thấy vậy cũng không có phản ứng lại, chờ đến khi đuổi kịp hắn, đã không thấy thân ảnh của người kia đâu nữa.
“Rầm!” Trì Dịch tức muốn hộc máu một chưởng vỗ mạnh vào tảng đá trước mặt, vẻ mặt u ám, đang muốn tức giận nhưng đột nhiên cảm thấy bả vai phải đau nhói.
Hắn đã quên rằng bả vai của chính mình vẫn còn một vết thương chưa xử lý.
Trì Dịch tìm được một khoảng đất trống ngồi xuống lột quần áo của mình ra để kiểm tra vết thương trên vai, trước khi đánh nhau Trì Dịch vẫn luôn không hề quan tâm đến vết thương trên người, tức là Trì Dịch có trang bị để cải thiện khả năng phòng thủ và lượng máu mới dám tùy hứng như vậy, nếu không miệng vết thương cá nhân này đã sớm không biết băng thành cái dạng gì.
Trì Dịch do dự một chút, vẫn chưa muốn sử dụng Hồi Xuân Phù vừa mua, mà chỉ dừng lại ở mức băng bó để ngăn máu, hiện tại thuộc tính của hắn đã được cải thiện, khả năng hồi phục và khả năng chống chọi cũng được cải thiện rất nhiều, vết thương nhỏ này Trì Dịch tỏ vẻ không đáng ngại, buổi tối còn có trạm kiểm soát cần vượt qua, về sau dùng Hồi Xuân Phù cũng vậy thôi.
Hiện tại chuyện quan trọng là, người kia rốt cuộc là ai?! Trì Dịch xem như nhớ kỹ hắn, lần sau gặp mặt, nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt mới được!
Trì Dịch xuống núi trở về thôn trang, hắn trước tiên lén lút trèo tường trở về phòng, thay quần áo, hủy đi bộ quần áo dính máu rồi mới bình tĩnh bước vào.
Luyện võ công có thể gặp người đánh nhau không thể giải thích được, mà bị thương mất mặt như vậy, dù sao thân thể của hắn cũng đã nhiều lần nâng cấp, các phương diện thể lực đều được cải thiện rất nhiều, vết thương nhỏ như vậy sẽ sớm khép lại, hắn không muốn nói với người khác.
Vừa vào cửa nhìn thấy đám người Dĩnh Dung đang ở chờ hắn ăn cơm, lúc này mới phát hiện vậy mà không biết từ lúc nào trời đã tối, hắn ngồi xuống cầm lấy đũa, giả vờ lơ đãng mở miệng dò hỏi: "Hắc bá đâu?”
“Hắc bá vẫn chưa trở về.” Dĩnh Dung trả lời một cách tự nhiên.
Ô, vậy thì tốt rồi.
“Có lẽ là ở trong thành mua đồ nên mới chậm như vậy.” Trì Dịch trong lòng thầm an tâm thở phào nhẹ nhõm, gắp thức ăn lên bỏ vào miệng.
Sau khi bị thương hành động có chút bất tiện, đám người Dĩnh Dung vẫn còn nhỏ, chưa chắc có thể nhìn thấy hắn bị thương, nhưng mà Hắc bá có một con mắt tinh tường, trên người hắn có bị thương hay không chắc chắn nhìn thoáng qua là có thể phát hiện ra.
Trì Dịch tùy tiện khoa chân múa tay ăn hai miếng cơm, nhân lúc trước khi Hắc bá quay lại, hắn nhanh chóng chuồn vào phòng mình.
Sau đó hắn cứ ở trong phòng không chịu ra, tùy ý trở mình đọc sách, nói mệt rồi muốn ngủ một lát, khiến người ta không dám đến làm phiền hắn.
Dĩnh Dung thấy thế muốn giúp hắn cởi quần áo dọn giường, cũng bị Trì Dịch từ chối, mặc dù tiểu cô nương cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nhiều lời, đóng cửa lại ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Trì Dịch tự mình cởi quần áo nằm trên giường nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái của chính mình cho thật tốt, nhắm mắt lại vào hệ thống.