Nhìn hai tỷ muội Tương Cầm rời đi, Trì Dịch không trở về thôn trang mà ở lại lầu ba của Túy Tiên Các.
Từ trước đến nay lầu ba của Túy Tiên Các không mở cửa cho người ngoài, chỗ này vẫn dùng để mấy người Trì Dịch nghỉ ngơi và tiếp khách. Hắc bá thấy bây giờ Trì Dịch thật sự mệt mỏi nên không muốn để hắn lên đường, vì vậy dọn dẹp một gian phòng để Trì Dịch ngủ lại.
Trì Dịch không từ chối, rửa mặt sơ qua, ăn chút gì đó rồi nằm trên giường.
Dĩnh Dung rón rén tắt đèn cho Trì Dịch, nghe tiếng hít thở của Trì Dịch ổn định trở lại, nàng mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Thế nào? Thiếu gia đã ngủ rồi sao?” Chu Thận từ bên ngoài vội vàng chạy tới, có việc muốn bẩm báo Trì Dịch, nhưng nghe nói thiếu gia nhà mình đã ngủ, còn ngủ ở Túy Tiên Các không trở về thôn trang.
“Suỵt, ngươi nhỏ giọng một chút. Thiếu gia chữa bệnh mệt mỏi, tốt nhất không nên quấy rầy thiếu gia nghỉ ngơi.” Dĩnh Dung vội vàng giơ ngón trỏ lên ra hiệu cho hắn, vừa lôi kéo hắn đi xuống, vừa thấp giọng giải thích với hắn.
“Không phải thiếu gia để cho ngươi nhìn chằm chằm Hề Đắc Vượng bên kia sao, sao ngươi đột nhiên trở về?” Dĩnh Dung kéo hắn xuống dưới lầu, lấy làm lạ hỏi hắn.
Nói đến đây, Chu Thận nhất thời tinh thần phấn chấn, trông rất vui vẻ: “Dĩnh Dung tỷ tỷ, ta trở về để bẩm báo một tin tức tốt cho thiếu gia!”
“Tin tốt gì? Hề Đắc Vượng sắp xong đời rồi sao?” Hiếm khi Dĩnh Dung thấy hắn cao hứng như vậy, cảm giác buồn cười một chút.
“Dĩnh Dung tỷ tỷ thật thông minh!”
“Thật sao?” Ánh mắt Dĩnh Dung sáng ngời.
“Ừm, ta nghe người trong quan phủ nói rằng Hề Đắc Vượng và Tôn Nhị Cẩu đều bị kết án tử hình. Qua năm mới lập tức bị yêu cầu xử trảm, những người khác đều xử lưu đày, toàn bộ phụ nữ và trẻ em Hề gia đều bị sung làm quan nô.” “Chậc chậc.” Dĩnh Dung không khỏi nhớ tới cảnh Tương Cầm ôm muội muội khóc thảm thiết, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, có lẽ đây chính là báo ứng sao?
Hại nhà người khác tan cửa nát nhà, cuối cùng nhà mình tan hoang, ép đến vợ con nhà người khác bị người chà đạp lưu lạc phong trần, cuối cùng phụ nữ và trẻ em nhà mình rơi vào tiện tịch trở thành quan nô.
“Dĩnh Dung tỷ tỷ!” Chu Thận nhìn Dĩnh Dung đứng sững sờ, nhẹ nhàng đẩy nàng nhỏ giọng gọi.
“A, xin lỗi A Thận, ta vừa mới ngẩn người.”
“Ta nói chuyện gì xảy ra ở Túy Tiên Các vậy? Thiếu gia chữa bệnh cho ai mà mệt mỏi như vậy?”
Sau khi Dĩnh Dung kể cho hắn nghe một lần chuyện xảy ra trước đó, ánh mắt Chu Thận sáng lên: “Thiếu gia thật lợi hại! Ta không ngờ rằng y thuật của thiếu gia lại tốt như vậy. Tông đại phu là hạnh lâm cao thủ nổi danh phụ cận này, ngay cả ông ấy nói khó trị chỉ có thể kê đơn chậm rãi bổ dưỡng bệnh. Thiếu gia có thể chữa khỏi chỉ trong bảy ngày còn lập tức thấy được hiệu quả!”
Thiếu gia nhà ta thực sự quá tuyệt vời!
Chu Thận cảm giác thiếu gia nhà mình chỗ nào cũng tốt, quả thực muốn trở thành fan não tàn của Trì Dịch.
Bây giờ Tương Cầm cũng cảm giác như vậy. Sau khi rời khỏi Túy Tiên Các, nàng tìm một vị đại phu khám bệnh cho muội muội nhà mình. Mặc dù biết Trì Dịch không cần phải hãm hại nàng, chính Nhị Nha nói thân thể cảm giác rất thoải mái. Nhưng Tương Cầm cô nương người sắp hóa thân thành muội khống vẫn cảm giác tìm đại phu xác nhận lại một chút tương đối an tâm.
Sau khi bắt mạch xong lão đại phu râu bạc nhíu mày mở phương thuốc, nói một đống lớn với vẻ mặt nghiêm túc.
Tổng kết lại chính là: hài tử này sức khỏe yếu, thời gian dài bồi bổ không đủ, tổn thương nguyên khí nặng nề, trong cơ thể còn một chút vết thương ngầm, cần tĩnh dưỡng điều trị, chậm rãi bổ dưỡng.
Chờ đã, chờ đã đại phu, thật sự là một chút vết thương ngầm, mà không phải nhiều vết thương ngầm, rất khó chữa khỏi?
Hai mắt Tương Cầm sáng ngời.
Lão đại phu nghe nàng hỏi như vậy, đột nhiên cảm thấy khó hiểu một chút, không sai là một chút vết thương ngầm, sao làm cha mẹ nghe thân thể hài tử nhà mình thiệt thòi đến mức này còn mừng rỡ như vậy?
Còn nhiều vết thương ngầm rất khó chữa? Làm sao còn cảm thấy vết thương không đủ nhiều hay sao?
Lão đại phu não nghĩ trong đầu đủ loại ân oán tình cừu trong đại trạch viện, sau đó không khỏi đồng tình thoáng nhìn Nhị Nha.
Nhị Nha mê mang chớp mắt nhận được ánh mắt đồng tình thương tiếc của đại phu. Cô bé nghiêng đầu, lộ ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ với lão gia gia hiền lành này.
Lão đại phu nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ lộ ra của tiểu cô nương, trong lòng cảm giác càng thương tiếc. Nhìn xem, hài tử tốt biết bao, người lớn nhà này thật đúng là gây nghiệt.
Tương Cầm hoàn toàn không cảm giác được tương tác giữa hai người. Bây giờ nàng đã bị mừng như điên làm cho cho đầu óc choáng váng, chỉ lo nói vài lời thiên ân vạn tạ với lão đại phu, sau đó lôi kéo muội muội nhà mình nhanh chóng rời đi.
Sau khi rời đi, Tương Cầm dẫn theo muội muội không muốn trở về Xuân Phong Lâu, mà tìm một nhà khách ở lại. Nàng quyết định ngày mai đi tìm tiểu viện thuê lại, đợi đến khi Trì Dịch chữa khỏi muội muội, nàng sẽ nghĩ biện pháp chuộc thân.
Cuộc sống sau này, nàng chỉ có hai mục tiêu, một là chăm sóc tốt em gái, hai là báo đáp ân tình của Trì Dịch.
Trì tiểu công tử thật sự là ân nhân và ngôi sao may mắn của nàng.
Tương Cầm dỗ dành Nhị Nha, nhìn nữ hài ngoan ngoãn nằm sấp ngủ bên cạnh, nàng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, cảm nhận được xúc cảm mềm mại dưới tay, trong đôi mắt quyến rũ tràn đầy yêu thương.
Nếu như không phải Trì tiểu công tử xuất hiện mở Túy Tiên Các ở chỗ này, thù của cả nhà nàng còn không biết khi nào mới có thể báo. Nếu như không phải Trì tiểu công tử sai người đưa muội muội của nàng ra, có lẽ Nhị Nha của nàng còn chịu khổ ở trong tay người khác.
Tuy rằng chỉnh đốn Hề gia có công lao nàng cung cấp chứng cớ, nhưng Tương Cầm vẫn rất biết ơn Trì Dịch.
Vốn nàng chỉ là tính toán kết thiện duyên với Trì Dịch rồi rời đi, về sau cách nơi này thật xa, tìm một nơi không ai quen không biết tỷ muội các nàng mà ở lại.
Nhưng bây giờ còn có ân tình Trì công tử chữa bệnh cho thân thể Nhị Nha.
Tương Cầm nhẹ nhàng đứng dậy, nhét gọn góc chăn cho Nhị Nha, đi đến đóng cửa sổ lại, nghe thực khách dưới lầu còn chưa giải tán uống rượu cười vui vẻ, nàng ngây người sững sờ. Nàng đang suy nghĩ, phần ân tình này không biết làm thế nào có thể trả lại.
Nhị Nha quá quan trọng đối với nàng.
Nhưng mà, nói đi phải nói lại, Trì công tử sống phú quý, trẻ tuổi tài cao, lại có võ công cao cường như vậy. Nàng chỉ là một kỹ nữ thanh lâu, nhiều năm dựa vào thanh lâu bán rẻ tiếng cười cho đời đã để cả người nàng dính đầy bụi phong trần không thể rửa sạch. Người như nàng có thể làm gì cho Trì công tử?
Trong lúc nhất thời, nàng lại nhịn không được không khỏi thương hại chính mình.
Qua hai ngày, Tương Cầm chạy ra ngoài mỗi ngày, không quan tâm bất cứ cái gì ngoại trừ muội muội của nàng ra. Ban đầu cho dù Hề Đắc Vượng đã ngã, Tú bà nhìn gương mặt quyến rũ của Tương Cầm vẫn tốt tính nuôi Tương Cầm, trông cậy vào nàng có thể tiếp tục bắt được vị khách hào phóng nào đó, tiếp tục vì bà ta kiếm tiền.
Không nghĩ tới Tương Cầm trở nên tư thế hoàn lương như vậy, qua lâu như vậy không thấy nàng tiếp khách, mỗi ngày không ngừng tìm lý do chạy ra bên ngoài, tú bà cảm giác không hài lòng chút nào.
Ngày thứ năm trị liệu của Nhị Nha, Tương Cầm thu dọn đồ đạc xong đang muốn ra ngoài đón muội muội nhà mình để tìm Trì Dịch trị liệu, thì bị tú bà chặn lại ở cửa.
“Tương Cầm, ngươi lại đi đây vậy?” Tú bà đánh giá Tương Cầm từ trên xuống dưới một lượt: “Ôi ôi, cô nương của ta nha, ngươi nhìn ngươi ăn mặc như vậy, không biết còn tưởng rằng là khuê tú nhà nào ra cửa đâu. Tương Cầm à, chẳng lẽ ngươi thật sự dự định hoàn lương thật sao?”
“Ối, ma ma thật sự là biết đùa, ai sẽ hoàn lương chứ ta thấy Tương Cầm là không khả năng, sinh ra một bộ dáng thiên kiều bá mị như vậy, hoàn lương rất đáng đáng tiếc có phải hay không?” Tú bà nói xong, bên cạnh một thiếu nữ mặc quần áo xinh đẹp màu quả mơ góp vui đi tới tiếp lời tú bà, bộ dáng ngọt ngào động lòng người, giọng nói thanh thúy dễ nghe như chim hoàng oanh uyển chuyển hót lên. Tương Cầm nhìn lại, là Liên Oanh gần đây nổi tiếng sao.
“Liên Oanh ngươi mới nói sai, nhìn dáng người Tương Cầm tỷ tỷ, bộ dáng hồ ly sống động này, nhìn ai liếc mắt một cái có thể câu hồn người ta. Theo ta thấy, tỷ tỷ hơn phân nửa là dỗ dành được vị quý nhân nào ái mộ, sắp đi đại trạch viện hưởng phúc đi?” Một cô gái trên lầu cười khanh khách, thướt tha đi xuống.
Cô gái này tên là Sí Yên, thoạt nhìn nhưng lại giống mấy phần Tương Cầm không phải nói dung mạo tương tự, mà là cái loại khí chất vẻ mày uyển chuyển quyến rũ tận xương, không chỉ như thế ngay cả quần áo cũng mặc màu đỏ giống với Tương Cầm, chỉ là tuổi tác của nàng nhỏ hơn Tương Cầm rất nhiều, còn cảm giác trẻ con chưa hết.
Bây giờ nàng đi thẳng tới, giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo đôi mắt uyển chuyển mê hoặc, rõ ràng là đang cười, nhưng Tương Cầm lại có thể cảm giác được ác ý của nàng ta.
“Ma ma hiểu lầm rồi, Tương Cầm chỉ là cảm giác thân thể không khỏe, mấy ngày trước trong thành quen biết một vị danh có y thuật cao siêu nên gần đây một mực ở trong y quán điều dưỡng thân thể.” Tương Cầm không quản những cô gái này trào phúng ám chỉ, lẳng lặng hướng tú bà hành lễ, mở miệng giải thích.
Tú bà nhìn hai tân sủng xinh đẹp ngọt ngào và quyến rũ mê người bên người, cơn giận dữ nguyên đầu hơi tản đi vài phần.
Ngay cả khi Tương Cầm không dùng được, Xuân Phong Lâu của bà ta vẫn có người kế thừa vị trí. Nghĩ tới đây, tâm tư chấp nhất của bà ta đối với Tương Cầm phai nhạt vài phần, thuận miệng hỏi: “Y quán nào vậy? Chúng ta đây không phải là có đại phu sao, sao còn ra ngoài khám bệnh?”
“Là Tông đại phu của y quán Thanh Nang trong thành. Tương Cầm gần đây cảm thấy đau đầu mệt mỏi, nghe nói Tông đại phu giỏi châm cứu nhất nên muốn đi thử một lần.” Tương Cầm bình tĩnh giải thích.
Lúc này đang có khách nhân đi đến, tú bà hỏi vài câu không nói nhiều nữa, để Tương Cầm rời đi.
Tương Cầm cảm ơn tú bà, không để ý tới các nữ tử tâm trạng khác nhau trong mắt đánh giá nàng, tự mình đi ra Xuân Phong Lâu.
Xem ra, chuyện chuộc thân phải đưa vào việc cần thảo luận.
Nhà cũ ở phía nam thành phố cách Túy Tiên Các tại trung tâm thành không xa, phòng ốc hơi cũ kỹ, nhưng thắng ở ít người yên tĩnh.
Mấy ngày nay, Tương Cầm thu xếp Nhị Nha tạm thời ở chỗ này.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ đến rồi.” Tương Cầm vừa mới đi vào sân thì thấy Nhị Nha vui vẻ nhào tới. Trong khoảng thời gian ở chung này, tuy rằng Nhị Nha còn giữ lại thái độ rụt rè im lặng đối mặt với người ngoài, nhưng đã hoàn toàn không còn cảm giác xa lạ với tỷ tỷ dịu dàng thân thiết của mình, thấy nàng tiến vào thì mừng rỡ nhào vào trong ngực Tương Cầm cọ cọ.
“Nhị Nha ngoan.” Tương Cầm yêu thương vuốt bím tóc tiểu cô nương trong ngực, dịu dàng dỗ dành nàng: “Hôm nay Nhị Nha có ngoan hay không? Có chỗ nào khó chịu trên người không?”
“Nhị Nha rất ngoan ngoãn!” Tiểu la lỵ ngẩng đầu, hưởng thụ sự vuốt ve thân mật của tỷ tỷ, đôi mắt to chợt lóe lên: “Trên người rất thoải mái, trước đây chân còn đau xót. Hôm nay Nhị Nha nhảy một hồi ở trong phòng mà chân không đau.”
Trong lòng Tương Cầm nhảy dựng: “Nhảy nhót?”
“Ừm.” Tiểu la lỵ thật cẩn thận nhìn tỷ tỷ một cái: “Nhị Nha chỉ nhảy một lần ở trong phòng, không để cho người ta nhìn thấy, tỷ tỷ không thích sao. Nếu tỷ tỷ mất hứng, sau này Nhị Nha không nhảy nữa.”
Trong mắt bé loli phủ kín một tầng hơi nước, nhìn qua trông thật đáng thương.
Đứa nhỏ ngốc này cho rằng bản thân nhảy múa cho nàng mất mặt sao? Trong lòng Tương Cầm chua xót, vuốt ve lưng bé loli. Cũng đúng, đứa nhỏ lớn như vậy đã hiểu chuyện. Nhị Nha tự nhiên hiểu được lúc trước nàng làm cái gì.
Lúc trước Nhị Nha chưa từng bộc lộ qua, Tương Cầm không phát hiện muội muội của nàng rõ ràng một mực vì thân phận của bản thân mà tự ti. Nghĩ như vậy, Tương Cầm không khỏi đau lòng, dịu dàng nói: “Không sao, tỷ tỷ không mất hứng. Nhị Nha rất thích khiêu vũ sao?”
“Ừm.” Nhìn vẻ mày dịu dàng như cũ của tỷ tỷ, Nhị Nha yên tâm: “Nhị Nha thích khiêu vũ!”
“Vậy thích thì nhảy đi.” Tương Cầm ôm thân thể ấm áp của muội muội: “Chỉ là Nhị Nha nhất định phải chú ý thân thể. Mỗi ngày không được nhảy quá lâu, cảm giác mệt mỏi phải nghỉ ngơi.”
“Biết rồi, tỷ tỷ thật tốt.” Đôi mắt to của Nhị Nha cong lên, Tương Cầm nhìn nhịn không được cười, xoa xoa đầu nhỏ của muội muội.
Hôm nay đã là ngày thứ năm còn hai ngày nữa, qua hai ngày nữa thân thể muội muội có thể khỏi hẳn. Tương Cầm lôi kéo tay Nhị Nha rời khỏi viện tử, đi tới Túy Tiên Các, vui sướng trong lòng gần như đè xuống không được.