• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Dịch đỡ lấy Chu Thận đang bất tỉnh, đặt hắn sang một bên, sau đó đứng trước mặt Nhị đương gia đang hoảng sợ.

"Hóa ra hắn tên là lão Ngô? Chúng ta đánh nhau hai lần nhưng ta vẫn chưa biết ngươi tên gì đâu?" Trì Dịch, người đã cứu Chu Thận, hiện tại tâm trạng tốt, có thời gian nói chuyện phiếm với Nhị đương gia.

Nhưng hiển nhiên là Nhị đương gia không có tâm trạng tốt như Trì Dịch, hắn muốn bắt Chu Thận hỏi về công pháp võ công, chưởng pháp của Chu Thận cũng giống như Trì Dịch, nhưng lại không đánh được Trì Dịch. Đúng lúc hắn ra tay với Chu Thận, bây giờ Chu Thận đã được cứu, lại không thể đánh bại Trì Dịch, kế hoạch ép hỏi công pháp của hắn hiển nhiên đã bị hủy hoại, hắn cũng mất đi một lão Ngô.

Nhị đương gia liếc nhìn lão Ngô đang nằm dưới đất không biết sống chết, xoay người muốn rời đi.

Nhưng Trì Dịch đã thả cho hắn chạy một lần, sao lại có thể phạm sai lầm lần thứ hai được?

Trì Dịch nhìn thấy cơ thể hắn vừa chuyển động gắt gao theo sát, lấy ngọc tiêu ra tấn công hắn với những chiêu thức sắc bén, Nhị đương gia bị chặn lại, không cho hắn bất cứ cơ hội chạy thoát.

Lúc trước Nhị đương gia không phải là đối thủ của Trì Dịch, hiện tại Trì Dịch đã được thăng cấp, có viên luyện khí đan để nâng cao trình độ kỹ năng và nội lực. Không mất bao lâu, Trì Dịch dùng một chưởng đập xuống đất, hắn giãy giụa mấy lần cũng không đứng dậy được. Trì Dịch bước tới đánh hắn bất tỉnh, lấy đai lưng trói hắn và lão Ngô lại, sau đó đi kiểm tra tình trạng của Chu Thận.

Chu Thận vừa mới ngất đi, Trì Dịch đã đỡ hắn ngồi dậy, cẩn thận truyền nội lực vào trong cơ thể, giúp hắn xua tan dược tính mê dược, không bao lâu sau Chu Thận đã tỉnh lại.

"Thế nào? Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Trì Dịch nhìn hắn ngồi dạy với vẻ chóng mặt, vẻ mặt mơ hồ không rõ, có chút lo lắng hỏi.

"Thiếu gia? Ta tại sao lại ở đây?" Chu Thận giật mình nhìn Trì Dịch, nhìn trái nhìn phải có chút bối rối, nhưng rất nhanh liền nhớ tới chuyện đã xảy ra, khóe miệng cong lên, có chút và sợ hãi nhìn hắn "Thiếu gia, ta xin lỗi, ta..."

"Không có việc gì, đi thôi."

Trì Dịch thấy hắn không sao, vỗ vỗ an ủi hắn đứng lên, bắt lấy Nhị đương gia nói với hắn.

"Ừ, tốt rồi." Chu Thận gật đầu, ngoan ngoãn nâng lão Ngô đi theo sau.

Ai, kỳ thật đứa trẻ này cũng rất dễ thương và vui vẻ. Trì Dịch nhìn Chu Thận thường trầm mặc ít nói, bây giờ đi theo hắn cúi đầu như làm sai chuyện, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Mang theo hai người không tiện đi đến Túy Tiên Các, vì vậy Trì Dịch mang theo Chu Thận lập tức về thôn trang. Mặc dù cả hai đều là trẻ con, nhưng họ có võ công cao cường, không khó để vác một người đàn ông trưởng thành, họ đã sớm trở về thôn trang. Để Dĩnh Dung gửi thư cho Hắc bá đang đợi ở Túy Tiên Các, Trì Dịch bảo Chu Thận về phòng nghỉ ngơi. Hắn ném Nhị đương gia và lão Ngô vào một gian phòng, đóng cửa lại đánh thức Nhị đương gia bắt đầu dùng thuật thôi miên để thẩm vấn.

Đợi đến lúc Dĩnh Dung và Hắc bá gấp gáp trở về, Trì Dịch đã biết rõ tất cả mọi chuyện.

"Hóa ra là Thanh Phỉ!" Nhìn thấy đám người Hắc bá tiến vào, Trì Dịch lại đánh gục Nhị đương gia, tràn đầy chán ghét liếc nhìn hai người trên mặt đất, sau đó quay đầu lại không nhìn bọn họ nữa.

"Thiếu gia, thế nào, có việc gì không?" Hắc bá lo lắng nhìn hắn: "Đương nhiên không sao, ta đã hỏi hắn chuyện gì xảy ra rồi." Trì Dịch vỗ cằm người trên mặt đất. Ta kể lại chuyện xảy ra, bắt đầu từ khi hắn lên núi luyện võ bị bọn sơn phỉ Thanh Phỉ nhìn thấy, dẫn Nhị đương gia tới nhìn trộm hắn luyện võ, muốn bắt hắn nhưng bị hắn đánh bại, chỉ có thể chật vật bỏ chạy.

"Sau đó thì sao? Vậy tại sao vị Nhị đương gia này lại thông đồng với người ở Tụ Phúc Lâu?" Dĩnh Dung ngồi bên cạnh mở to hai mắt lắng nghe câu chuyện, nhưng Trì Dịch đột nhiên ngừng nói, nàng vội vàng hỏi.

"Ai da, muội gấp cái gì, thiếu gia ta gần như bận rộn cả ngày, một ngụm nước cũng chưa uống đâu." Trì Dịch giả bộ thống khổ, tràn đầy ác ý nói móc nàng. Hắc bá lắc đầu cười mà không nói, Dĩnh Dung nhìn hắn, nhưng nàng không còn cách nào khác, chạy tới rót một tách trà đặt trước mặt Trì Dịch, sau đó nằm ở bên cạnh bàn, tiếp tục dùng đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn hắn chằm chằm hắn, trong mắt đầy khao khát được nghe kể câu chuyện.

Trì Dịch uống một tách trà cười nói tiếp: “Sau này Nhị đương gia trở về Thanh Phỉ đã nói chuyện của ta cho Đại đương gia. Đại đương gia phái Nhị đương gia xuống núi dò hỏi tin tức của ta, bày mưu tính kế." Trì Dịch nói xong thì dừng lại: "Trước đây chúng ta đều đoán sai rồi. Những người gây rối ở Túy Tiên Các đúng là do Tụ Phúc Lâu phái tới, nhưng chủ nhân của Tụ Phúc Lâu không liên quan gì đến bọn Thanh Phỉ."

"Ai?" Dĩnh Dung có chút khó hiểu.

"Mặc dù nhân phẩm của chủ nhân Tụ Phúc Lâu chẳng ra gì nhưng cũng khá kiêu ngạo, cũng là người giàu có. Làm sao có thể bị coi là sơn phỉ thổ phỉ, thông đồng làm bậy với bọn họ."

Trì Dịch bắt đầu giải thích: "Lão Ngô đó vốn là đạo tặc Thanh Phỉ. Sau này, khi bị thương ở chân, gã rút lui, Nhị đương gia thấy hắn cũng coi như biết chữ, sắp xếp hắn trà trộn vào làm việc ở Tụ Phúc Lâu. Mặc dù lão Ngô gặp khó khăn về chân và tay nhưng đầu óc rất thông minh, chậm rãi học xem sổ sách với người khác, cuối cũng làm tiên sinh thu chi của Tụ Phúc Lâu. Hiện tại ông ta đã lấy được sự tin tưởng của chủ nhân Tụ Phúc Lâu. Sau khi Nhị đương gia biết chuyện thì bắt đầu bí mật liên lạc với ông ta, lợi dụng ưu thế của ông ta ở Tụ Phúc Lâu, bí mật hỏi thăm tin tức của các phú thương giàu có ở trấn Vân Tú hay lui tới, rồi lên kế hoạch bắt cóc hoặc cướp đoạt để lấy của cải."

Dĩnh Dung nghe được ngây người: "Còn có thể như vậy?”

"Lần này Nhị đương gia đến Tụ Phúc Lâu là muốn ông ta giúp tìm kiếm tung tích của ta. Tình cờ là ông chủ của Tụ Phúc Lâu đang chỉ thị cho người đối phó với Túy Tiên Các, điều này đã thu hút sự chú ý của Nhị đương gia. Sau đó hắn nhận ra các chiêu thức mà ta đã truyền cho A Thận nên hắn đã cử người theo dõi Hắc bá và Chu Thận, nhưng không ngờ rằng những người họ cử đi theo dõi chúng ta lại vô dụng đến vậy. Bọn họ không có tin tức gì từ ta, ngược lại khiến chúng ta chú ý. Bọn họ chó cùng rứt giậu trực tiếp bắt A Thận muốn mang trở về ép hỏi công pháp."

"Thật là độc ác." Hắc bá đưa ra kết luận cuối cùng cho bọn họ, cau mày: "Ngay cả lão nô cũng nghe qua trên những Thanh Phỉ trên ngọn đồi. Bọn họ thực sự độc ác và tàn nhẫn, hơn nữa hành tung của bọn họ rất bí ẩn. Bây giờ chúng ta đang bị bọn họ theo dõi, thật sự không ổn."

"Ta đã hỏi Nhị đương gia, trong số Thanh Phỉ, hắn và Đại đương gia được xưng là cao thủ. Sở dĩ Thanh Phỉ có thể kiêu ngạo tồn tại đến ngày nay là do ỷ vào Liên Thanh Sơn rừng rậm mọc thành bụi không ai có thể tìm ra nơi bọn chúng ẩn náu." Trì Dịch không quan tâm: "Bây giờ Nhị đương gia đã bị chúng ta bắt, ta đã hỏi hắn xem sơn trại Thanh Phỉ ở đâu. Với võ công của mấy người chúng ta, chúng ta có thể đối phó với bọn họ vẫn rất dễ dàng."

"Thật tốt! Thiếu gia thật lợi hại! Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau đi giết chúng!" Mắt Dĩnh Dung sáng lên nàng có chút nóng lòng muốn thử.

"Thiếu gia nói có lý, nhổ cỏ tận gốc. Thay vì chờ bọn họ tới, tốt hơn là nên chủ động xuất kích cũng là chuyện tốt." Hắc bá suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Gần đây Thanh Phỉ cũng coi như tiếng xấu lan xa, chuyện này giống như trừ hại cho dân, Trì Dịch nguyện ý làm, đương nhiên Hắc bá cũng nguyện ý đi cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK