Núi Lạc Vân, Yên Châu.
Trong Lạc Vân Môn, Thẩm Tu Ninh mặc áo xanh, thắt lưng đeo trường kiếm vội vàng đi vào trong phòng Tiêu Bộ Thanh, sau khi đi tới không kịp gõ cửa mà đi vào, lập tức đẩy cửa phòng của Tiêu Bộ Thanh ra rồi hô lên, nhìn qua vừa gấp vừa tức giận: “Sư huynh, lại có người xông vào trong môn!”
“Đây là lần thứ mấy?” Tiêu Bộ Thanh ngồi ở trước bàn đọc sách, nghe vậy nhất thời đau đầu che trán.
Hắn vẫn còn quá bất cẩn, Tiêu Bộ Thanh tràn đầy ảo não.
Lúc lời đồn đãi truyền ra, hắn mới phát hiện sai lầm của mình. Hắn thật sự không nên cao giọng mà bại lộ võ công của mình như vậy. Cuộc sống sau khi xuyên qua vẫn thuận buồm xuôi gió khiến hắn dần dần mất đi lòng cảnh giác, mà quên mất đây là một thế giới chân thật, người trước mặt đều là người sống sờ sờ bằng xương bằng thịt, mà không phải là NPC không có tư tưởng trong trò chơi.
Trong thời gian quá ngắn, hắn lấy ra quá nhiều bí tịch võ học, hết lần này tới lần khác lại không đủ thực lực bảo vệ chúng nó, làm sao có thể không khiến người ta chú ý?
Lúc trước tại sao hắn có thể tự tin rằng sẽ không có chuyện gì như vậy?
“Đây là lần thứ bảy.” Thẩm Tu Ninh nhìn qua rất mệt mỏi, hơi phiền não đi dạo một vòng trong phòng, sau đó dừng lại nhìn chằm chằm chưởng môn sư huynh nhà mình hỏi: “Sư huynh, ngươi thật sự được đệ nhất cao thủ gì đó truyền thừa sao?”
“Sư muội, ngươi còn không hiểu ta sao?” Tiêu Bộ Thanh rất phiền muộn trong lòng về sự nghi ngờ của Thẩm Tu Ninh, khẽ cười khổ buông tay: “Ta xưa nay sớm chiều ở chung với sư muội, ta có cái gì truyền thừa hay không sư muội phải rõ ràng nhất mới đúng.”
Thẩm Tu Ninh hỏi ra lời cũng cảm thấy không thích hợp, sau khi nghe Tiêu Bộ Thanh nói, lập tức hai má phiếm hồng, dường như cảm giác lời nói của sư huynh nhà mình có chỗ nào đó không đúng lắm, thì thầm xin lỗi Tiêu Bộ Thanh: “Thực xin lỗi sư huynh, là ta nhất thời hồ đồ.”
“Không sao đâu.” Tiêu Bộ Thanh lắc đầu, không rối rắm vấn đề này. Thẩm Tu Ninh nhìn trộm hắn một cái, thấy Tiêu Bộ Thanh không vì vậy mà giận nàng mới hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chuyển đề tài.
“Sư huynh, ngươi nói lời đồn này là ai truyền ra ngoài? Lại ác độc như vậy.”
“Còn có thể là ai, nhất định là Thiết Sư làm.” Tiêu Bộ Thanh không chút suy nghĩ nói ra, sau đó giải thích với Thẩm Tu Ninh: “Hắn vừa mới so đấu với chúng ta xong ôm hận rời đi, trên giang hồ lập tức truyền ra lời đồn về võ công phái ta. Lạc Vân Môn ta xưa nay nhiệt tình giúp đỡ mọi người.Những ngày gần đây, ngoại trừ hắn thì ta không còn chiến đấu với người khác.”
“Sư huynh nói có lý.”
Tiêu Bộ Thanh vừa dứt lời, một giọng nam trong trẻo từ ngoài cửa vọng vào, nhìn thấy một nam tử chừng hai mươi tuổi trông như thư sinh trong bộ quần áo trắng, cầm chiếc quạt gấp trong tay, cà lơ phất phơ bước vào.
Làm cho người ta kinh ngạc chính là, trước khi hắn lên tiếng, bằng võ công của Tiêu Bộ Thanh và Thẩm Tu Ninh, không ai chú ý tới sự tồn tại của hắn.
“Từ sư đệ, sao ngươi luôn xuất quỷ nhập thần như vậy.” Tiêu Bộ Thanh cảm giác càng thêm bất đắc dĩ khi nhìn thấy người tới.
“Haha, chưởng môn sư huynh không phát hiện ra ta sao? Xem ra khinh công của sư đệ ta thực sự lại tiến bộ?” Từ Tranh lập tức tự đắc trước vẻ mặt có phần kinh ngạc của Tiêu Bộ Thanh, quạt trong tay khép lại rồi mở ra, dùng sức phe phẩy.
Từ Tranh vốn là thư sinh đi khắp Yến Châu để học, sau khi thất bại khoa cử thì không dám về nhà, lộ phí trên người đều dùng hết, bất đắc dĩ đi ra ngoài bán tranh chữ đổi lấy tiền bạc sinh hoạt. Sau khi Tiêu Bộ Thanh gặp hắn, thấy hắn viết chữ đẹp, thì mời hắn lên núi dạy đệ tử môn hạ đọc sách biết chữ.
Không ngờ lại ngoài ý muốn phát hiện thư sinh này căn cốt cực tốt, nhất là khinh công có lực lĩnh ngộ siêu cường. Tiêu Bộ Thanh vui mừng lừa hắn vào trong môn, thay sư thu đồ nhận hắn làm sư đệ, lại từ trong bàn xoay rút ra khinh công Thảo Thượng Phi và Thần Hành Bách Biến truyền thụ cho hắn.
Tư chất của Từ Tranh thật sự cực tốt, vẻn vẹn chỉ trong một năm, khinh công của hắn đã tiến triển rất nhanh, hơn nữa Tiêu Bộ Thanh thỉnh thoảng gặp được linh quả xà đảm gia tăng nội lực. Hiện tại thời điểm không để ý, hai người Tiêu Bộ Thanh đều đã không thể phát hiện tung tích của hắn.
“Sư đệ, thế nào, người xông núi đâu?” Tiêu Bộ Thanh nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy của Từ Tranh càng thêm bất đắc dĩ, hỏi hắn.
“Đã đánh lui, mấy lần này người tới đều là tiểu mao tặc, coi như dễ đối phó.” Nói đến chính sự, Từ Tranh trở nên đứng đắn: “Nhưng mà chưởng môn sư huynh, ta mới vừa nhận được một tin tức không tốt.”
“Tin tức gì?” Hai người Tiêu Bộ Thanh đồng loạt nhìn hắn, một trái tim đã nhấc lên.
“Nghe nói sau khi Thiết Sư xuống núi, thì không thấy bóng dáng, đến nay vẫn chưa trở về Thiết Sư Tiêu Cục.” Vẻ mặt Từ Tranh nghiêm túc.
Thiết Sư không trở về Tiêu Cục của hắn, vậy có thể đi đâu đây?
Tiêu Bộ Thanh nghe vậy giật mình, trực giác cảm thấy rằng có một rắc rối lớn hơn đang chờ đợi hắn ở phía trước.
Âm Dương Cốc.
Trì Dịch ngồi trong thư phòng, cười híp mắt lật xem báo cáo trong tay, khen thưởng cho thiếu niên vội vội vàng vàng chạy về báo tin vài câu.
Thiếu niên này là nửa năm trước được Trì Dịch tự mình mang về nhận nuôi, tên là Sở Hòa, thoạt nhìn chừng mười lăm mười sáu tuổi, cụ thể sinh nhật Sở Hòa chính mình không biết. Sở Hòa bộ dạng vô cùng tầm thường, dáng người nhỏ gầy ánh mắt đờ đẫn.
Lúc trước sau khi đưa hắn trở về, Hắc bá cho rằng Trì Dịch nhìn nhầm mắt, cảm giác hắn không tiềm lực tập võ, vốn nên đưa hắn xuống núi. Nhưng Trì Dịch nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của hắn, nhất thời mềm lòng vẫn kiên trì giữ hắn lại.
Hắc bá thấy hắn mềm lòng, không kiên trì nữa, dù sao chỉ nuôi thêm một người mà thôi, có thể tốn bao nhiêu tiền?
Về sau dần dần, tất cả mọi người quên mất Sở Hòa.
Thế nhưng ở thời gian trước, Trì Dịch phát hiện tác dụng của Sở Hòa.
Bởi vì tuy rằng Sở Hòa trông có vẻ ngốc nghếch, lại có một ngoại hình với khuôn mặt phổ biến, không một chút cảm giác tồn tại, nhưng thực ra suy nghĩ vô cùng nhanh nhạy, chỉ số IQ rất cao.
Mỗi lần kiểm tra, thi đấu võ nghệ hay âm dương thuật đều bị mọi người tứ phương nghiền ép, nhưng đọc sách biết chữ đều có thể lấy vị trí thứ nhất.
Ngoại hình bình thường, tâm tư kín đáo lại IQ cao gì gì đó.
Quả thực là chuyên gia làm công tác ngầm!
Trì Dịch vỗ bàn tán thưởng, thở dài vì hắn thiếu chút nữa nhìn nhầm mắt, mầm non tốt như vậy, sao không phát hiện sớm một chút?
Vì thế Trì Dịch đã dốc sức tự mình toàn lực bồi dưỡng Sở Hòa, chuyên môn dạy hắn Khinh Thân Công Pháp và Thuật Dịch Dung, để cho hắn học tập kiến thức lĩnh vực tình báo ám sát.
Âm Dương gia cũng có Thuật Dịch Dung rất tiên tiến tồn tại. Điều này trong Tần Thời Minh Nguyệt, Đại Tư Mệnh cải trang thành lão bà bà tiến vào nơi ẩn thân của Mặc gia là có thể nhìn ra.
Sở Hòa chính xác có thiên phú phương diện này, đối với Thuật Dịch Dung các loại lĩnh ngộ rất nhanh, tuy rằng bởi vì tư chất võ học bản thân hạn chế, khinh công và nội lực tiến triển không lớn, nhưng có Nội Lực Đan và Luyện Khí Đan của Trì Dịch không ngừng cung ứng, thân pháp khinh công của Sở Hòa tăng trưởng cực nhanh.
Tuy rằng hiện tại đẳng cấp của Trì Dịch đã đề cao, vượt cửa ải lấy vật phẩm đã trở nên dễ dàng hơn, thế nhưng không chịu nổi quá nhiều người cần, hoàn toàn cung ứng không đủ. Lúc trước Trì Dịch đều cho ba người Hắc bá, Dĩnh Dung và Chu Thận, thậm chí chính hắn ăn còn khá ít, bây giờ lại thêm Phất Phong và Sở Hòa. Trì Dịch tỏ vẻ đan dược thật sự cung ứng không đủ.
Thật vất vả mới dốc sức huấn luyện nửa năm, lần này muốn hố Tiêu Bộ Thanh một lần, nên Trì Dịch mới thả hắn ra. Phái Sở Hòa tiến vào Yên Châu điều tra tin tức, lại để cho hắn xem đúng thời cơ tung ra lời đồn, chính là khảo nghiệm của Trì Dịch dành cho Sở Hòa sau nửa năm huấn luyện cường độ cao.
Bây giờ nhìn lại hiệu quả khá tốt.
“Công tử, theo thuộc hạ xem ra, sợ rằng lần này Lạc Vân Môn sẽ gặp phiền toái lớn.” Sở Hòa cúi đầu đứng trước mặt Trì Dịch, tổng kết cuối cùng với hắn.
“Sẽ không.” Trì Dịch nghe vậy lại lắc đầu, phủ định lời nói của Sở Hòa, thấy Sở Hòa ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, Trì Dịch lòng tốt giải thích cặn kẽ cho hắn: “Ngươi nghĩ quá đơn giản, lời đồn này chỉ có thể hấp dẫn được một ít người trong giang hồ bình thường mà thôi, bí tịch thần công chân chính có thể khiến cho giang hồ gió tanh mưa máu đều cần phải trải qua thời gian dài tạo thế mới có thể làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ mà điên cuồng. Cao thủ có thể nổi danh trên giang hồ không có mấy người là kẻ ngốc, người võ công càng cao lại càng tiếc mạng, không cao thủ chân chính nào bởi vì một tin đồn không biết gốc rễ mà đến cửa liều mạng với người khác.”
Trì Dịch nhấp một ngụm trà tiếp tục nói: “Cho nên, những lời đồn đại này chỉ có thể thu hút mấy con tép riu đi qua mà thôi, nhiều nhất sẽ có một số hảo thủ giang hồ hạng hai. Theo ta suy đoán, dựa theo năng lực của Tiêu Bộ Thanh, những người này nhiều nhất chỉ có thể tạo thành một ít phiền toái cho hắn mà thôi.”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Sở Hòa nhìn qua mất mát một chút.
Trì Dịch nhìn bộ dáng hơi chán nản của hắn, cười an ủi: “Ngươi đã làm rất tốt, hiệu quả ta muốn đã đạt được. Ta ban đầu không nghĩ có thể một lần đánh bại Lạc Vân Môn, chỉ là muốn tạo thành chút phiền toái cho bọn họ, khiến cho giang hồ chú ý mà thôi.”
Trong nguyên văn Lạc Vân Môn đúng là khiêm tốn cố gắng phát triển ba năm, mãi đến đại hội võ lâm nhảy lên thành danh mới chính thức khiến cho toàn giang hồ chú ý.
Bây giờ bởi vì một lời đồn, Lạc Vân Môn đã sớm tiến vào tầm mắt toàn giang hồ, mặc kệ lời đồn này thật hay giả, toàn bộ võ lâm đều đã chú ý tới sự tồn tại của Tiêu Bộ Thanh. Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, Lạc Vân Môn có thể dễ dàng phát triển như vậy sao?