Tam thủ lĩnh đánh một roi, mang theo tiếng rít bén nhọn hung hăng đánh vào hông Trì Dịch, trên thân roi là cây gai loé ra ánh sáng sắc bén, vừa nhìn khiến người ta lạnh cả người.
Trì Dịch thấy khí lực hắn hung mãnh, cũng không dám đỡ đòn, một bên nghiêng người né tránh roi sắt hắn quất ra, sau đó trường kiếm trong tay vừa chuyển, trở tay đều đều cắt phẳng về phía cổ của hắn.
Tam thủ lĩnh đánh một đòn không trúng cũng không nhụt chí, thân thể ngửa ra sau né qua thiết kiếm của hắn, đồng thời cổ tay phải nhẹ run lên, thất bại roi sắt lập tức cuộn lại giống như con linh xà, sau đó hướng lên bắn về phía trước quấn thân kiếm Trì Dịch. Trì Dịch thấy thế nâng kiếm và nâng thân roi định quấn lên, nhân cơ hội lùi ra phía sau, sử dụng kiếm pháp hắn mới vừa học được từ Tiêu Dao Tử từng chiêu từng thức thi triển ra.
Lúc này Tứ thủ lĩnh đứng một bên nhìn thấy hai người đang đánh nhau, muốn cùng với Tam thủ lĩnh tiến lên đánh Trì Dịch. Nhưng vừa tiến lên một bước, đã bị Chu Thận và Dĩnh Dung phát hiện gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.
Chu Thận nhanh tay lẹ mắt song chưởng hợp lại, Dĩnh Dung nâng trường kiếm lên dẫn đầu đánh ra một lực đạo Âm Dương Chưởng, đi thẳng đến ngực Tứ thủ lĩnh, đồng thời một thân hình lóe lên, chặn Tứ thủ lĩnh cản trở đường đi trước mặt hắn.
"Ngươi đi đằng sau nhìn dân chúng là được." Sau khi Chu Thận một chưởng bức lui Tứ thủ lĩnh, bớt thời cơ nói với Dĩnh Dung muốn hỗ trợ.
"..." Ngữ khí ghét bỏ như vậy là chuyện gì vậy, cô nương ta chẳng qua gần đây luyện võ có chút chậm trễ thôi, thật ra ta vẫn rất lợi hại đó! Dĩnh Dung nghe vậy, lập tức muốn xù lông.
Nàng phồng má định nói gì đó, lúc này Thôi Liên Vân vẫn luôn im lặng quan sát đột nhiên lướt tới, trực tiếp chặn Dĩnh Dung lại, cậu bé liếc nàng một cái rồi nói: "Để ta đánh đi."
Dĩnh Dung bị hắn thình lình xuất quỷ nhập thần làm cho hoảng sợ, khi nghe xong lời cậu bé nói, nàng nhìn Trì Dịch đang chiến đấu cũng Tam thủ lĩnh bên cạnh, lại nhìn bên này hai người hợp tác ăn ý mà bức Tứ thủ lĩnh liên tục lui về phía sau, chép miệng dẫn theo kiếm về bên người Hạ Nhạc Lam, thanh lý tiểu lâu la vây quanh.
Trì Dịch không rảnh chú ý động tác mấy người bên cạnh, hắn và Tam thủ lĩnh vội vàng đánh mấy chiêu, cảm giác có chút không kiên nhẫn.
Hầu hết đệ tử Vân Tiêu Cung đều là lần đầu tiên trải qua loại trường hợp này, trong lòng hắn vẫn là có chút lo lắng, hắn nên là tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn, tranh thủ thời gian vì bọn họ áp trấn. Trì Dịch xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, mắt nhìn trường kiếm trên tay cùng roi sắt đối diện không ngừng va chạm, đột nhiên dùng sức sử dụng kiếm đẩy ra lần nữa đánh úp roi sắc lại, sau đó thân kiếm thuận thế vặn xuống, cũng chủ động cuốn lấy trường tiên Tam thủ lĩnh.
Không đợi Tam thủ lĩnh phải ứng lại, trường kiếm Trì Dịch đảo lộn một chút, đem roi sắt càng quấn càng chặt, cây roi thân gai ngược cùng trường kiếm sắc bén độ trượt tiếp xúc qua lại, tiếng ma sát kim loại phát ra từng trận chói tai. Nhìn thấy bộ dáng Tam thủ lĩnh dường như có chút kinh ngạc, hắn đột nhiên vận khởi nội lực mang trường kiếm kéo về phía sau, Tam thủ lĩnh không đề phòng dưới thân cũng bị mang nghiêng về phía trước. Sau đó tay trái Trì Dịch lật lên, vận đủ lực Âm Dương Chưởng hướng hắn đi tới.
Tam thủ lĩnh đột nhiên không kịp đề phòng, tay phải trường tiên bị Trì Dịch kiềm chết không cách nào buông ra, hắn hoảng loạn cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng nội lực và tay trái nghênh tiếp.
Nhưng là bản thân hắn trường hạng chính là tiên pháp, lực chưởng đánh ra căn bản kém hơn có với Âm Dương chưởng mà Trì Dịch tinh luyện lâu năm, hơn nữa nội lực bản thân không đủ. Chỉ là trong nháy mắt tiếp xúc hai chưởng, nội lực Âm Dương của Trì Dịch công phá nội lực phòng tuyến của hắn, trực tiếp rót vào kinh mạch hắn.
"A!" Tam thủ lĩnh thu như bị điện giật thu hồi bàn tay, nhưng nội lực Trì Dịch đã đánh sang rồi, chỉ trong chớp mắt tiếp xúc công phu, kinh mạch tay trái của Tam thủ lĩnh gần như đã bị phế hoàn toàn, hắn có thể cảm giác được hai luồng âm dương tương phản nội lực dây dưa, xông thẳng đến hắn phế phủ nội tạng.
"Này..." Dưới sự kinh hãi Tam thủ lĩnh, theo bản năng buông lỏng tay phải nắm chặt roi sắt ra, Trì Dịch thấy thế lập tức đem roi sắt thuận thế rút ra, cứ như vậy trường kiếm mang theo quấn quanh lấy trường tiên cùng nhau hướng ngực hắn đập tới.
Tam thủ lĩnh chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực chính là một ngọt, toàn bộ thân thể không chịu được không chế được bay về phía sau, sau đó thật mạnh đập vào trên mặt đất không bò dậy nổi.
Trì Dịch nhìn Tam thủ lĩnh ngã trên mặt đất, còn vật vã chống đỡ đứng lên nhìn hắn, hắn giơ tay lên bên trên thiết kiếm, đem roi sắt quấn quýt phía trên lấy xuống, vừa cầm lấy vừa đi về phía người trên mặt đất.
"Ngươi, ngươi..." Tam thủ lĩnh ngẩng đầu, nhìn Trì Dịch còn muốn nói cái gì, chính là vừa mở miệng lại nhịn không được hộc ra một mồm máu to, trước mắt bóng người càng ngày càng mơ hồ không rõ.
Trì Dịch nhìn cái dạng này của hắn, lắc lắc đầu, một kiếm đưa ra kết thúc thống khổ của hắn.
"Tam ca!" Tứ thủ lĩnh bên kia ứng phó hai người Chu Thận, lơ đãng mà hướng về bên này vừa thấy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tức khắc ngây dại, bi thương kêu gọi một tiếng bị Thôi Liên Vân nhân cơ hội đánh một chưởng.
"Thiếu gia! Nhanh giúp đỡ Chu Thận bọn họ!" Dĩnh Dung nghe được động tĩnh cũng nhìn lại, thấy thế không khỏi mừng rỡ một kiếm giải quyết một tên Sơn Phỉ đang lao tới, đối với Trì Dịch hét lên.
Hai người Chu Thận và Thôi Liên Vân đến cùng vẫn là tập võ ngày ngắn lại kinh nghiệm chưa đủ, tuy rằng tư chất tốt, nhưng là không thể so với Trì Dịch có hệ thống trong tay, ngay từ đầu còn ổn, đánh đánh dần dần có chút ứng phó không được.
Bốn người Dĩnh Dung cũng nhận thấy sự khó khăn của hai người họ, bọn họ cảm thấy rất lo lắng khi chứng kiến bộ dạng lui dần của họ. Tuy nhiên, bọn họ ít nhân lực, bốn người vừa phải lo lắng cho dân chúng, vừa phải đối phó với tiểu lâu la Cửu Hà Sơn Phỉ đã rất khó khăn rồi, dù có lo lắng cũng không thể tách ra tinh lực để giúp đỡ bọn họ.
Vì vậy, cả bốn người họ chỉ có thể không ngừng ngắm đến đó, hy vọng rằng Trì Dịch có thể giải quyết đối thủ sớm hơn và đi giúp cả hai. Đúng lúc này, Dĩnh Dung vừa nhìn thấy Trì Dịch giải quyết xong Tam thủ lĩnh, nàng vội vàng gọi hắn.
"Hả?" Trì Dịch nghe vậy cũng hướng bên cạnh nhìn lại, thấy hai người Chu Thận phối hợp ăn ý mà gắt cao cuốn lấy Tứ thủ lĩnh, Chu Thận tập võ sớm, tư chất lại tốt nội công thâm hậu, lúc này hắn đảm nhiệm chủ công, ánh mắt nhìn chằm chằm Tứ thủ lĩnh. Một chưởng với một chưởng liên miên không ngừng tấn công tới, mà khinh công của Thôi Liên Vân lại là người mạnh nhất, thân hình cậu bé linh động lướt nhẹ đi nhanh quay xung quanh Tứ thủ lĩnh, thình lình về phía trước đánh cho một chưởng, tuy rằng số lần ít, nhưng cậu ra tay tàn nhẫn. Hai người như vậy phối hợp xuống, tuy rằng thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng là theo Trì Dịch quan sát, trong lúc nhất thời cũng không có nguy hiểm.
Trì Dịch nhìn kỹ, cảm giác có chút vui mừng. Hắn lại nhìn lướt qua xung quanh, thấy Dĩnh Dung và mấy người nơi đó cũng không có nguy hiểm, tạm tha có hứng thú mà lắc lắc trường kiếm bên trên không ngừng nhỏ giọt máu, chậm rãi đi về phía Tứ thủ lĩnh.
Tứ thủ lĩnh vẫn luôn chú ý đến Trì Dịch, khi nghe thấy tiếng hét của Dĩnh Dung, lúc này, nhìn thấy hắn bước tới, trong lòng không khỏi hoảng hốt, có chút luống cuống tay chân, hai người Chu Thận và Thôi Liên Vân đang nhìn chằm chằm vào hắn, thấy thế, vội vàng chớp lấy thời cơ xông lên.
Tứ thủ lĩnh một bên ứng phó hai người, một bên còn muốn cảnh giác Trì Dịch, sợ hãi hắn sẽ đột nhiên ra tay, dần dần càng ngày càng rối rắm, thương tích trên người cũng ngày càng nhiều lên.
Trì Dịch cố ý rèn luyện hai người, thấy thế mỉm cười dừng lại bước chân nhìn cả hai, chỉ chờ khi Tứ thủ lĩnh mau ngủm, hắn mới tiến lên ngăn động tác hai người lại, tự mình đi đâm lấy một kiếm, kiếm điểm kinh nghiệm EXP.
Mặc dù hai người Chu Thận có chút khó hiểu đối với hành vi tự mình giết người của Trì Dịch nhưng là bọn họ cũng không có hỏi nhiều, dừng lại mệt đến thở hổn hển đi một bên nghỉ ngơi.
Bây giờ hai vị thủ lĩnh đều đã chết, không còn gì để nói về những tiểu lâu la còn lại. Trì Dịch liếc nhìn xung quanh, bước thẳng đến dân chúng đang núp ở một bên.
"Đại hiệp?" Một vị phu nhân ôm lấy trượng phu nhà mình đang bị thương yên lặng rơi lệ, bỗng nhiên nhìn thấy một thân hắc y tay cầm trường kiếm, thủ lĩnh môn phái võ lâm đi đến trước mặt bọn họ, nàng nhịn không được ôm trượng phu co rụt lại, sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đừng sợ, ta là tới để hỗ trợ trị thương." Trì Dịch nhìn bộ dáng nàng có chút sợ hãi, vội vàng thu hồi kiếm vào trong vỏ, đối với phu nhân ôn hòa cười, lúc này dung mạo thiếu niên tuấn tú nổi lên tác dụng, phu nhân rõ ràng trở nên thả lỏng một ít, do dự một chút, đưa cánh tay bị thương của trượng phu và chân bên trong quần áo nhấc lên cho Trì Dịch xem.
Trì Dịch cúi người nhìn một chút, sau một lúc trong lòng đứng thẳng người lên, ánh mắt dừng ở vết bầm tím trên mặt phu nhân một lát, phu nhân cúi đầu xấu hổ chuẩn bị che mặt lại, nhưng lại bị động tác của Trì Dịch hấp dẫn sự chú ý.