“Tìm được rồi? Vậy người đâu?” Trì Dịch ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài, thì thấy Dĩnh Dung thở hồng hộc chạy vào, Chu Thận đi theo phía sau, trong lòng ngực của Chu Thận còn ôm Thẩm Sướng toàn thân là máu đang hôn mê bất tỉnh.
Trì Dịch thấy thế cũng lắp bắp kinh hãi: “Có chuyện gì vậy?”
“Nô tỳ cũng không rõ lắm, là Chu Thận phát hiện.” Dĩnh Dung dừng lại thở hổn hển trả lời: “Tiểu nhân đã phát hiện Thẩm Sướng ở phía sau củi lửa trong phòng bếp, khi phát hiện ra hắn thì hắn đã hôn mê bất tỉnh, trên đầu và trên người toàn là vết thương, nhìn qua rất nghiêm trọng.” Chu Thận nghe vậy, lập tức tiếp lời Dĩnh Dung trả lời Trì Dịch.
“Buông người ta ra trước đi, để ta nhìn xem.” Trì Dịch nghe vậy, nhìn trên người Thẩm Sướng loang lổ vết máu, hắn cũng không hề hỏi nhiều, đỡ Chu Thận đặt ở trên ghế, bắt đầu kiểm tra vết thương của hắn ta.
Dĩnh Dung và Chu Thận cũng biết gần đây chủ nhân nhà mình có học y thuật, sau khi trải qua việc Trì Dịch kiểm nghiệm ra Liệt Vân Thiêu, cho nên hai người vô cùng tin tưởng y thuật của Trì Dịch, đứng ở một bên giúp đỡ Trì Dịch cởi bỏ quần áo của Thẩm Sướng để Trì Dịch tiện kiểm tra miệng vết thương cho hắn ta.
Vết máu loang lổ trên người Thẩm Sướng thoạt nhìn vô cùng dọa người, nhưng Trì Dịch vẫn kéo quần áo ra nhìn kỹ, phát hiện trên thân thể chỉ là một chút vết thương ngoài da, nhưng vết thương trên đầu Thẩm Sướng thật sự rất nặng, sau đầu hắn ta có một miệng vết thương dài một tấc, hình như là bị vật nhọn đâm vào, miệng vết thương rất sâu, cũng may là phát hiện sớm, vết thương như vậy nếu không kịp xử lý sẽ để lại di chứng. Sau khi quan sát một lúc, sắc mặt Trì Dịch bỗng trở nên nghiêm túc, kêu hai người Dĩnh Dung hỗ trợ lấy một chút nước và thuốc, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho Thẩm Sướng.
Sau khi rửa sạch thân thể thì đắp thuốc lên là được, Chu Thận thấy thế lập tức chủ động tiếp nhận vải bố trắng trong tay Trì Dịch. Dưới sự chỉ dẫn của Trì Dịch, vết thương trên thân thể Thẩm Sướng đã được xử lý xong, còn vị trí trên đầu Thẩm Sướng thì Trì Dịch tính toán thi triển kỹ năng Như Mộc Xuân Phong để trị liệu.
Cũng may trong khoảng thời gian này Trì Dịch ở Âm Dương Cốc rất rảnh rỗi, chỉ cố gắng gia tăng sự thuần thục đối với kỹ năng mới, cho đến khi đạt cấp mười, hệ thống đã khen thưởng một trăm nguyên bảo cho hắn, Trì Dịch đã dùng toàn bộ nguyên bảo để mua Hồi Xuân Phù, có Hồi Xuân Phù ở trong tay, Trì Dịch không còn nỗi lo về sau mà là yên tâm vượt cửa ải trong hệ thống, sau khi liên tục vượt cửa ải mấy ngày hắn đã thăng thêm một cấp.
Khi lên tới cấp mười một, Trì Dịch đã lập tức dung hợp hai mảnh hồn phách của Cao Nguyệt, hiện tại hắn đã gom đủ kỹ năng Như Mộc Xuân Phong, sau khi trải qua luyện tập hắn cũng nắm giữ được cách dùng kỹ năng.
Trì Dịch mở đôi tay ra, ánh sáng màu đỏ cũng liên tiếp bay ra từ trong lòng bàn tay Trì Dịch, rồi dừng lại trên người Thẩm Sướng, miệng vết thương trên đầu Thẩm Sướng lập tức bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, chờ đến khi có cảm giác ổn định rồi Trì Dịch mới thu hồi tay. Khác với tốc độ và tỷ lệ bộc phát kỹ năng trên game mobile, kỹ năng của Trì Dịch có thể tùy lúc phát ra, nhưng thứ cần tiêu hao chính là nội lực của hắn. Cấp bậc hiện tại của Trì Dịch vẫn quá thấp, đối với Âm Dương chưởng không tiêu hao nhiều nội lực nên còn cảm thấy không gì, nhưng kỹ năng Như Mộc Xuân Phong lại một phát tiêu hao hết phân nửa nội lực của hắn.
“Được rồi, vết thương trên cơ thể hắn đã ổn, một lát nữa sẽ tỉnh lại.” Trì Dịch thu hồi nội lực, lại lần nữa kiểm tra một chút miệng vết thương trên đầu của Thẩm Sướng, sau đó nói với mấy người ở đây.
Còn mấy người Dĩnh Dung khi thấy Trì Dịch thi triển kỹ năng Như Mộc Xuân Phong đã mở to mắt kinh ngạc, nhưng lại sợ quấy rầy Trì Dịch nên không dám ra tiếng. Hiện tại thấy Trì Dịch dừng lại, hai mắt Dĩnh Dung lập tức tỏa sáng mở miệng: “Thiếu gia thiếu gia, chiêu thức vừa rồi ngươi thi triển là gì? Thật xinh đẹp!”
Trì Dịch thở dài, cái này mà gọi là xinh đẹp, thiếu nữ, là ngươi chưa nhìn thấy Như Mộc Xuân Phong nguyên bản gió thổi lá bay đầy trời mà thôi.
Các kỹ năng trong Tần Thời Minh Nguyệt khi thi triển đều quá phong cách, lúc trước khi thi triển Âm Dương chưởng còn không cảm thấy gì, nhiều nhất chỉ bay ra một cái Thái Cực Đồ mà thôi, nhưng khi Trì Dịch thi triển Như Mộc Xuân Phong lần đầu thì đã cảm giác có gì đó sai sai, đầy trời đỏ rực cộng thêm cánh hoa khắp nơi là cái gì chứ!
Trì Dịch rối rắm nửa ngày mới phát hiện có lựa chọn ẩn hào quang khi thi triển kỹ năng, sau khi lựa chọn xong rồi thi triển lại, thì lần này chỉ có ánh sáng đỏ xung quanh cổ tay thôi, không hề có cánh hoa, lúc này Trì Dịch mới nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại Như Mộc Xuân Phong đã ẩn bớt chỉ còn như vậy, Dĩnh Dung ngươi còn nói xinh đẹp? Trì Dịch cảm giác có chút rối rắm, một người đàn ông thi triển kỹ năng bị khen xinh đẹp, dù sao cũng cảm giác kì quái thế nào đó.
Hắn hàm hồ vài câu rồi nhảy vọt qua đề tài này, kêu Chu Thận đưa Thẩm Sướng trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó hắn và Dĩnh Dung đi đến trước đại sảnh xem Hắc Bá chủ trì hội đấu giá như thế nào.
Chờ đến lúc đấu giá Liệt Vân Thiêu xong, Thẩm Sướng cũng tỉnh, Trì Dịch lập tức mang theo mấy người đến lầu 3 của Túy Tiên Các đi vào phòng của hắn, để Thẩm Sướng nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Bẩm thiếu gia, nguyên bản tiểu nhân đang ở trong phòng bếp kiểm kê Liệt Vân Thiêu, nhưng khi buổi đấu giá bắt đầu không bao lâu, tiểu nhân lại đột nhiên cảm giác bụng rất đau, vì thế nhờ người thay ta canh giúp phòng bếp trong chốc lát để đi ra ngoài giải quyết một chút, chờ đến tiểu nhân trở về, lại phát hiện không thấy người nọ, Liệt Vân Thiêu đều bị người ta mở ra hết, lúc đó có một người bịt mặt đang cầm một túi bột phấn đổ vào rượu, tiểu nhân thấy vậy lập tức tiến lên ngăn cản hắn ta, hỏi hắn ta là ai, đổ cái gì vào rượu.”
“Sau đó thì sao?” Trì Dịch hỏi: “Sau đó thì sao nữa?” Trì Dịch tiếp tục hỏi.
“Sau đó, người nọ cũng không để ý tới tiểu nhân, xông lên đánh tiểu nhân, vì vậy tiểu nhân đã đánh nhau với hắn ta, cuối cùng bị hắn ta dùng vò rượu đập hôn mê.” Thẩm Sướng hổ thẹn cúi đầu nói, Trì Dịch nhíu mày suy nghĩ một chút, không phát biểu ý kiến gì với Thẩm Sướng, tiếp tục hỏi, “Vậy người ngươi nhờ canh giúp Liệt Vân Thiêu đâu? Hắn ta ở nơi nào?”
“Người nọ tên là Lý Hổ Tử phụ trách mua hàng, ngày thường hắn và tiểu nhân có vài phần giao tình, vì thế khi tiểu nhân đau bụng dữ dội, vừa lúc thấy hắn ở gần đó, nên đã kêu hắn giúp trông coi một lát, nhưng khi ta trở lại thì không còn thấy hắn nữa.” Thẩm Sướng giải thích.
“Lý Hổ Tử? Nhưng lúc trước khi dò hỏi người đã vào phòng bếp, cũng không có ai tên là Lý Hổ Tử mà?” Dĩnh Dung không nhịn được nói một câu.
“Đi tìm xem, dắt Lý Hổ Tử tới đây.” Trì Dịch nói với Chu Thận, Chu Thận đáp ứng một tiếng rồi đi ra ngoài.
Sau một lát Chu Thận lại quay về: “Thiếu gia, bọn họ nói Lý Hổ Tử đã sớm đi ra ngoài, nói là mua đồ vật, đến nay còn chưa trở về.”
“Không cần suy nghĩ, Lý Hổ Tử này nhất định có vấn đề.” Trì Dịch xua tay, tiếp tục hỏi Thẩm Sướng: “Ngươi đánh với người bịt mặt kia một trận, có chú ý đến đặc thù của người đó không?”
“Chỉ nhớ rõ vóc dáng của hắn không cao, dáng người gầy,” Thẩm Sướng tự hỏi một chút: “Đúng rồi, ta còn đả thương cánh tay phải của hắn.”
Vóc dáng không cao, dáng người gầy, phạm vi tìm tòi này cũng quá rộng, Trì Dịch có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể kêu mấy người kia tìm kiếm Lý Hổ Tử, sau đó trở về thôn trang.
Cho đến buổi tối, mọi chuyện cũng không có gì tiến triển, Trì Dịch có chút nôn nóng, Dĩnh Dung ở bên cạnh tức giận: “Thiếu gia, cái này rõ ràng chính là mấy người xấu ở Tụ Phúc Lâu làm! Chắc chắn là bọn họ, không bằng trực tiếp đến Tụ Phúc Lâu đi.”
Đúng rồi, không tìm thấy manh mối, trực tiếp đi đến nơi của người hiềm nghi cũng tốt, ánh mắt Trì Dịch sáng lên, cười tủm tỉm khích lệ Dĩnh Dung: “Dĩnh Dung thật thông minh! Cứ làm như vậy đi! Đi thôi đi thôi, đi xem.”
Trì Dịch và Dĩnh Dung thừa dịp bóng đêm âm thầm đột nhập và nhà của chủ nhân Tụ Phúc Lâu, Vị chủ nhân này họ Hề, tên là Đắc Vượng, tổ tiên của Hề gia đã định cư ở trấn Vân Tú từ lâu, nhiều thế hệ đều lấy nuôi hoa lê trắng mà sống, nhưng tới phiên Đắc Vượng, mới mở tửu lầu, thì trong trấn Vân Tú đã tuyên truyền là do Đắc Vượng biết cách quản lý tài sản, mới tiếp nhận tổ nghiệp hai mươi năm mà đã xây được tửu lầu lớn như vậy.
Từ lúc Tụ Phúc Lâu kinh doanh tốt, Hề gia cũng là dần dần trở nên phú quý, hiện giờ nhà cửa sân rộng tường cao của Hề gia cũng là một trong số nhà giàu của Trấn Vân Tú, trước cửa là hai người gác cổng phấn chấn đứng im, ánh mắt sáng ngời đảo qua người đi ở trên đường, Trì Dịch và Dĩnh Dung nhẹ nhàng vòng qua hai người gác cổng, trèo qua mặt bên của tường nhà, rơi xuống giữa sân trong.
Hề gia thoạt nhìn rất tinh xảo, trong sân có hòn non bộ và hoa lá mọc rất đẹp, dọc đường cũng có hoa cỏ, mỗi cây đều được cắt tỉa tỉ mỉ. Đây thực sự là kiểu dáng nhà của một thương gia.