• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoá ra đây là những gì hắn gọi là biện pháp giải quyết.

Đã biết rõ không có thể ôm quá nhiều hy vọng đối với hắn.

Trì Đại chưởng giáo đỡ đầu trong nháy mắt, ánh mắt mà mọi người nhìn qua quả thực khiến hắn bất lực.

Dương Nguyên vẫn vui vẻ như cũ, gân cổ kêu lên: "Trì chưởng giáo là cao thủ chân chính được dạy bởi hải ngoại tiên nhân, lại nhân tâm nhân nghĩa, mọi người cứ việc yên tâm..."

Rốt cuộc Trì Dịch cũng nhịn không được đi qua, ném hắn ra sau lưng.

"Trì chưởng giáo?"

"Đây là biện pháp giải quyết của ngươi?"

Dương Nguyên dùng ánh mắt vô tội và uất ức nhìn lại hắn.

Trì Dịch: "..." Cảm giác bất lực.

Khi Trì Dịch đi tới, ánh mắt tập trung trên người hắn càng nhiều.

Tam thủ lĩnh và Tứ thủ lĩnh nhìn thấy rõ rệt bộ dáng hắn, nhìn thế này cái gì mà cao thủ võ công cao cường Tiên Cung, so với công tử ca, thiếu niên còn muốn tuấn tú trẻ hơn, thoạt nhìn bộ dáng gầy yếu trắng nõn căn bản chính là tiểu hài tử tay trói gà không chặt, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, tức khắc bộc phát ra một trận cười vang.

"Hahahahaha, lão tử sống nửa đời người, dáng vẻ cao thủ võ lâm này thật đúng là lần đầu tiên thấy, oắt con ngươi lớn bao nhiêu, cai sữa chưa hahahahaha." Tứ thủ lĩnh chỉ vào Trì Dịch cười thẳng không dậy nổi.

"Này ngươi làm sao nói chuyện..." Dĩnh Dung nghe vậy tức giận không thôi, rút kiếm muốn tiến lên, bị Trì Dịch chặn lại.

Hai người thấy thế, lập tức cười đến càng thêm điên cuồng, một đám tiểu lâu la Cửu Hà Sơn Phỉ cũng nở nụ cười phụ hoạ, chỉ vào mọi người Vân Tiêu Cung trong miệng không sạch châm chọc mỉa mai, mọi người Vân Tiêu Cung quả thực bị chọc tức giận sôi lên. Lúc này Dương Nguyên cũng phát hiện mình đã làm chuyện sai, trong lúc nhất thời yên lặng co lại đến cuối cùng không dám ngoi đầu lên.

Tam thủ lĩnh cười một trận, híp đôi mắt nhỏ đánh giá Trì Dịch và Dĩnh Dung: "Như thế nào, không phải đại cao thủ sao? Tại sao lại không tới đánh ta? Cô bé kia, đúng, nói ngươi đấy, chậc chậc, nhìn bộ dáng này cũng thật là tươi ngon mọng nước. Khoan hãy nói, bộ dáng này thật đúng là giống tiên nữ mà, gia gia ta sống hơn nữa đời người còn không có nếm qua tiên nữ đâu, ngày hôm nay xem như có thể toại nguyện." Hắn nói xong, lại nhìn chằm chằm Trì Dịch: "Ai ôi, còn không phát hiện, tiểu bộ dáng đại cao thủ này cũng không tệ, nhìn động lòng người đau, lão tử còn chưa thấy qua da thịt mềm mại như vậy, tuy rằng lão tử miệng không tốt, nhưng nhìn ngươi..."

Tam thủ lĩnh còn chưa nói xong, ánh mắt Trì Dịch đã lạnh thành tảng băng, tay phải hắn khẽ động ngón tay muốn động thủ, lại không nghĩ đến sau lưng một bóng người so với hắn động tác còn nhanh hơn.

Mọi người chỉ nhìn thấy bạch quang hiện lên, trước mắt bao người, trước ngực trống rỗng Tam thủ lĩnh xuất hiện một quầng sáng Âm Dương Ngư, không đợi mọi người thấy rõ, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tam thủ lĩnh, kinh sợ che ngực không ngừng lui về sau.

Lập tức ánh mắt của mọi người nhìn về phía sau Trì Dịch, đúng lúc nhìn thấy Phất Phong một thân mặc áo trắng dừng lại, thân hình thu tay lại, lòng bàn tay nàng trắng nõn song chưởng còn chưa tan hết bạch quang.

"Phất Phong, Âm Dương Chưởng của ngươi lại tiến bộ." Trì Dịch lập tức mỉm cười nhìn nàng ấy, nhưng Phất Phong cúi đầu: "Đệ tử lỗ mãng, kính xin chưởng giáo thứ tội."

"Không sao không sao, đánh rất khá!" Trì Dịch cười tủm tỉm khen ngợi nàng.

"Các ngươi, các ngươi làm yêu thuật gì!" Tam thủ lĩnh che lại ngực thở hổn hển nói, thoạt nhìn có chút tức muốn hộc máu.

Tam thủ lĩnh cảm giác một âm một dương hai cổ nội lực dây dưa lẫn nhau ở trong thân thể hắn tán loạn, hắn vận khởi nội lực phải tốn rất nhiều công phu mới đưa chúng nó trấn áp xuống, hơn nữa nhìn dáng vẻ, muốn chính thức hoá giải chỉ sợ là còn phải tiêu phí nhiều thời gian hơn.

Gặp quỷ, đến tột cùng này là nội lực gì, lại có thể cổ quái như vậy!

Một nữ nhân có nội lực quỷ dị như vậy, chẳng phải người đứng phía trước bọn họ gọi là chưởng giáo không phải càng thêm lợi hại sao? Lần này sẽ không thật sự đá trúng ván sắt đi?

Trong lòng Tam thủ lĩnh nhất thời có chút bất an, trên mặt vẫn như cũ không muốn lùi bước, hắn không lựa lời nói mà xông đến chửi bậy: "Một đám con nít miệng còn hôi sữa ỷ vào yêu thuật lại dám xưng là Tiên Cung, đánh lén tính là bản lĩnh gì! Bọn nhãi ranh đê tiện vô sỉ, có năng lực tới cùng gia gia ta một mình đấu!"

"Được." Trì Dịch thản nhiên đồng ý.

Một chưởng của Phất Phong làm hắn thấy rõ thực lực cụ thể của người đối diện, tuy rằng Phất Phong đánh lén trước, nhưng là từ sắc mặt khó coi của Tam thủ lĩnh, có thể dễ dàng nhìn ra hắn miệng cọp gan thỏ.

Ít nhất có thể nhìn ra hắn nội công tu vi rất yếu, sức lực chống cự Âm Dương Chưởng không mạnh.

Một khi đã như vậy, thì hắn an tâm rồi.

Lần này Trì Dịch ra ngoài vốn chính là vì thăm dò chi tiết thật sự thế lực giang hồ chung quanh, giao thủ với người khác để gia tăng kinh nghiệm. Tuy Dương Nguyên vội vàng không kịp chuẩn bị đến như vậy lại để cho hắn có chút xấu hổ, nhưng việc đã đến nước này, cũng coi như là một cơ hội tốt để nổi danh.

Nghĩ đến đây, Trì Dịch vừa chuyển nội lực trong tay, một tiếng bức ra trong vỏ trường kiếm, tiện tay cầm lấy kéo kiếm hoa chỉ xéo chạm mặt đất, đi về phía trước hai nước, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Tam thủ lĩnh đối diện nói: "Cửu Hà Sơn Phỉ nổi danh, tại hạ dù ở xa núi sâu cũng đã sớm nghe thấy, lần này rời núi đúng là mở mang kiến thức bản lĩnh chư vị. Cho nên, Tam thủ lĩnh không mở miệng, tại hạ cũng là muốn lĩnh giáo Tam thủ lĩnh cao chiêu."

Hắn nói chuyện khi cố ý mang lên nội lực, thiếu niên trong sáng tiếng nói theo gió xa xa mà truyền ra đi, cho dù gần nhất hoàn toàn không biết phát sinh cái gì bá tánh cũng đều nghe được hẳn nói, mờ mịt mà ngẩng đầu hướng về chỗ này nhìn lại. Vừa vặn nghệ được thiếu niên đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng nói: "Các ngươi nếu muốn làm tổn thương những bá tánh, trước tiên phải vượt qua cửa ải Vân Tiêu Cung Trì Dịch này."

Vân Tiêu Cung, Trì Dịch.

Hai chữ xa lạ này lập tức khiến bá tánh có chút náo loạn, vốn cho là lần này chạy trời không khỏi nắng bá tánh đều mờ mịt cúi đầu nhỏ giọng giao lưu lẫn nhau.

Nghe được lời nói của Trì Dịch, Hắc bá và những người khác hiểu ra dụng ý của hắn, đều đứng ra lớn tiếng kêu gọi bá tánh đến phía sau bọn họ, sôi nổi hô hào danh hiệu Vân Tiêu Cung, rút vũ khí trong tay ra và đứng sau Trì Dịch thành một hàng ngay ngắn.

Chưa kể, tiêu phí không ít tinh lực thiết kế chế ra đồng phục Vân Tiêu Cung vào lúc này nổi bật ra hiệu quả. Những hàng phục sức chỉnh tề thoạt nhìn rất giống như chuyện quan trọng, vốn trong lòng bá tánh còn có chút nghi hoặc và bất an nhưng thấy tình thế như vậy cũng dần dần hướng về phía sau bọn họ dũng mãnh đi tới, nhưng những cuộc trao đổi lẫn nhau vẫn như cũ không ngừng.

"Vân Tiêu Cung? Vương huynh ngươi nghe nói qua chưa?" Một người mặc thanh y thư sinh lặng lẽ lôi kéo đồng bạn đến bên cạnh Trì Dịch, vừa đi một bên hướng về phía đồng bạn nhẹ giọng hỏi.

"Chưa từng nghe qua, môn phái võ lâm lớn nhỏ ở Tề Châu thật sự quá nhiều." Vị Vương huynh kia cũng lắc đầu, thần sắc vẫn như cũ rất lo lắng, tìm một góc đứng yên, hai người liên tục thở dài nhìn thấy cục diện giương cung bạt kiếm trước mắt: "Ai, hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng Vân Tiêu Cung này thật là có chút thực lực đi."

Một lão phu nhân cũng khom người ôm tôn nhi nàng theo những người này đi đến bên kia, hài tử trong lòng ngực nàng ngây thơ mở to hai mắt, thỉnh thoảng vươn tay túm tóc xám trắng của nãi nãi, lão phu nhân cũng không để ý. "Cô mẫu, ngài cũng nghe qua Vân Tiêu Cung này sao?" Bên người một thiếu nữ tiếp nhận hài tử trong lòng ngực nàng, cũng hướng về lão nhân hỏi.

"Chưa từng nghe qua." Lão phu nhân thu hồi tay chậm rãi lắc đầu. "Tuy nhiên, nhìn trang phục của những người này dường như rất có khí thế, cũng không biết Vân Tiêu Cung này có thể đánh bạn Cửu Hà Sơn Phỉ không." Thiếu nữ đỡ lão nhân ngồi xuống trên mặt đất, trong mắt to tràn đầy mê mang.

"Ai, mấy năm nay có bao nhiêu anh hùng hào kiệt vì nổi danh đến đây hành hiệp trượng nghĩa, kế cục bọn họ đều như thế nào? Người trong giang hồ đánh tới giết đi, chịu khổ đều là bá tánh chúng ta." Lão phu nhân dỗ hài tử, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Hy vọng những người trẻ tuổi này không nên là võng tiễn đưa tánh mạng."

Trì Dịch và nhóm người đều có nội lực trong người, sau lưng người tự chi là nhỏ giọng nghị luận đều bị bọn họ nghe vào trong tai. Nhưng bọn họ cũng không để ý, bọn họ chỉ là nhân vật mới ra đời, ở trên giang hồ hoàn toàn không có thanh danh gì, mà Cửu Hà Sơn Phỉ xây dựng ảnh hưởng đã lâu, hơn nữa nhóm người bọn họ phần lớn đều là thiếu niên, mọi người không xem trọng bọn họ là bình thường.

Thật ra nếu không phải có Dương Nguyên báo ra danh hiệu Thanh Thủy Thương Hội nhà mình, chỉ sợ bá tánh càng thêm không tin tưởng bọn họ, Tề Châu này bang phỉ hỗn tạp, người giang hồ phần lớn là giết người không chớp mắt, ai biết ngươi tới cứu chúng ta là vì cái gì, ngộ nhỡ mới da miệng sói lại vào hang hổ làm sao bây giờ?

Thanh Thủy Thương Hội trong dân gian ngược lại rất có tiếng tăm, lúc trước mọi người nghe thấy danh hiệu Thanh Thủy Thương Hội, bọn họ mới có một chút tin tưởng với Trì Dịch.

Bên kia Tam thủ lĩnh nhìn cục diện này cười lạnh lên: "Không nghĩ tới các ngươi những oắt con này thật là có chút năng lực. Như thế nào, muốn lấy Cửu Hà chúng tao làm đá kê chân? Được, gia gia chúng ta cho các ngươi cơ hội nổi bật, xem các ngươi có mệnh tới bắt hay không!"

Tam thủ lĩnh nói xong đã xắn ống tay áo, lộ ra hai cánh tay cường tráng, hắn chậm rãi rút roi sắt quấn ngang hông, thấy roi sắt dùng dây thừng trói chặt tay cầm, thân cây roi dài che kín gai ngược. Có thể tưởng tượng, cây roi như vậy một khi trúng vào thân người nhất định biến thành máu thịt, quả nhiên là ác độc vô cùng.

Trì Dịch tùy ý liếc nhìn roi sắt, không chút sợ hãi, quay đầu lại với mọi người phía sau và dặn dò bọn họ cẩn thận chú ý an toàn của mình. Tam thủ lĩnh tức giận trước thái độ của hắn, không chào hỏi, giơ tay phải rút lên, một roi hung hăng đánh tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK