Trong nguyên văn, lúc này Diệp Trạch biết được thông tin Diệp Lăng đã chết.
Hóa ra Diệp Trạch đã trải qua chuyện người chết nhà tan thảm như vậy, bản thân một mình trốn ở bên ngoài, thù hận trong lòng ngập tràn đến nỗi khiến trong lòng hắn đã cận kề với bờ vực sụp đổ. Không ngờ bỗng nhiên ở giữa lại phát hiện hóa ra vẫn còn một người thân tồn tại trên thế gian này, trong chốc lát hắn không tự chủ được mà điên cuồng vui mừng. Nhưng không đợi hắn vui được bao lâu, lại bỗng nhiên nghe thấy Diệp Lăng đã bị sát hại rồi.
Dưới sự kích thích vừa vui vừa bi thương, Diệp Trạch không nén nổi mà càng lúc càng quá khích.
Nếu như hắn sớm biết tin tức của tam đệ, thì có phải tam đệ sẽ không chết hay không?
Hắnvô dụng như vậy, hoàn toàn không thể trả thù thay cho người nhà, mỗi ngày đều phải lo lắng hốt hoảng sống lén lút, hắn còn sống để làm gì chứ?
Ở trong nguyên văn, Diệp Trạch là có tâm lý không cân bằng gia nhập vào Trùng Minh Giáo học võ như vậy, chỉ cầu có thể báo thù.
Nhưng hiện tại Trì Dịch đã thay thế Diệp Lăng, lại rời khỏi Yến Châu trước, đương nhiên là Diệp Trạch không tìm được hắn rồi, cũng không có được bất kỳ tin tức gì của hắn. Diệp Trạch không kìm nổi mà càng ngày càng vội, thậm chí hắn còn không dám nghĩ đến hiện tại tam đệ như thế nào. Đệ đệ còn nhỏ tuổi lại có thói quen kiêu ngạo, một mình ở bên ngoài lâu như vậy, đệ ấy thật sự vẫn còn sống sao?
Diệp Trạch càng nghĩ càng tuyệt vọng, sau đó trong một lần trên đường đi tìm kiếm đã chạm mặt với Bạch Kính Phong đã rời khỏi tổng bộ Trùng Minh Giáo ra ngoài đi dạo, Bạch Kính Phong phát hiện hắn rất có tư chất, không nhịn được mà nảy sinh suy nghĩ nhận làm đồ đệ, nhưng sau khi bị Diệp Trạch từ chối thì ông không màng đến việc hắn phản kháng mà trực tiếp bắt về Trùng Minh Giáo.
Đương nhiên là lúc ban đầu Diệp Trạch không đồng ý đến Trùng Minh Giáo, bởi vì cái danh Ma giáo thật sự quá kém, đã đến mức khiến người trên giang hồ đều hét đánh.
Cửa Diệp gia cũng coi như chặt chẽ cẩn thận, từ nhỏ Diệp Trạch cũng đọc thơ sách mà lớn lên, mặc dù là người có chút cố chấp nhưng hắn có đạo lý phân biệt tiêu chuẩn thiện ác cơ bản nhất. Từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ để khiến hắn không qua lại với người Ma giáo.
Người của Ma giáo trong ấn tượng của hắn đều là một đám điên cuồng biến thái giết người không chớp mắt, hắn sẽ không bái người như vậy làm sư phụ đâu.
Nhưng sau đó, sau khi hắn sống chung với Bạch Kính Phong một khoảng thời gian, hắn dần dần bị võ nghệ thần quỷ của Bạch Kính Phong lay động.
Bạch Kính Phong cố ý biểu diễn võ công của mình với hắn ta, mỗi lần ra tay đều mang theo hắn ta, để hắn đứng xem, Diệp Trạch nhìn Bạch Kính Phong thúc giục khô héo lần lượt tiêu diệt người giang hồ đến trừ Ma Vệ Đạo, cứ như vậy từ dưới chính phái được xưng là chính phái trảm yêu trừ ma vây quanh, ông thong dong tiêu sái dẫn hắn trở lại núi Thiên Vân, tâm vốn kiên định của hắn dần dần trở nên do dự.
Nếu như hắn có võ nghệ như vậy, thì sao Diệp gia có thể trải qua chuyện thảm thiết như vậy chứ? Nếu như hắn có thể học được võ công cao cường, thì có phải hắn có thể tìm được đệ đệ, có thể bảo vệ tốt hắn hay không? Nếu võ nghệ của hắn cao cường như vậy, thì Thiết Sư Tiêu Cục có là gì? Hắn cần gì phải trốn đông trốn tây như vậy.
Diệp Trạch bắt đầu nghĩ như vậy, không biết từ lúc nào, khát vọng báo thù và khát vọng đối với thực lực mạnh mẽ dần dần đè nén ác cảm của hắn đối với Ma giáo.
Nếu như hắn có thể học được võ công cao cường như vậy thì bái ai làm thầy cũng không sao cả, dù sao hắn biết mình đang làm cái gì, cho dù hắn học được võ công cao minh cũng sẽ không đi hại người.
Từ trước đến nay gia nhập Ma giáo cũng không sao cả đúng không? Hắn thật sự chịu đủ những ngày tháng làm phế vật rồi, sau này hắn nhất định phải mạnh mẽ, ai cũng không thể vượt qua hắn để làm tổn thương người thân của hắn được.
Cứ như vậy thái độ của Diệp Trạch càng ngày càng buông lỏng, cho đến một ngày hắn nói với Bạch Kính Phong: “Nếu như ông có thể giúp ta tìm được đệ đệ của ta thì ta sẽ bái ông làm thầy.”
Bạch Kính Phong lập tức vui mừng đồng ý, từ bây giờ trở đi đã có một đồ đệ gọi ông, mặc dù Diệp Trạch đã nhấn mạnh rất nhiều lần tìm thấy đệ đệ hắn mới bái sư, nhưng Bạch Kính Phong vẫn tự mình kêu, dần dần Diệp Trạch cũng ngầm chấp nhận.
Bạch Kính Phong phát hiện thái độ mềm mại của hắn ta, mỗi ngày đều cố ý trêu chọc hắn ta, dùng trăm phương nghìn kế bảo hắn gọi mình là sư phụ, mỗi một câu nhất định phải gọi một tiếng đồ nhi. Dần dần bản thân Diệp Trạch không còn cảm giác, Bạch Kính Phong lại phát hiện đồ đệ ngoan của ông gọi sư phụ càng ngày càng thuận miệng!
Cố gắng thêm một chút đồ đệ ngoan của ông sẽ đến trong chén. Bạch Kính Phong cười tủm tỉm nhìn đồ nhi nhà mình, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Cho nên thói quen thật sự là thứ khủng khiếp.
Diệp Trạch không biết sư phụ hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn vừa đi theo Bạch Kính Phong, vừa suy nghĩ đệ đệ của hắn, đến nay Thiết Sư Tiêu Cục vẫn chưa có động tĩnh, có lẽ là tam đệ chưa bị bọn họ bắt đi đúng không, rốt cuộc Lăng Nhi đã đi đâu? Tam đệ, đệ tuyệt đối phải sống tốt, đừng xảy ra chuyện gì đó.
Trì Dịch không biết nhị ca hắn đang nhớ hắn, hiện tại hắn leo núi rất vui vẻ.
Đến thế giới võ hiệp lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng làm được một chuyện hành hiệp trượng nghĩa rồi, trừng ác dương thiện, trừ bạo an lương gì đó, nghĩ lại cảm thấy rất nhiệt huyết sôi trào sao?
Dĩnh Dung và Chu Thận cũng rất kích động, hai người họ vội vàng đi theo Trì Dịch và Hắc bá lên núi, đường núi gập ghềnh khó đi nhưng hai người họ không buồn chán chút nào, hai con ngươi sáng ngời nhìn chằm về phía trước, chạy một đường nhỏ, Trì Dịch nhìn dáng vẻ nhảy nhót của bọn họ không khỏi có chút buồn cười.
Người không biết nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, nhất định sẽ không cho rằng bọn họ đi tiêu diệt thổ phỉ, mà rõ ràng là đi du ngoạn mới đúng.
Nhưng quả thật là không có gì phải lo lắng cả, Thanh Phỉ có thanh danh bê bối vô cùng độc ác cũng chỉ là để đối phó với bách tính phổ thông không biết võ công mà thôi, ở trong giang hồ cũng không tính là gì. Sở dĩ có thể tồn tại đến nay chỉ là bởi vì hang ổ Thanh Phỉ ẩn nấp ở trên núi Liên Thanh gập ghềnh khó đi, nơi ở cực kỳ bí mật khó tìm. Sau khi tai tiếng của Thanh Phỉ truyền ra ngoài, ngay từ đầu cũng có người tới hành hiệp trượng nghĩa nhưng đều không tìm được hang ổ của Thanh Phỉ rốt cuộc ở đâu. Thời gian dài rồi mọi người cũng không kiên nhẫn đi tìm nữa, cuối cùng buông bỏ cho nên Thanh Phỉ mới sống sót cho đến nay.
Nhưng hiện tại Trì Dịch đã đến rồi, coi như là hang ổ này không giữ được nữa rồi.
Trì Dịch hỏi ra được vị trí cụ thể từ trong miệng của Nhị đương gia rồi lập tức một chưởng đánh chết gã. Đúng là đáng chết, Trì Dịch nghĩ đến những chuyện Nhị đương gia nói có chút buồn nôn, dựa vào những chuyện ác mà bọn họ từng làm, một chưởng đánh chết sảng khoái như vậy thật sự là tiện nghi cho gã.
“Sắp tới rồi, mọi người chú ý một chút, những tai họa trên núi này một người cũng không thể bỏ qua, chạy trốn một người cũng không biết sẽ mang đến bao nhiêu tai họa cho bách tính dưới chân núi.” Trì Dịch nhìn xung quanh, trong lòng miêu tả lại một chút những lời Nhị đương gia nói, sát khí đằng đằng nhìn đám người Hắc bá mà nói.
Hắn thật sự rất ghét những đám cướp sơn tặc này. Ban đầu lúc xem phim truyền hình tiểu thuyết võ hiệp, dường như trong mỗi bộ phim bọn cướp đều chuẩn bị pháo khói, coi nhiều cũng chán rồi, cảm thấy chẳng ra làm sao cả.
Nhưng hiện tại chuyện thật xảy ra bên cạnh mình, Trì Dịch mới phát hiện ý nghĩa của cái danh bọn cướp sơn tặc này rốt cuộc là có ý gì, chặn đường cướp bóc, giết người cướp tài sản, cưỡng gian phụ nữ, buôn bán người, bắt cóc tống tiền, phá nhà chiếm đoạt tài sản.
Mỗi một từ đều mang theo mùi máu tanh.
Những người này bắt buộc phải chết! Trì Dịch đến với thế giới này, lần đầu tiên hắn hy vọng người ta chết đi như vậy, sự tức giận đó thậm chí đã che đậy đi sự kháng cự giết người của hắn từ trước đến nay.
Nhìn thấy dáng vẻ sát khí đằng đằng của Trì Dịch ở bên cạnh, Hắc bá có chút lo lắng nhưng nghĩ lại cũng không nhiều lời, Dĩnh Dung và Chu Thận đều ngoan ngoãn đồng ý rồi, Trì Dịch nói gì thì là vậy.
Chu Thận đã luyện thành thục hai mươi thức của Âm Dương chưởng, bây giờ xem ra võ công cũng không tồi, Trì Dịch dự định lần này để hắn và mình luyện một chút. Dĩnh Dung dưới sự trợ giúp của Luyện Khí Đan đã luyện ra được nội lực, võ công có tiến bộ lớn, có lẽ quả thực là nữ tử có duyên với kiếm thuật, nên kiếm pháp của Dĩnh Dung tiến bộ rất nhanh. Bây giờ nàng biểu diễn một bộ kiếm pháp Đạo gia, cũng là kiếm sáng nhấp nháy, động tác phóng khoáng, mặc dù nói kéo ra ngoài giết người vẫn chưa được nhưng vẫn đủ bảo vệ bản thân. Trì Dịch suy nghĩ lần này dẫn theo nàng, là thị nữ của hắn sau này những chuyện chém giết trên giang hồ chắc chắn không ít, nên cho trải nghiệm trước một chút, từ từ làm quen cũng tốt.
Trì Dịch nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Hắc bá, trong lòng biết ông muốn nói gì, lẽ nào là cảm thấy hắn còn nhỏ tuổi như vậy không tốt. Nhưng hắn không giải thích thì bản thân Hắc bá cũng hiểu được.
Nếu như có thể Hắc bá chỉ vọng hắn luôn bình yên mà trưởng thành, cả đời làm đại thiếu gia của gia đình giàu có, giết người gì đó đối với đứa trẻ hai mươi tuổi mà nói là quá tàn nhẫn, Hắc bá không hy vọng hắn trải qua những chuyện này sớm như vậy nhưng Hắc bá cũng biết cách nghĩ của ông không thể nào thành hiện thực được, bây giờ ông còn cho rằng Trùng Minh Giáo chính là hung thủ đứng đằng sau hại chết cả nhà Diệp gia.
Đó là Ma giáo, đọc cái tên đó thôi là đã thấy mùi máu tanh nồng đậm xộc lên đầu mũi rồi, kèm theo đó là cảm giác sợ hãi không ngừng ở trong lòng, khiến ông như ngừng thở. Từ trước đến nay Ma giáo đều là giết người không chớp mắt, thực lực mạnh mẽ không ngừng, phàm là người được Ma giáo để ý đến đều sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cuộc sống bình lặng bây giờ của bọn họ còn có thể kéo dài được bao lâu đây?
Mặc dù thiếu gia đã đổi tên, bọn họ cũng đã rời khỏi Yến Châu, nhưng lại có thể giấu được bao lâu chứ? Lỡ như, lỡ như bị Ma giáo phát hiện thì bọn họ phải làm sao đây?
Để thiếu gia trải qua những điều này cũng tốt, thiếu gia luôn muốn trưởng thành mà. Hắc bá thở dài suy nghĩ, có lẽ Nhị thiếu gia lành ít dữ nhiều, hy vọng của Diệp gia chỉ còn lại một mình tiểu thiếu gia thôi đó.
Trì Dịch vốn không biết lúc này đầu óc của Hắc bá lại nghĩ nhiều như vậy, chịu ảnh hưởng của tình tiết bộ phim, mặc dù hắn bảo Hắc bá tin Trùng Minh Giáo là hung thủ đứng đằng sau mưu hại Diệp gia, nhưng trên thực tế hắn không cảm thấy Ma giáo sẽ đến tìm hắn.
Ma giáo tìm hắn làm gì chứ? Tiêu Bộ Thanh mới là kẻ thù của Diệp gia.
Bây giờ hắn đang thất thần, trong lòng dằn vặt chuyện dung hợp hồn phách, hắn đã sắp đột phá cấp mười rồi, đám thổ phỉ lần này nhất định sẽ mang lại nhiều kinh nghiệm cho hắn, đột phá cấp mười sẽ là chuyện thỏa đáng.
Cấp mười là có thể thử bắt đầu dung hợp hồn phách màu lam rồi, nhưng đến lúc này hắn mới bỗng nhiên phát hiện hình như Âm Dương gia không có đệ tử sắc lam.
Hắn không tự chủ được lại suy nghĩ, toi rồi, hình như Đạo gia cũng không có đệ tử sắc lam làm sao đây!
Nghĩ tới nghĩ lui, Trì Dịch phát hiện, vậy mà hắn lại không nghĩ ra một đệ tử sắc lam có liên quan đến Âm Dương gia và Đạo gia!
Làm sao đây?
Quả thật Trì Dịch bị bản thân mình làm cho ngây ngốc ra rồi, chơi trò chơi quá lâu rồi, sau khi cấp bậc cao rồi thì chỉ quan tâm đến đệ tử sắc cam và đệ tử sắc tím thôi, hoàn toàn không nhớ đệ tử sắc lam có những ai. Lúc chọn đường đi hắn chỉ nghĩ đến đệ tử sắc lục, sau đó suy nghĩ đến hình như đều có đệ tử sắc tím đệ tử sắc cam, nhưng lại hoàn toàn quên mất chuyện ở giữa còn có cấp bậc đệ tử sắc lam này!
Làm sao đây, hắn cảm thấy bản thân ngu ngốc quá.
Trì Dịch cảm thấy đầu có chút đau, trước đây cứ lo cho việc vui vẻ của bản thân, đầu nóng lập tức chọn con đường này, hoàn toàn không nghĩ thêm nhiều. Nếu như sớm nghĩ đến điều này thì hắn đã chọn Nho gia rồi, xem xem từ trên xuống dưới Nho gia có bao nhiêu đệ tử!
Người Mặc gia cũng rất đông! Đạo gia Âm Dương gia tại sao các người lại lạnh lùng như vậy, xuất hiện thêm mấy đệ tử nữa không tốt sao.
Đợi đã, Mặc gia?
Nghĩ đến Mặc gia, bỗng nhiên Trì Dịch nghĩ đến một người, chẳng phải muội muội Cao Nguyệt có liên quan đến Âm Dương gia sao, không biết quan hệ như vậy có tính không?
Sau khi Cao Nguyệt được Nguyệt Thần dẫn đi, đã đổi danh Cơ Như Thiên Song của Âm Dương gia, nhưng cho dù có ký ức hay không, có đổi danh hay không, thì Cơ Như Thiên Song và Cao Nguyệt vẫn là cùng một người. Với lại trên thẻ bài của đệ tử Cao Nguyệt cũng viết nàng có thiên phú của Âm Dương thuật, cũng coi là có liên quan đúng không? Với lại, kỹ năng chữa bệnh của Cao Nguyệt “Như Mộc Xuân Phong”, vừa hay cũng cũng là thứ hiện tại hắn thiếu, nghĩ như vậy Trì Dịch cảm thấy thực sự rất thích hợp.
Với lại có lẽ hồn phách của đứa trẻ dễ dung hợp hơn người trưởng thành, dù sao tâm tư của đứa trẻ đơn thuần, xung đột hồn phách có lẽ sẽ không lớn.
Trong lòng Trì Dịch đang suy nghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu đã phát hiện đến nơi rồi.
Thật sự đẹp, Trì Dịch nhìn sơn cốc trước mắt không tự chủ được mà cảm thán.