Rõ ràng là nhà của thương nhân nhưng khắp nơi đều lộ ra phong cách thanh tịnh tao nhã.
Trì Dịch và Dĩnh Dung nhanh chóng đi qua hành lang gấp khúc, bước tới gần căn phòng đang sáng đèn, từng người lặng lẽ áp sát dưới cửa sổ, ngưng thở nghe ngóng âm thanh trong phòng.
Trong phòng có người đang nói chuyện.
Đầu tiên là giọng nói của một người đàn ông thở hổn hển: “Ngươi làm ăn kiểu gì vậy? không phải ta đã bảo ngươi phải cẩn thận một chút hay sao?”
Nghe đến đó, Dĩnh Dung ở bên cạnh dùng khẩu hình nói với hắn giọng nói này chính là Hề Đắc Vượng. Trì Dịch hơi gật đầu với nàng tỏ ý đã hiểu, hai người sát gần lại tiếp tục nghe.
Sau đó trong phòng lại truyền tới một giọng đàn ông khàn khàn, trong giọng nói còn mang theo ảo não, cố gắng lên tiếng giải thích: “Ta cũng không ngờ được thằng ranh đó lại trở về nhanh như vậy, rõ ràng Lý Hổ Tử đã đảm bảo với ta thuốc xổ này có thể khiến cho hắn ta ngồi trong nhà tiêu không bò ra nổi.”
“Lại còn cãi à? Cho dù tên đó trở về sớm một chút, thế mà ngay cả một chút thuốc ngươi cũng không kịp hạ à?” Dường như Hề Đắc Vượng cực kỳ tức giận.
“Ta bỏ thuốc rồi mà, ta bỏ ít nhất phải sáu vò rượu. Sau khi tên tiểu quỷ đó trở lại ta sợ kinh động tới người khác nên không ra tay tiếp nữa, mau chóng trở về. Nhưng mà ta thật sự bỏ thuốc rồi, lượng thuốc cũng hòm hòm, uống một chén thôi thì dù có là đầu trâu cũng phải chết.” Dường như giọng đàn ông khàn khàn hơi mang theo sự kinh hoàng, giải thích với Hề Đắc Vượng.
Nhưng Hề Đắc Vượng lại càng tức giận hơn: “Sáu vò? Ta thấy ngươi nằm mơ mình hạ độc sáu vò thì có. Rõ ràng Túy Tiên Các không hề xảy ra chuyện gì cả, ngươi còn có mặt mũi nói hạ độc ít nhất là sáu vò? Nhị Cẩu Tử, ngươi đúng là giỏi giang quá rồi đấy, lừa gạt mọi người giờ còn lừa gạt cả ta nữa hả.”
Choang một tiếng, Trì Dịch nghe thấy tiếng đồ sứ trong phòng vỡ tan, ngay sau đó còn có tiếng người kêu gào thảm thiết vang lên, hắn và Dĩnh Dung liếc mắt nhìn nhau, không tiếp tục nghe nữa, lặng lẽ xoay người đi theo đường cũ trở về gia trang.
Vừa mới vào cửa, Dĩnh Dung đã không kiềm chế được, tức giận mở miệng: “Thì ra đúng là tên khốn đó đang phá rối! Sao mà hắn ta có thể độc ác như vậy chứ!”
Trì Dịch không nói tiếng nào, lập tức cùng Dĩnh Dung quay về phòng. Hắn vừa thay quần áo vừa nghe Dĩnh Dung cằn nhằn không dứt, tâm trạng vốn đang phẫn nộ đã hơi bình tĩnh lại. Sau khi tắm rửa xong xuôi, hắn mặc trung y mềm mại chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nhìn thấy Dĩnh Dung trước mặt vẫn giữ bộ dáng không vui vẻ gì, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: “Được rồi, đừng tức giận nữa.”
“Thiếu gia, hắn ta hãm hại chúng ta như vậy lẽ nào người không tức giận sao?” Dĩnh Dung thấy vậy mở to hai mắt nhìn hắn, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Tức giận thì có ích gì, hắn ta muốn hại chúng ta, chúng ta vẫn có thể trở về là được rồi.” Trì Dịch nhìn đôi mắt tròn xoe của cô bé hơi mỉm cười.
“Thiếu gia có ý gì hay ho à? Biết ngay mà, thiếu gia là giỏi nhất, mau nói cho nô tỳ xem làm thế nào đi.” Dĩnh Dung lập tức trở nên vui vẻ, kéo ống tay áo Trì Dịch bảo hắn nói.
“Được rồi, trời đã khuya lắm rồi, mau đi ngủ đi, ngay mai ta lại nói cho muội.” Trì Dịch thấy bộ dáng sốt sắng của cô gái, lại cố ý tỏ vẻ xấu xa không chịu nói, giả bộ như rất buồn ngủ, ngáp một cái đuổi Dĩnh Dung đi ngủ.
“Thiếu gia!” Dĩnh Dung lập tức sốt ruột, bĩu môi định tiếp tục hỏi, nhưng lại nghĩ từ sáng sớm hôm nay thiếu gia đã xuống núi bắt đầu bận rộn, hẳn là rất mệt mỏi rồi, nàng cũng không dám tiếp tục hỏi, hầu hạ Trì Dịch nghỉ ngơi xong liền lui ra ngoài.
Nhưng mà vẫn rất tò mò, Dĩnh Dung liếc mắt nhìn thiếu gia đang ngủ trên giường, có chút rầu rĩ không vui, vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, thiếu gia thật sự càng ngày càng không đáng yêu nữa.
Đáng yêu gì đó, nàng còn coi hắn là trẻ lên ba à. Trì Dịch nghe thấy lời này của Dĩnh Dung, xoa lông mày cảm thấy có chút dở khóc dở cười, thân thể của đứa bé đúng là phiền phức, bao giờ hắn mới có thể lớn lên đây.
Ầm ĩ với Dĩnh Dung một lát, hắn cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn một chút, nhưng Trì Dịch nằm trên giường vẫn không ngủ được.
Cuộc sống xuyên không thật sự rất phong phú đầy màu sắc, cuộc sống hơn hai mươi năm trước khi xuyên không còn không trắc trở bằng cuộc sống nửa năm khi đến thế giới này.
Chỉ chớp mắt cũng đã sắp đến năm mới, đây là lần đầu tiên Trì Dịch không ăn Tết cùng bố mẹ, cũng là năm đầu tiên hắn tới thế giới xa lạ này.
Cha mẹ bên kia vẫn khỏe chứ? Thân thể ban đầu của bản thân chắc là đã mất rồi nhỉ? Bạn cùng phòng phát hiện mình mất tích sẽ phản ứng thế nào? Trường học sẽ giải thích thế nào về chuyện của mình? Liệu cha mẹ có đau lòng không?
Trì Dịch miên man suy nghĩ, trong chốc lát nghĩ đến hệ thống, chốc lát lại tính toán xem trả thù Tụ Phúc Lâu thế nào mới tốt, chốc lát lại nghĩ tới cuộc sống trước khi xuyên không, nghĩ tới cha mẹ người thân, cảm giác dường như bản thân vẫn là cậu sinh viên đại học bình thường thích làm ổ trong nhà ở thế kỷ hai mươi mốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn mơ màng ngủ thiếp đi. Dù thế nào đi nữa, cuộc sống hiện tại cũng vẫn phải tiếp tục, không phải sao.
Ngày hôm sau, quan phủ nhận được một báo cáo nặc danh cáo buộc Tụ Phúc Lâu thông đồng với bọn cướp ở núi Liên Thanh, Thanh Phỉ cướp của giết người. Cùng với bản báo cáo còn có rất nhiều bằng chứng thư tin qua lại giữa Lão Ngô phòng thu chi của Tụ Phúc Lâu và Thanh Phỉ.
Việc này nhanh chóng lan ra khắp trấn Vân Tú, toàn bộ người trong trấn bàn tán xôn xao.
Thật ra những chuyện mà Thanh Phỉ và Lão Ngô đã làm không tính là chuyện bí mật gì cả, chỉ là trước đó không có ai nghĩ tới phương diện này mà thôi. Hiện tại hành vi phạm tội của Lão Ngô đã bị vạch trần, mọi người vừa nghĩ đã phát hiện ra đúng là như thế.
Nhiều năm nay đích xác có rất nhiều người bị Thanh Phỉ hại chết, khi còn sống đều ăn cơm của Tụ Phúc Lâu đều vô tình nói về nơi ở và số tiền của mình.
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách mấy năm nay tin tức của Thanh Phỉ lại nhạy bén như vậy, chỉ cần có thương nhân giàu có đi ngang qua là lập tức ra tay, thì ra là có Tụ Phúc Lâu mật báo cho bọn chúng.
Cũng phải thôi, nếu không một tên cướp trên núi Liên Thanh không thấy mặt ai như Thanh Phỉ làm sao có thể biết được phương hướng chỗ ở của những thương nhân giàu có và gia tài bọn họ giàu có ra sao.
Cũng không phải không có người cảm thấy Tụ Phúc Lâu vô tội, cho rằng chỉ dựa vào những lá thư của Lão Ngô thì không đủ để chứng minh Hề Đắc Vượng cấu kết với Thanh Phỉ, nhưng thường thì bọn họ vừa mới nói xong đã bị người ta mắng cho. Đó chính là bức thư tự tay phòng thu chi Tụ Phúc Lâu đã viết ra, phòng thu chi của Tụ Phúc Lâu chẳng phải là thân tín của Hề Đắc Vượng hay sao? Chuyện do thân tín của Hề Đắc Vượng làm ra chắc chắn là do Hề Đắc Vượng sai khiến rồi.
Tóm lại, chỉ trong chớp mắt Hề Đắc Vượng đã biến thành kẻ cấu kết với sơn phỉ, chuyện làm ăn của Tụ Phúc Lâu lập tức ế ẩm, cũng không còn ai nguyện ý đến đây, chỉ có quan phủ liên tục tới hỏi thăm nhưng mà đều tới tìm bọn họ để hỏi chuyện.
Vốn ban đầu Tụ Phúc Lâu còn rất náo nhiệt chỉ nháy mắt đã vắng như chùa bà đanh, Hề Đắc Vượng sốt ruột đến độ như ngồi trên lửa nóng nhưng vẫn không biết làm thế nào, trong lúc nhất thời cũng không rảnh để âm mưu gì với Túy Tiên Các, chỉ lo cầu xin mọi người khắp nơi nối thông quan hệ, cố gắng phủi sạch mối liên hệ với Thanh Phỉ.
Hề Đắc Vượng thật sự khóc không ra nước mắt, ở trong mắt hắn ta, Thanh Phỉ chẳng qua chỉ là một đám liều mạng mà thôi. Đám người mỗi ngày chỉ biết cướp bóc vơ vét tài sản, hắn ta thật sự rất coi thường bọn chúng. Ai mà ngờ được lại có một ngày như thế này, bản thân hắn ta lại bị người ta hãm hại cấu kết với Thanh Phỉ chứ?
Có điều những chứng cứ đó không giống như làm giả, Hề Đắc Vượng nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, mình đúng là mù mắt, không ngờ được Lão Ngô bình thường linh hoạt thông minh vậy mà lại là người của Thanh Phỉ, còn làm nhiều chuyện sau lưng hắn ta như vậy. Nói tên què kia lâu như vậy rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả, chắc là theo cùng với đám sơn phỉ kia bị người ta hành hiệp trượng nghĩa rồi phải không?
Hừ, cái loại đó nên chết sớm đi mới đúng, nhưng mà chuyện hắn ta đã làm tại sao lại cứ lôi cả lão gia ta ra nữa, ta thật sự oan uổng quá mà.
Không thể không nói, Hề Đắc Vượng thật sự có năng lực, hoặc là nói quả nhiên tiền có thể mua thần phật, lúc mấy người Trì Dịch đang ngồi chờ Hề Đắc Vượng gặp xui xẻo, chuẩn bị xem kịch hay, lại phát hiện Hề Đắc Vượng đã bỏ ra một số tiền lớn mà hắn ta đã tích góp bao năm nay, dưới các hành động của hắn ta, trấn Vân Tú trên dưới vậy mà lại đã nói kiểu khác, mọi người xung quanh đều nói hóa ra là Lão Ngô bị ma quỷ ám thông đồng với Thanh Phỉ sau lưng chủ nhân nhà mình, Hề Đắc Vượng cũng là một trong những người bị hại vô tội.
“Đúng là không biết xấu hổ, lại còn vô tội, thế mà hắn ta cũng nói ra cho được.” Dĩnh Dung từ bên ngoài tiến vào tức giận bất bình, nghĩ tới lúc trước nghe thấy những lời bàn tán sẽ bực mình, vốn dĩ nhìn thấy Hề Đắc Vượng sắp gặp xui xẻo, nàng còn đang rất vui sướng, sao mà vừa mới chớp mắt thôi mà tình hình đã biến đổi rồi, Hề Đắc Vượng đã bước chân vào vũng bùn, vậy mà vẫn bò ra khỏi đó được.
“Hề Đắc Vượng cũng thật sự là kẻ tàn nhẫn, đã nhiều ngày như vậy vì để rửa sạch hiềm nghi hắn ta đã lấy ra ít nhất gần nửa gia sản. Trải qua chuyện này, Hề Đắc Vượng cũng là nguyên khí đại thương, chỉ e hắn ra không có bản lĩnh để đối phó với chúng ta nữa rồi.” Trì Dịch lơ đãng an ủi nàng, vốn dĩ hắn cũng không lạc quan như Dĩnh Dung, Hề Đắc Vượng đích xác không có quan hệ gì với Thanh Phỉ, những chuyện Lão Ngô làm hắn ta thật sự không biết gì cả, Trì Dịch dám buộc chuyện này lên đầu hắn ra chỉ là muốn độc ác xả giận lên đầu hắn ta mà thôi, không hề trông mong gì đến chuyện có thể quật ngã Hề Đắc Vượng.
Hiệu quả kinh doanh qua các thế hệ nhà họ Hề ở trấn Vân Tú không phải là thứ hắn có thể đối phó ngay lập tức được, hiện giờ có thể khiến cho Hề Đắc Vượng nguyên khí đại thương, hắn đã rất vừa lòng rồi.
“Thiếu gia vẫn nên cẩn thận thì hơn. Hiện giờ Tụ Phúc Lâu buôn bán ế ẩm, nhà họ Hề nguyên khí đại thương, thiếu gia phải cẩn thận Hề Đắc Vượng chó cùng rứt giậu, làm ra chuyện mất lý trí.” Hắc bá lại hơi lo lắng, mở miệng khuyên hắn.
“Chắc không thế chứ? Hắn ta đâu có biết là do ta làm đâu.” Nghe xong những lời Hắc bá nói, Trì Dịch cũng có chút lo lắng: “Có điều Hắc bá nói cũng có lý lắm, gần đây cũng phải cẩn thận một chút mới được.”
Đúng là phiền phức, trong lòng Trì Dịch thở dài, bản thân hắn vẫn còn quá yếu ớt, ngay cả việc đối phó với một ông chủ tửu lâu cũng bó tay bó chân. Lúc ở ngoài cửa sổ nhà họ Hề nghe thấy Hề Đắc Vượng và người đó nói chuyện, Trì Dịch thật sự muốn lao vào trong đó tát chết bọn họ nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhịn xuống.
Không thể ra tay.
Nếu hắn còn muốn bình yên sống tiếp cuộc sống ở đây thì hắn không thể ra tay. Lúc đó Trì Dịch cố gắng áp chế lửa giận, rời đi cùng Dĩnh Dung.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, Hề Đắc Vượng và Thanh Phỉ không giống nhau. Thanh Phỉ có thể mặc cho hắn ra tay, người khác sẽ chỉ cho rằng hắn đang hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo. Cho dù người của toàn bộ sơn trại Thanh Phỉ đều bị hắn giết chết cũng không sao cả, nếu không phải vì cân nhắc đến việc không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, hắn hoàn toàn có thể công khai trắng trợn Thanh Phỉ đều do hắn giết, tất cả mọi người đều sẽ cảm kích hắn, khen ngợi hắn, vỗ tay vui mừng, quan phủ biết được cũng sẽ khen ngợi hắn.
Nhưng mà Hề Đắc Vượng thì khác, dù cho hắn ta ở sau lưng đã làm bao nhiêu chuyện ác, bên ngoài mặt hắn ta vẫn là một người dân bình thường, là công dân lương thiện. Hơn nữa thế hệ nhà họ Hề sinh sống ở đây, từ trên xuống dưới không biết có bao nhiêu dây mơ rễ má, nếu như trì còn muốn bám trụ ở đây thì hắn không thể hành sự lỗ mãng.
Hắn nhất định phải lôi những chuyện mà Hề Đắc Vượng đã làm ra trước đã, ít nhất phải khiến cho thanh danh của hắn ta bị hủy hoại, đặt bản thân lên vị trí cao về đạo đức mới có thể ra tay được.
“Vẫn là nên tìm chứng cứ về những chuyện ác mà Hề Đắc Vượng đã làm trước.” Trì Dịch đau đầu vò đầu, đúng là phiền phức quá, nếu như không tìm ra cách nào, hắn quyết định sẽ âm thầm thôi miên Hề Đắc Vượng, để chính hắn ta lấy ra chứng cứ.
Aiz, nếu không dứt khoát thôi miên hắn ta rồi để cho hắn tự mình đi tới nha môn tự thú là xong. Trì Dịch vuốt cằm tự hỏi, càng nghĩ càng cảm thấy đây đúng là một ý hay ho.
Nhưng mà kế hoạch của Trì Dịch còn chưa kịp thực hiện thì gia trang của hắn bất ngờ có một người thần bí tới thăm.
Trì Dịch từ trên giường ngồi dậy mặc quần áo cùng với Hắc bá ra mở cửa lớn, nhìn thấy bên ngoài cửa là một cô gái mặc áo choàng đen kín mít cả người cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bây giờ đã khuya lắm rồi, một người phụ nữ ăn mặc như vậy xuất hiện ở gia trang nhà hắn Trì Dịch cứ cảm thấy có gì đó không ổn chút nào.
"Ngươi là ai? Đã trễ thế này đến đây có chuyện gì không?"