Người phụ nữ đó không trả lời câu hỏi của Trì Dịch, chỉ vén nhẹ khăn rủ trên mũ trùm đầu che mặt mình lên một chút, dưới ánh sáng đêm khuya yếu ớt, có thể nhìn thoáng thấy khuôn cằm trơn bóng với đường cong tuyệt đẹp của cô gái. Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn hai người cất giọng nói dễ nghe êm tai: “Hai vị không mời ta vào trong ngồi một chút à? Nói không chừng ta tới đây là để giúp mọi người thì sao?”
Giúp đỡ? Trì Dịch và Hắc bá liếc mắt nhìn nhau một cái, Hắc bá đứng trước mặt Trì Dịch, vươn tay giữ lấy khung cửa chặn cô gái lại bên ngoài, nhìn nàng ta trầm giọng nói: “Chúng ta không có gì cần phải giúp đỡ cả, mời cô nương về cho.”
“Khúc khích...” Nghe thấy lời Hắc bá nói, cô gái nở một nụ cười nũng nịu, cũng không nói chuyện với Hắc bá mà nhìn thẳng vào Trì Dịch không nói lời nào: “Trì công tử cớ gì phải xa cách ngàn dặm với người ta như thế chứ, người ta tới đây vô cùng có thành ý mà, nhất định sẽ có thể giải quyết phiền não trước mắt của công tử.”
“Ồ?” Trì Dịch nhướng mày bước lên trước một bước: “Vậy ngươi nói xem phiền não trước mắt của ta là gì nào?”
Cô gái chỉ mỉm cười, lại ngẩng cao đầu thêm một chút, nhìn Trì Dịch nhả ra ba chữ: “Tụ Phúc Lâu.”
Trì Dịch cả kinh nhìn chằm chằm cô gái một lát, ý bảo Hắc bá tránh đường mời cô gái vào trong nói chuyện. Cô gái vừa tới vào trong đã lập tức gỡ bỏ mũ trùm đầu xuống, hé lộ một khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo ra trước mặt bọn họ, thật sự là một mỹ nhân. Trì Dịch quét mắt liếc nhìn nàng ta một cái, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Có lẽ nàng ta mang dòng máu con lai, làn da trắng bóc, đôi mắt xanh xinh đẹp to tròn mà trong trẻo, ánh mắt lưu chuyển như tỏa ra ánh nhìn sáng ngời. Diện mạo của nàng ta hơi khác với những cô gái Trung Nguyên, đôi mắt nhướng lên cùng với sống mũi cao cao nhưng nhìn lại không có vẻ gì kì lạ mà càng tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người. Mỹ nhân mỉm cười tủm tỉm nhìn hai người, vươn đôi tay nhỏ xinh trắng trẻo ra cởi áo choàng đen đang khoác trên người ra, để lộ bộ quần áo màu đỏ tươi được bàn tay thợ may thêu thùa khéo léo tinh tế, nhưng không hề bảo thủ rộng thùng thình che hết cả người giống như những khuê tú bình thường, ngược lại ở nơi thắt lưng được buộc rất chặt lộ ra dáng người lả lướt khêu gợi với đường cong nóng bỏng của bản thân.
Đúng là một báu vật, Trì Dịch sờ cằm, đưa mắt nhìn trên dưới người đẹp cẩn thận quan sát.
Mỹ nhân cởi áo choàng ra đặt ở một bên sau đó nhẹ nhàng xoay người vén áo thi lễ với Trì Dịch: “Tương Cầm của Xuân Phong Lâu bái kiến Trì Dịch công tử.”
Xuân Phong Lâu? Trì Dịch nghe thấy Tương Cầm tự giới thiệu gia môn, hắn cảm thấy hơi mơ màng, im lặng quay đầu lại nhìn Hắc bá. Vừa mới nhìn thấy sắc mặt có chút cổ quái của Hắc bá đột nhiên hắn bừng tỉnh ra. Xuân Phong Lâu không phải là thanh lâu nổi tiếng nhất ở trấn Vân Tú hay sao?
Nhất thời sắc mặt Trì Dịch cũng có chút kì quái, nửa đêm nửa hôm một nữ tử thanh lâu xinh đẹp quyến rũ chạy tới nhà của bạn, cảm giác này...
Tương Cầm nói ra thân phận của bản thân, nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của hai người bọn họ cũng không để ý gì, im lặng ngồi xuống ghế đánh giá cách trang trí trong căn phòng. Bởi vì không biết ý đồ Tương Cầm tới đây là gì nên Trì Dịch không dẫn nàng ta vào sảnh chính, cũng không tới thư phòng mà chọn một phòng khách phía đông trong nhà hắn.
Tuy là phòng khách nhưng bàn ghế trong phòng lại rất đẹp. Chủ nhân ban đầu của ngôi nhà này đã sửa sang lại vô cùng tận tâm, từ hành lang đến ao nước, hoa văn chạm khắc trên cửa thùy hoa vô cùng tinh tế và trang nhã.
Còn Trì Dịch cũng không phải người bạc đãi với bản thân, giá bán Liệt Vân Thiêu trên thị trường tăng lên, túi tiền của Trì Dịch cũng nhanh chóng đầy úp, tiêu tiền lại càng không cảm thấy xót ruột. Sau khi có tiền, hắn và Hắc bá Dĩnh Dung lại trang hoàng lại ngôi nhà một lượt. Ban đầu Hắc bá là người hầu bên người gia chủ Diệp gia, mắt thẩm mỹ không tệ. Dưới sự chỉ bảo của Hắc bá, các căn phòng tăng thêm một vài đồ vật trang trí, trông có vẻ khá thú vị.
Ví dụ như phòng khách hiện tại, trên tường treo một bức tranh chữ chính là một bức vẽ đẹp của nhà văn nổi tiếng tiền triều Hạ Trường Vân, không có một hai trăm thì không thể mua nổi.
Đây là tiền thưởng trước đó ở Tề Châu của một vị con cháu thế gia yêu rượu như mạng dùng để gán nợ, Tương Cầm giả bộ như lơ đãng liếc mắt nhìn bức tranh một cái, trong lòng nhanh chóng tính toán giá cả, nhất thời càng có thêm sự hiểu biết trực quan về thực lực của Túy Tiên Các.
Nhưng mà trông bộ dạng công tử này vẫn còn rất nhỏ tuổi, không biết có thể hiểu rõ ý của nàng ta hay không, cô gái lại cảm thấy hơi bối rối.
Thật sự độ tuổi của Trì Dịch bây giờ không thể khiến cho người ta yên tâm được. Nhìn bộ dáng môi hồng răng trắng của hắn, cảm giác vẫn là một công tử thiếu niên chưa hiểu sự đời, hoàn toàn không giống như một người có năng lực có thể trao đổi những chuyện quan trọng.
Có điều cũng không còn cách nào nữa, ngoài việc lựa chọn người trước mặt này ra thì không còn cách nào tốt hơn. Túy Tiên Các có thể mở rộng ra lớn như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nghĩ chắc hẳn vẫn có người tài ba trợ giúp. Hiện tại người tôi tớ đứng đằng sau vị thiếu gia này rõ ràng là người thường xuyên phụ trách những việc chính ở Túy Tiên Các, trông có vẻ năng lực không yếu kém chút nào. Cho dù vị thiếu gia này không hiểu chuyện thì người hầu này có lẽ cũng có thể làm chủ được.
“Công tử nhất định đang tò mò tại sao ta lại tới đây nhỉ.” Tương Cầm kiên định tính toán trong lòng, cất giọng nói nhẹ nhàng: “Không biết công tử có bằng lòng nghe ta kể một câu chuyện không.”
Trì Dịch hơi nhướng mày, đột nhiên nhìn thấy bóng người lung lay ở cửa, lập tức giơ tay gọi Dĩnh Dung đang ngó nghiêng ở ngoài cửa vào trong này. Dĩnh Dung có hơi ngượng ngùng bưng khay trà vào cửa, bước chân nhẹ nhàng dâng trà cho mấy người, sau đó liền đứng ở đằng sau thiếu gia nhà mình tò mò nhìn Tương Cầm.
Tương Cầm cũng không để ý, tự mình nâng chén trà lên, cúi đầu nhìn lá trà xanh mỏng dập dềnh trong chén bắt đầu kể chuyện.
Tên ban đầu của Tương Cầm là Tô Cầm, nhà ở huyện Thanh Thủy gần trấn Vân Tú, sinh sống bằng việc mở quán rượu. Cha của nàng ta giỏi nhất là chưng cất rượu, lúc còn sống niềm yêu thích lớn nhất của ông là khôi phục và cải tiến các công thức nấu rượu, rồi từ đó làm ra những loại rượu mới.
“Mỗi lần phụ thân có được một cách nấu rượu mới đều sẽ say mê nghiên cứu rất lâu, mãi cho tới khi làm được ra nó mới có thể cảm thấy mĩ mãn.” Tương Cầm nhớ lại, vẻ mặt ảm đạm: “Mười năm trước, cha có được một cách nấu rượu xưa của tiền triều nước Liêu tên là Hoa Lê Trắng. Sau khi có được nó cha vô cùng vui sướng, nhốt mình trong phòng nghiên cứu mất vài tháng trời mới khôi phục nó lại như cũ. Hoa Lê Trắng cực kỳ thanh mát ngọt miệng, màu sắc cũng vô cùng tinh khiết.”
Hoa Lê Trắng? đây không phải là loại rượu đặc trưng cho Tụ Phúc Lâu hay sao? Trì Dịch kinh ngạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhau với Hắc bá, dường như đã hiểu được chuyện gì đó.
Tương Cầm dùng sức nắm chặt chén trà đang cầm trong tay, cúi mắt nhìn xuống hoa văn xinh đẹp tinh tế trên thân chén sứ trắng, ngọn đèn dầu trong phòng chiếu lên khuôn mặt nàng ta, đôi mắt thanh mảnh của cô gái hơi rung động, dường như cả người vấn vương hơi thở của nỗi buồn.
“Sau đó không biết Hề Đắc Vượng làm thế nào mà biết được tin cha ta đã phục hồi được Hoa Lê Trắng như cũ, hắn ta tìm tới tận cửa bảo cha ta bán cách nấu rượu cho hắn ta. Hắn ta ra giá thật sự rất thấp, đương nhiên cha ta không đồng ý.”
“Ai.” Trì Dịch ngẫm lại thái độ làm người của Hề Đắc Vượng, đã hơi đoán ra được đoạn sau sẽ xảy ra chuyện gì, không khỏi khẽ thở dài.
Vẻ mặt Tương Cầm bắt đầu hơi hốt hoảng: “Hề Đắc Vượng thấy cha ta không đồng ý cũng không nói thêm gì nữa mà rời đi ngay. Cha ta tưởng rằng hắn đã từ bỏ, cũng không để tâm lắm. Nhưng mà đến buổi tối hôm ấy…” Cả người nàng ta bắt đầu run rẩy: “Buổi tối hôm ấy bỗng nhiên có một đám cường đạo xông vào nhà của ta, bọn chúng đả thương phụ thân, đuổi cả nhà chúng ta ra trước cổng, đảo loạn mọi thức trong nhà sau đó bọn chúng giết chết cha ta ngay trước mặt chúng ta, bắt mẫu thân, ta và cả muội muội đi.”
“Năm ấy ta mới lên mười, muội muội mới ba tuổi. Bọn chúng bán chúng ta cho người môi giới, còn mẫu thân của ta…” Tương Cầm khóc không thành tiếng: “Bọn chúng là một đám súc sinh! Ta trơ mắt nhìn bọn chúng lột sạch quần áo của mẫu thân, mẫu thân cứ khóc mãi, không ngừng hô hoán. Ta cực kỳ sợ hãi, cũng bắt đầu khóc mãi khóc mãi, cuối cùng bị bọn chúng đập ngất dẫn đi. Đợi đến khi ta tỉnh lại thì đã bị bán vào trong Xuân Phong Lâu, muội muội cũng không thấy đâu nữa.”
Trì Dịch lẳng lặng ngồi nghe, không biết nên an ủi nàng ta như thế nào.
“Vốn dĩ ta cũng không ngờ đến chuyện Hề Đắc Vượng ra tay tàn nhẫn với gia đình ta như vậy, nhưng mà tên súc sinh đó! Vậy mà hắn ta lại không biết xấu hổ, trắng trợn lấy Hoa Lê Trắng bán đi.” Tương Cầm lau nước mắt trên mặt: “Từ sau khi ta treo biển hiệu, ta vẫn luôn cố ý tiếp cận hắn ta, dường như hắn ta đã quên sạch những chuyện độc ác mà hắn đã làm năm ấy, hoàn toàn không nhớ ra thân phận của ta, không hề có một chút nghi ngờ gì với ta. Những năm nay, ta đã nắm được không ít các chứng cứ chứng minh tội ác mà hắn đã làm. Công tử, ta tin rằng ngài cũng cần đến nó.”
Trái tim Trì Dịch đập mạnh, buông chén trà xuống nhìn nàng ta, Tương Cầm cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn: “Ta biết Túy Tiên Các chính là sản nghiệp của công tử, Hề Đắc Vượng đã nói chuyện này trước mặt ta. Hắn ta từng gây khó dễ cho Túy Tiên Các, hơn nữa theo những gì ta được biết, Hề Đắc Vượng đang định ra tay với ngài một lần nữa.”
Trì Dịch khẽ thả lỏng, hắn còn tưởng rằng chuyện dùng Lão Ngô giá họa cho Hề Đắc Vượng đã bị Tương Cầm phát hiện ra: “Hợp tác? Ngươi định hợp tác thế nào?”
“Ta có thể đưa tất cả những chứng cứ mà ta nắm giữ cho ngươi, hơn nữa bất kỳ lúc nào cũng có thể trao đổi tin tức mà ta biết với ngươi.” Tương Cầm dừng lại một chút: “Ta chỉ có một yêu cầu, hy vọng công tử có thể cứu muội muội của ta ra.”
“Muội muội ngươi nằm trong tay Hề Đắc Vượng?” Trì Dịch kinh ngạc nhìn nàng ta: “Đúng vậy, ta đã tìm em ấy rất lâu, kết quả lại phát hiện em ấy ở nhà họ Hề.” Tương Cầm có chút đau khổ nói.
“Ngươi có xác định đó là muội muội ngươi không? Không phải ngươi đã nói lúc hai người chia xa nàng mới ba tuổi hay sao? Qua nhiều năm như vậy, làm thế nào mà ngươi xác định được muội muội ngươi lớn lên trông ra sao?” Trì Dịch lại nâng chén trà đưa lên môi nhấp một ngụm, Dĩnh Dung đi tới rót thêm trà vào chén của hắn và Tương Cầm.
Tương Cầm cảm ơn Dĩnh Dung, cũng nâng chén trà tiếp tục giải thích: “Nghĩ chắc hắn các người cũng có thể nhìn ra được, ta mang dòng máu lai. Mẫu thân của ta là di dân của tộc Liêu, trời sinh mắt màu xanh lam. Ta và muội muội được di truyền màu mắt của mẫu thân, cũng có đôi mắt tinh khiết màu lam từ khi sinh ra.”
“Mấy tháng trước ta bất ngờ phát hiện ra nhà họ Hề có một đám ca cơ mới vào, trong đó có một cô bé có đôi mắt màu lam.” Tương Cầm hơi kích động: “Ở nơi này người tộc Liêu vô cùng hiếm gặp, đôi mắt màu lam thuần khiết lại càng ít hơn. Chắc chắn muội ấy là muội muội ta.”
"Thì ra là thế." Trì Dịch gật gật đầu: "Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu muội muội ngươi ra ngoài."
“Đa tạ công tử.” Tương Cầm cảm kích đứng dậy khom người với Trì Dịch: “Những lời lúc trước Tương Cầm cô nương nói, Hề Đắc Vượng lại tính chuyện ra tay với chúng ta sao? Hắn ta lại muốn làm gì nữa?” Trì Dịch nhận lời cảm ơn của Tương Cầm, ngược lại hỏi về vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Theo những gì ta biết, Hề Đắc Vượng có nuôi một đám người liều mạng, những kẻ này đều được hắn dùng tiền để mua, chuyên nhận làm những chuyện đáng xấu hổ thay cho hắn ta. Có vẻ Hề Đắc Vượng muốn đợi công tử xuất phủ, dùng những kẻ này bắt công tử đi để đổi lấy cách nấu rượu Liệt Vân Thiêu.”
“Là vậy à.” Trì Dịch chớp mắt coi như là yên tâm: “Đa tạ Tương Cầm cô nương đã nói cho ta biết.” “Đám người liều mạng này đều là những kẻ tàn độc có tiền án, công tử phải rất cẩn thận, mấy ngày này đừng nên đi ra ngoài một mình thì hơn.” Tương Cầm dặn dò hắn, Trì Dịch mỉm cười cảm ơn nàng ta.
Hai người lại hàn huyên một lát, Tương Cầm mới đứng dậy rời đi. Nhìn thấy Tương Cầm khoác áo choàng, dáng người yểu điệu biến mất trong màn đêm, hắn mới xoay người quay về phòng.
“Thiếu gia?” Hắc bá nhìn hắn, Trì Dịch trở lại phòng khách, lại ngồi xuống trước bàn, cầm một miếng điểm tâm lên ăn. Vốn dĩ hắn đã ngủ rồi, giờ lại nói chuyện với Tương Cầm lâu như vậy mà không thấy buồn ngủ một chút nào, ngược lại còn cảm thấy hơi đói bụng: “Hắc bá, ông cảm thấy những lời Tương Cầm cô nương này nói có thể tin được không?”
"Lão nô cảm thấy không giống như là giả."
“Ừm, vậy thì mấy ngày tới bổn thiếu gia sẽ ra ngoài đi dạo là được. Nếu như người ta muốn bắt cóc ta, vậy thì ta đây chắc chắn phải tạo thêm cho người ta cơ hội mới được.” Trì Dịch nuốt một miếng bánh đậu xanh, cười híp cả mắt.