• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang nói lúc Trì Dịch về nhà ăn cơm, bên kia hoảng đến không nhìn đường mà chạy trốn, Nhị đương gia cũng nghiêng ngả lảo đảo mà về tới sơn trại nhà mình.

Hắn cũng không rảnh sửa sang lại hình tượng chật vật của mình. Suốt dọc đường đi, hắn chịu đựng ánh nhìn kinh ngạc của mấy tên lâu la, cứ như thế mang vẻ mặt đen đủi mà vọt vào phòng của Đại đương gia, cao giọng kêu lên: "Đại ca, ta trở về rồi.”

So với tướng mạo tú khí giống như thư sinh của Nhị đương gia, hình tượng của Đại đương gia thì không khác hình tượng thổ phỉ sơn tặc trong tưởng tượng của mọi người lắm, mặt dữ tợn, râu quai nón, cả người toàn đao sẹo. Đại đương gia nghe thấy giọng của Nhị đương gia, ừ một tiếng không chút để ý mà ngẩng đầu lên xem, khi nhìn thấy vết máu trên người Nhị đương gia vẻ mặt thờ ơ biến thành kinh ngạc: "Nhị đệ, ngươi bị làm sao lại thế?”

Nhị đương gia ha một tiếng, có hơi ảo não mà ngồi xuống bên người Đại đương gia, tự tay rót cho mình một chén nước, ngửa đầu uống cạn, lấy tay áo lau miệng, kể lại đúng với sự việc phát sinh trước đó cho Đại đương gia.

Đại đương gia nghe xong, sờ bộ râu trên cằm mình chậm rãi mở miệng, tham dục trong mắt càng ngày càng sáng: "Theo như ngươi nói như vậy, đứa trẻ kia nhất định có truyền thừa võ học cực kỳ cao minh.”

“Đúng vậy, nhưng mà ta cảm thấy chiêu thức của đứa trẻ kia rất nghiêm chỉnh, chắc là có sư phụ nghiêm túc truyền thụ, tên đồ đệ này đã khó đối phó như vậy, sư môn còn không biết thế nào đâu.” Nhị đương gia thật ra có chút lo lắng.

“Thì có sao, cũng đã đắc tội rồi, còn trông chờ vào có thể giảng hoà với người ta không bằng,” Đại đương gia có chút khinh thường: "Nhị đệ, ngươi còn không hiểu thiết phiến thượng độc kia của ngươi sao? Tên tiểu quỷ kia đã bị dính một chút, lại cố chống cự đánh nhau với ngươi lâu như vậy, trở về không chết chỉ sợ cũng phải lột da!”

“Chết thì không thể” Nhị đương gia trầm ngâm một chút: "Võ công của đứa trẻ kia vô cùng cổ quái, sau khi trúng độc cũng không hề có phản ứng khác thường nào, chỉ sợ khó đối phó. Vẫn phải chú ý một chút, tra xem gần đây có cao thủ võ lâm hay danh môn đại phái nào đột nhiên tới đây.”

“Hừ, trấn Vân Tú là nơi hẻo quỷ quái lánh như vậy có thể có cao thủ nào tới.” Đại đương gia cười lạnh một tiếng: “Lại nói nữa, nếu là thực sự có sư môn nào lợi hại như vậy, nào sẽ để một đứa trẻ tự lên núi luyện võ sao?”

“Thôi” Đại đương gia vẫy vẫy tay: "Lão nhị, ngươi đã đi dạo nhiều ngày đi quanh Tụ Phúc Lâu trong thành rồi, để lão Ngô hỗ trợ tra xét xem, đứa trẻ kia có thân phận gì.”

“Cũng được.”

Bên này Trì Dịch không biết rằng có người đang tra thân phận của hắn.

Hắn vừa thoải mái dễ chịu mà ngủ tới hừng đông, tỉnh dậy lại hưởng thụ em gái Dĩnh Dung tri kỷ hầu hạ, cười tủm tỉm mà ăn xong cơm sáng, lại lôi kéo Hắc bá hỏi chuyện của tửu lâu.

“Đều đã làm thỏa đáng.” Hắc bá nói cho hắn một chút về tiến độ của tửu lâu: “Tửu lâu đã bắt đầu sửa sang bố trí, nhân công đều đã thuê về, còn nữa, tên trước kia của tửu lâu này không thể dùng nữa, còn xin thiếu gia đặt tên cho tửu lâu này một lần nữa.”

Ừm, đặt tên gì đó, Trì Dịch tự hỏi một chút: “Vậy gọi là Túy Tiên Các đi.”

Làm một người không biết đặt tên, hắn lười phải tự nghĩ tên mới gì đó, nên hắn bèn tiện lấy đại một cái tên không biết ở đâu ra để dùng.

Túy Tiên Các? Hắc bá nhỏ giọng nhẩm hai lần, rất là tán đồng: “Túy Tiên Các thật là tên hay! Tài sáng tạo của thiếu gia thật tốt, vừa lúc theo danh của tửu lâu kéo ra thanh danh của Liệt Vân Thiêu !”

“Ừm ừm, đã nhiều ngày ta một lòng luyện công, công việc khai trương tửu lâu, bèn làm phiền Hắc bá và Tống chưởng quầy.”

“Thiếu gia yên tâm.”

Vài ngày sau, danh tiếng của Túy Tiên Các đã truyền khắp trấn Vân Tú, mỗi người đều biết trong Túy Tiên Các có Liệt Vân Thiêu thần tiên nghe được đều có thể say.

Một tuần sau, ngày lành tháng tốt nào đó, Túy Tiên Các cuối cùng cũng khai trương, lại nghe nói Liệt Vân Thiêu trong truyền thuyết có thể khiến tiên say kia chỉ bán đấu giá số lượng có hạn ở mồng một mỗi tháng, chỉ có ít không nhiều lắm.

Sau đó mọi người lại nghe nói, bởi vì cửa hàng mới khai trương, Túy Tiên Các treo thưởng một trăm lượng cầu cho người có thể uống ba chén Liệt Vân Thiêu mà không say. Chỉ cần đến nếm thử vào ngày Túy Tiên Các khai trương, chỉ cần uống ba chén mà thần trí thanh tỉnh, Túy Tiên Các sẽ đưa một trăm lượng.

Nghe được việc này, người tò mò, nóng lòng muốn thử, khinh thường trong lòng không phục đều có. Nhưng mặc kệ thế nào, khi Túy Tiên Các khai trương, đa số người của Trấn Vân Tú như ong vỡ tổ vọt vào cửa Túy Tiên Các.

Túy Tiên Các trang hoàng thoạt nhìn vô cùng cao sang, Hắc bá và Tống chưởng quầy sau khi nhận thức được giá trị của Liệt Vân Thiêu, bè hạ quyết tâm đi con đường cao cấp, phong cách của toàn bộ tửu lâu đều vô cùng cao sang.

Vách tường trong đại sảnh lầu một của Túy Tiên Các treo tranh chữ của danh nhân, từng hàng bàn ghế gỗ xem ra đều không phải là vật liệu gỗ bình thường, trên mặt bàn ghế điêu khắc trang trí hoa văn tinh tế tinh xảo, giàn hoa bên cửa sổ bày phong lan quý. Lầu hai trang nhã đều dùng bình phong làm vách ngăn, trên mỗi phiến bình phong đều thêu bát tiên quá hải hoặc thần nữ tiên phi đủ các loại điển cố, xứng với cái tên Túy Tiên Các.

Trên tửu lâu có ám hương lượn lờ, làm người ta không biết là hương phong lan, hay là mùi hương món ăn hay là hương thơm rượu ngon.

Lúc này Trì Dịch cũng mang theo Dĩnh Dung và Chu Thận hoà vào giữa đám người tấm tắc bảo lạ với Túy Tiên Các, chủ ý treo giải thưởng này đúng là hắn đề ra, vì bảo đảm cung ứng đủ Liệt Vân Thiêu cho giải thưởng, mấy ngày nay hắn không kể ngày đêm mà ở lượn lờ mấy cửa ải, ngay cả việc trang hoàng Túy Tiên Các đều giao cho bọn Hắc bá, vội mấy ngày cũng miễn cưỡng lấy ra được mười lăm vò Liệt Vân Thiêu.

Dĩnh Dung lôi kéo Trì Dịch đi vào bên trong tửu lâu, dọc đường đi thỉnh thoảng quay đầu đánh giá bài trí của tửu lâu, Trì Dịch tùy ý để Dĩnh Dung lôi kéo, chỉ âm thầm tính toán trong lòng, mười lăm vò Liệt Vân Thiêu, cảm thấy vẫn quá ít, cứ thấy sẽ không đủ.

Trì Dịch có chút không yên tâm, lại mang hai người quay lại cửa, vây xem hiện trường treo giải.

Nhưng sự thật đã chứng minh, lo lắng của Trì Dịch là không cần thiết.

Liệt Vân Thiêu được tẩu lâu mang ra không bao lâu, chưa cần có người hét lên mời gọi, rất nhanh đã có người đi lên nếm thử, nhưng mà một đám người đi lên, đều chưa uống xong một bát đã ngã xuống.

Đám đông ồ lên.

Túy Tiên Các Túy Tiên Các, nhìn vò rượu này đúng thật là có thể làm tiên say.

Nhìn đến trận thế trước mắt, nhiều người nóng lòng muốn thử đều yên lặng lùi về, người bạn đầu ồn ào muốn lên sân khấu, cũng bắt đầu chần chờ. Mọi người đều nghĩ, nếu mình lên rồi cũng là một chén rượu cũng uống không xong mà nằm gục trên đất, cảm giác này thật sự quá mất mặt, hay là không cần thử nữa?

Cứ như vậy, mãi cho đến khi mặt trời lặn cũng không ai có thể uống ba chén không ngã, người lợi hại nhất cũng chỉ kiên trì được hơn hai chén một chút, đến chén thứ ba, mới uống được hai ngụm đã ngã xuống.

Danh tiếng của Liệt Vân Thiêu lần này chân chính truyền ra ngoài.

Túy Tiên Các cứ thế mà nổi tiếng.

Sau khi Túy Tiên Các khai trương có sinh ý dồi dào, Trì Dịch bèn nhân cơ hội tiến hành bán đấu giá Liệt Vân Thiêu, giá của Liệt Vân Thiêu bị nâng giá lên cao lại càng cao cũng không ngăn được nhiệt tình của mọi người, giá cả của những loại rượu và món ăn khác liên quan của tửu lâu cũng trở nên sang quý.

Sinh ý của Túy Tiên Các tốt lên, Tống chưởng quầy bận đến bay lên, Trì Dịch thấy thế bèn để Hắc bá lại Túy Tiên Các hỗ trợ, giúp đỡ xử lý chuyện Liệt Vân Thiêu.

Qua mấy ngày Tống chưởng quầy lại tới tìm Trì Dịch, muốn thuê thêm một nhóm người đến tửu lâu làm công, Trì Dịch thấy hắn bận rộn cả ngày, bèn đưa những người ban đầu định mua tới thả vào thôn trang ném vào Túy Tiên Các, tiện tay ném cả Chu Thận qua.

Hiện tại Chu Thận cũng theo Dĩnh Dung học võ, Trì Dịch xác định Dĩnh Dung không có tý thiên phú nào với Âm Dương chưởng, bèn tìm một bộ kiếm pháp dạy nàng, Dĩnh Dung rất yêu thích kiếm pháp, luyện lên cũng ra hình ra dạng, mà Chu Thận lĩnh ngộ Âm Dương chưởng rất nhanh, hiện giờ đã học được thức thứ bảy.

Nhìn hết thảy đều bắt đầu phát triển, Trì Dịch tỏ vẻ vô cùng vui mừng, rồi lại một lòng nhào vào trong hệ thống.

Lật xem trang bị dần dần tăng nhiều trong hệ thống, đột nhiên Trì Dịch có một ý tưởng, không biết những trang bị này và đan dược, có thể lấy ra cho người khác sử dụng hay không?

Vừa nghĩ như vậy, Trì Dịch bèn đi tìm mấy người Dĩnh Dung và Hắc bá, lấy trang bị ra đặt trước mặt bọn họ.

“Thiếu gia, đây là?” Dĩnh Dung có chút nghi hoặc mà nhìn hắn.

“Mấy thứ này đều là sư phụ lưu lại cho ta, nhưng mà ta đều không dùng được, các ngươi thử xem có thể dùng hay không, nếu các ngươi có thể sử dụng, vậy ta cho các ngươi mỗi người một món.” Trì Dịch lấy một đống chủy thủ đao kiếm ra, giải thích cho mấy người Dĩnh Dung.

Ba người Hắc bá, Dĩnh Dung, Chu Thận nghe vậy đều có chút kinh ngạc, do dự trong chốc lát rồi sôi nổi mở miệng chối từ.

“Thiếu gia, này nào có được, đây đều là bảo vật tiên nhân để lại cho ngài.”

“Được rồi, mấy thứ này sư phụ cho ta rất nhiều, các ngươi không cần cũng chỉ để đấy, hiện giờ người ta có thể tín nhiệm cũng chỉ có ba người các ngươi, không cho các ngươi dùng lại có thể cho ai sử dụng đâu?”

Thấy chối từ không được, Hắc bá cầm trước một thanh thiết kiếm, rút khỏi vỏ đi ra cửa múa may vài cái, mấy người Trì Dịch đuổi kịp, nhìn Hắc bá quay người lại, thân kiếm thiết kiếm trong tay đánh vào cành liễu khô bên cạnh, lá liễu trên cây còn chưa khô vàng đã bị đánh rơi xuống, bị Hắc bá quét kiếm vài cái đã bị cắt vụn.

“Đúng là kiếm tốt!” Hắc bá dừng lại yêu thích không rời tay mà vuốt ve thân kiếm, trong mắt là yêu thích không thể che dấu.

“Nếu thích, vậy cầm đi dùng đi.” Trì Dịch mỉm cười gật đầu, xem ra đồ vật xuất phẩm của hệ thống có thể lấy ra cho người khác dùng.

Một khi đã như vậy, Trì Dịch để Dĩnh Dung và Chu Thận cũng lựa chọn, cho Dĩnh Dung một bội kiếm Quý Tộc, Chu Thận một thanh chủy thủ.

Sau khi chọn xong, lại lấy đan dược ra chia cho bọn họ, cũng giống với xuất phẩm của hệ thống, trang bị cũng có thể dùng, đan dược chắc là cũng được.

Nhưng Trì Dịch đã quên, trang bị là dùng bên ngoài, mà đan dược là cầu phải ăn vào trong bụng, tiêu hóa xuống.

Mấy người Dĩnh Dung không chút do dự đã ăn xong đan dược mà Trì Dịch đưa, bộ dáng tín nhiệm này làm Trì Dịch trố mắt.

Nhưng khi bọn họ ngồi xuống vận công tiêu hóa, Trì Dịch lại kinh hãi mà cảm giác được quá trình vận chuyển công lực trong cơ thể bọn họ.

Đây là có chuyện gì?! (⊙_⊙)

Trì Dịch nhìn chằm chằm ba người đang yên tĩnh vận công trước mắt, che mắt lại một lúc, nhưng rồi bình tĩnh lại. Hắn cũng dần dần suy nghĩ cẩn thận, đồ vật lấy ra từ hệ thống đều thuộc về sở hữu của hắn, mà hệ thống và hắn trói định liên hệ linh hồn, trên mỗi vật phẩm của hệ thống đều có chứa ấn ký linh hồn của hắn, trang bị hắn lấy ra, cho dù để người khác dùng, hắn cũng có thể vẫn luôn cảm ứng được vị trí của trang bị, tùy thời ý niệm là có thể thu chúng vào trong không gian hệ thống.

Nếu trang bị là như thế, vậy đan dược cũng vậy, đan dược mang theo ấn ký linh hồn của hắn bị bọn họ ăn vào tiêu hóa biến thành nội lực, nội lực của bọn họ cũng lại dần dần nhiễm ấn ký linh hồn của hắn.

Trì Dịch có thể mơ hồ mà cảm ứng được vị trí của chúng, nội lực vận chuyển cùng mạnh yếu của bọn họ.

Nghĩ kỹ lúc sau, nhất thời tâm tình Trì Dịch có chút phức tạp khó hiểu.

Hiện giờ là có thể ảnh hưởng như này, về sau dùng nhiều đan dược có thể sẽ có ảnh hưởng càng sâu hay không, cho dù ở khoảng cách rất xa, đều có thể trực tiếp định vị bọn họ, thậm chí có thể điều khiển vận chuyển nội công trong cơ thể bọn họ?

Trong lòng Trì Dịch đột nhiên có chút cảm giác tội lỗi ác cảm.

Thật ra đối với mấy người Hắc bá, trong lòng Trì Dịch cũng có chút lo lắng.

Trì Dịch không có ký ức của Diệp Lăng, đối với hắn mà nói, Hắc bá, Dĩnh Dung và Chu Thận đều chỉ là người quen bình thường ở chung chưa đến nửa năm, muốn nói quan hệ thân mật khăng khít, đó đều là lời nói dối.

Hắn không biết những vai chính trong tiểu thuyết làm như thế nào để khiến người vừa mới gặp không bao lâu đối với họ khăng khăng một mực, nạp đầu thì thôi vậy, dù sao Trì Dịch hắn cũng không có tin tưởng bọn họ nhiều lắm.

Có lẽ là cảm giác cô độc của người xuyên việt, trong lòng hắn đối với tất cả việc và người trên thế giới này đều có một phần cảnh giác. 

Quả thật, Dĩnh Dung Hắc bá rất trung thành với Diệp Lăng, sẽ không phản bội Diệp Lăng.

Nhưng, hắn không phải Diệp Lăng, hắn là Trì Dịch.

Dù sao hắn và nguyên chủ cũng có khác biệt rất lớn, cho dù hắn đã tìm đủ loại lý do để che giấu, lại lôi ra một sư tôn thần bí tiên nhân làm chỗ dựa, nhưng mà trong lòng hắn vẫn vô cùng bất an, lỡ như bị phát hiện thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa, cái gọi là truyền thừa của tiên nhân, bảo vật thần bí trên người hắn, người biết đến thật sự sẽ không động lòng sao? Cho dù ba người Hắc bá không động lòng, về sau hắn nhất định còn phải tuyển nhận thêm những người khác, bọn họ cũng có thể không động lòng sao?

Như vậy cũng tốt.

Hiệu quả đặc thù ngoài ý muốn của đan dược làm trong lòng Trì Dịch vô cùng bất an, có chút cảm giác áy náy, nhưng mà nghĩ như vậy, hắn lại bình tĩnh lại. Nói đến cùng, trên thực tế cái hiệu quả này của đan dược cũng không có ảnh hưởng hay tạo thành thương tổn đối với bọn họ, chỉ là tương đương với cài đặt một cái máy theo dõi thôi, cũng sẽ không tạo thành nguy hại gì cho bọn họ. Chỉ cần bọn họ không phản bội hắn, cả đời bọn họ cũng không biết chuyện này.

Nhưng mà hiệu quả cụ thể của đan dược vẫn cần phải thử nghiệm lại một chút, hắn chỉ là muốn có thêm một phương án phòng bị, chứ cũng không phải muốn biến người khác thành con rối của hắn.

Trì Dịch nghĩ như vậy, nhìn ba người thu công đứng dậy, Dĩnh Dung hưng phấn mà chạy tới cảm ơn Trì Dịch, sau đó tràn đầy tinh lực mà cầm kiếm đi luyện.

Kiếm ở trên tay Dĩnh Dung đúng là bội kiếm Quý Tộc Trì Dịch cho nàng.

Bội kiếm Quý Tộc không hổ với hai chữ quý tộc, toàn bộ thân kiếm nhẵn nhụi tuyệt đẹp, chuôi kiếm chỗ còn được khảm đá quý, toàn bộ kiếm có vẻ đẹp hoa lệ đến vô cùng, Dĩnh Dung vừa thấy đã thích, từ lúc Trì Dịch lấy nó ra đặt trên mặt bàn nàng đã vẫn luôn không rời mắt nhìn nó.

Nhưng khi Trì Dịch cầm lấy nó đưa cho nàng, nàng lại không dám nhận. Dĩnh Dung rất rõ mình là có thân phận gì, dù Trì Dịch có đối nàng tốt thế nào, nàng cũng chỉ là một thị nữ mà thôi, thành kiếm đẹp đẽ quý giá như vậy, ngày cả bản thân Trì Dịch còn không có, nàng sao có thể dùng.

Trì Dịch cũng không để ý này đó, đối với hắn mà nói bề ngoài có hoa lệ cũng không quan trọng bằng giá trị thuộc tính. Bội kiếm Quý Tộc cùng lắm chỉ là một cái trang bị màu xanh mà thôi. Hơn nữa, bây giờ hắn dùng tiêu ngọc, toàn thân là mỹ ngọc trong suốt không tì vết, so với thanh kiếm đẹp hơn nhiều. Hắn lấy ra tiêu ngọc của mình, giải thích với Dĩnh Dung một phen, nữ hài nhi lại vui sướng ôm lấy kiếm nói cảm ơn hắn.

Trì Dịch nhìn ba người cầm vũ khí mới tới tay luyện tập, cảm ứng trang bị trên tay bọn họ, một mình vuốt cằm nghĩ, về sau thu tay lạ, lễ gặp mặt đều có thể phát vũ khí một phen.

Những trang bị này nhưng đều là có thể thêm thuộc tính, so với vũ khí tầm thường mạnh hơn quá nhiều, người trong gió tanh mưa máu chém giết ra tới võ lâm chỉ cần lấy ra dùng một chút là có thể phát giác, hắn không tin có người có thể chống lại dụ hoặc, chỉ cần bọn họ dùng trang bị này, là Trì Dịch có thể giám thị bọn họ, còn nhiều thêm một con át chủ bài đối phó bọn họ.

Ví dụ như đang đánh nhau với người khác, khi tình hình chiến đấu kịch liệt đột nhiên làm trong tay hắn vũ khí biến mất?

Trì Dịch cảm thấy mình thật xấu xa, bộ dáng này có phải không tốt lắm hay không? (⊙_⊙)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK