• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ nhìn thấy Trì Dịch cởi bỏ khăn vải băng bó vết thương trên người của nam nhân kia ra, cánh tay và bắp chân bị thương lại bắt đầu chảy máu liên tục.

Một phụ nhân nhìn thấy thì lập tức bị kinh hãi, thế nhưng còn chưa đợi nàng mở miệng ngăn lại thì đã thấy hai tay của Trì Dịch mở rộng ra, những tia sáng màu đỏ liên tiếp tuôn ra từ trong lòng bàn tay của hắn, phụ nhân trợn to hai mắt nhìn cảnh này, sau đó không tự chủ được mà che miệng thốt lên một tiếng kêu kinh hãi.

Những người xung quanh nghe thấy tiếng kêu của nàng bèn quay đầu lại nhìn, Trì Dịch làm ngơ tất cả tầm mắt của mọi người, hắn hơi hạ mắt xuống rồi đưa hai tay về phía trước, chỉ thấy chùm ánh sáng màu đỏ trong lòng bàn tay bị tách ra làm ba, hóa thành ba luồng ánh sáng lần lượt nhắm về phía cánh tay và bắp chân đang bị thương của nam nhân, còn có cả vầng trán của phụ nhân.

“A! Những ánh sáng này đều chạy vào trong vết thương kìa!” Một cậu bé lạch bạch chạy tới, cậu bé tò mò mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào tay của Trì Dịch, sau đó lại khom lưng nhìn miệng vết thương của nam nhân, nhìn thấy ba luồng sáng màu đỏ vọt vào vết thương rồi biến mất không còn tăm hơi, đôi mắt tròn xoe của cậu bé đột nhiên mở to hơn, cậu bé hét lên, càng thêm thu hút sự chú ý của nhiều người hơn.

Mọi người nhìn thấy cao thủ võ công lúc nãy còn đang đại sát tứ phương, lại nghe thấy lời của cậu bé thì xôn xao đều tò mò chạy tới xem cảnh náo nhiệt.

Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, một đám người nhìn chằm chằm vào sau khi luồng ánh sáng màu đỏ vọt vào cánh tay và bắp chân đang chảy máu không ngừng nghỉ của nam nhân thì vết thương ghê rợn kia dần dần thu hẹp lại, trong nháy mắt, vết thương đã dừng chảy máu, mà vết trầy da ban đầu ở trên trán phụ nhân thì lại càng ngày càng nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

“A, ngươi có nhìn thấy không, vết thương đã biến mất rồi!”

“Đúng vậy, vết thương dài như vậy, ban nãy còn đang liên tục chảy máu mà nhanh như vậy đã ngừng chảy máu rồi?”

Một đám người vây quanh thấy thế bỗng nhiên có chút hỗn loạn, bọn họ xôn xao lôi kéo người bên cạnh mà xì xào bàn tán, ánh mắt đều đảo đi đảo lại giữa nam nhân đang bất tỉnh và trên mặt phụ nhân.

Phụ nhân hiền lành nhút nhát chưa từng trải qua việc bị đám đông vây quanh dòm ngó, nàng cảm thấy sự đau đớn của vết thương ở trên trán mình đã biến mất bèn không nhìn được mà đưa tay lên sờ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Thế nhưng thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nàng không tha, nhất thời sắc mặt của nàng đỏ bừng, chỉ biết cúi thấp đầu xuống nhìn tình trạng vết thương của chồng mình.

“Xin cảm ơn đại hiệp, cảm ơn đại hiệp rất nhiều.” Phụ nhân nhìn thấy vết thương của chồng mình đã chuyển biến tốt hơn, ban đầu làm thế nào cũng không cầm được máu, vậy mà giờ máu đã ngừng chảy rồi, nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cũng không biết phải nói gì cho phải, chỉ biết cúi xuống quỳ lạy hắn.

“Không cần phải như vậy đâu, xin hãy đứng dậy đi.” Trì Dịch nhanh chóng tránh sang một bên và tránh khỏi cái quỳ lạy của phụ nhân. Tuổi tác của phụ nhân này dường như trạc tuổi của mẹ hắn ở kiếp trước, cái quỳ này của nàng khiến cho Trì Dịch cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

“Chậc chậc chậc, thế này mà gọi là đại hiệp cái gì.” Một nam nhân đứng vây xem từ đầu tới cuối đột nhiên chép miệng một tiếng mà nói, giọng nói của hắn vang lên vô cùng rõ ràng ở trong đám đông đang xì xào bàn tán.

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại, ngay cả Trì Dịch cũng không nhịn được mà liếc nhìn hắn ta, nam nhân bỗng cảm thấy hơi hoảng sợ: “Các người đừng có mà nhìn ta, ta vẫn còn chưa có nói xong mà, ý của ta là thế này mà gọi là đại hiệp các gì, rõ ràng chính là thần tiên sống mà!”

“A, đúng vậy! Bản lĩnh như thế này cũng chỉ có thần tiên mới có được nhỉ?”

“Đúng rồi đó, trước đây ra đã nghe vị công tử đó ở Thanh Thủy Thương Hội nói rồi, đây là cao nhân đến từ Tiên cung trên núi Liên Thanh. Tiên cung ấy à, đó chẳng phải là nơi mà các vị thần tiên sinh sống hay sao?”

“Đúng vậy, không nên gọi là đại hiệp, phải gọi là tiên nhân mới đúng!”

Tiếng nói của nam nhân vừa dứt, mọi người đều hơi dừng lại một chút rồi lại xôn xao nói, ánh mắt bọn họ nhìn Trì Dịch ngày càng trở nên nóng bỏng.

Nghe mọi người nói chuyện càng lúc càng thái quá, Trì Dịch bèn vội vàng ngắt lời bọn họ: “Các vị hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ là biết được một chút đạo pháp mà thôi, không dám xưng danh làm thần tiên. Ngoài ra thì công pháp của tại hạ có chút trợ giúp đối với phương diện cấp cứu, nếu như còn có vết thương nghiêm trọng hơn thì có thể giao cho tại hạ điều trị một phen.”

Ban nãy Trì Dịch vừa triển khai kỹ năng Như Mộc Xuân Phong, nếu đã muốn nổi danh thì đương nhiên phải nghĩ biện pháp khiến cho hiệu quả càng tốt hơn một chút mới được. Vậy nên sau khi Trì Dịch khoe ra võ công của mình thì đến khoe y thuật.

Vừa hành hiệp trượng nghĩa lại vừa có thể cứu sống người gì đó, Trì Dịch cảm thấy bản thân mình thật sự rất tuyệt vời.

Ở trước mặt mọi người làm cùng lúc hai việc như vậy, Trì Dịch cũng không tin là bọn họ sẽ không nổi tiếng.

Nghe thấy lời ấy của Trì Dịch, trong nháy mắt, mọi người đều đổ xô đến trước mắt hắn. Lúc này, các đệ tử của Vân Tiêu Cung cũng đã giải quyết xong trận chiến, hàng chục tên Cửu Hà Sơn Phỉ ở đây đã bị xử lý sạch sẽ, bọn họ nhìn thấy tình hình bên này của Trì Dịch bèn vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Trì Dịch lén lút lấy mấy bình thuốc từ trong hệ thống ra rồi bỏ vào trong tay áo rộng của mình, sau đó lại lấy ra ra đưa cho hai người Hạ Nhạc Lam và Hắc bá, để cho bọn họ giúp xử lý các vết thương, mà hắn thì lại dùng Như Mộc Xuân Phong để chữa trị cho những bách tính có vết thương nghiêm trọng.

Bách tính ở đây bởi vì đám người Trì Dịch đã kịp thời chen tay vào, lại cộng thêm Cửu Hà Sơn Phỉ đều cướp bóc là chính nên cũng không có nhiều người bị thương, hầu hết đều là những vết bầm tím trầy da do té ngã linh tinh lúc chạy trốn, vì thế không lâu sau mấy người Trì Dịch đã xử lý xong rồi.

Mặc dù mấy người Trì Dịch không cảm thấy gì, thế nhưng những bách tính nhận được sự chữa trị của bọn họ thì lại vô cùng cảm kích.

Phần lớn bọn họ đều là người nghèo khổ, ngày thường lấy đâu ra tiền đi khám bệnh, bị bệnh bị thương cũng đều là dựa vào bản thân bôi trét qua loa thứ gì đó mà kiên cường chịu đựng, đã có khi nào được đối đãi tốt như thế này đâu?

Nhìn thấy dáng vẻ của một đám bách tính vây lấy bọn họ mà không ngừng cảm ơn, trong lòng Trì Dịch nhất thời cảm thấy bùi ngùi xúc động, hắn không nhịn được mà đứng ra cất giọng nói: “Mọi việc đã được giải quyết xong rồi, mọi người hãy mau gấp rút lên đường đi, nếu không rời đi thì trời sẽ tối mất, sau này vào mùng một mỗi tháng, Vân Tiêu Cung sẽ tổ chức khám bệnh miễn phí ở dưới chân núi Liên Thanh, liên tục khám trong ba ngày, mọi người có thể đi rồi.”

Khám bệnh miễn phí!

Nghe được lời này của Trì Dịch, tất cả mọi người lại trở nên kích động, muốn nói với Trì Dịch điều gì, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng muốn gấp rút lên đường của mấy người Trì Dịch thì lại không dám đi lên vây quanh mà chỉ có thể lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, theo bọn họ cùng đi mà thôi.

“Chưởng giáo, ngươi đúng là một người tốt.” Hạ Nhạc Lam vừa bước đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn theo bách tính đang theo sát bọn họ, dường như có hơi xúc động mà quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Trì Dịch mà nói.

囧, cảm ơn ngươi nha em gái, ta sẽ nhận tấm thẻ người tốt này. Bước chân của Trì Dịch ngừng lại một lát.

“Đúng vậy, ta lớn đến ngần này rồi còn chưa từng gặp được một y quán nào đồng ý khám bệnh miễn phí cả, đại phu bây giờ đều là thấy tiền mà sáng mắt, vẫn là thiếu gia tốt bụng, những bách tính này thật là có phúc quá đi.” Dĩnh Dung cũng cong miệng cười mà nói.

“Đại phu mở y quán cũng là muốn kiếm tiền, nếu không thì đào ở đâu ra tiền sinh hoạt hàng ngày và tiền mua sắm dược liệu? Mà Vân Tiêu Cung chúng ta lại không thiếu tiền, hoàn toàn có thể chèo chống được ba buổi khám bệnh miễn phí mỗi tháng, làm một chút chuyện tốt cũng không sao cả.” Trì Dịch lắc đầu rồi dùng chất giọng ấm áp nói với hai cô gái nhỏ.

“Huống hồ ta, Nhạc Lam, còn có cả Hắc bá đều học y, y thuật cũng giống như võ công, đều đòi hỏi phải thực hành thật nhiều mới được, chắc chắn không thể nào chỉ đọc sách y thuật thế này giống chúng ta được. Sau này ba người chúng ta thay phiên nhau đi khám bệnh miễn phí, học hỏi thêm chút kinh nghiệm chữa bệnh mới có thể nâng cao trình độ.” Trì Dịch tiếp tục dặn dò hai người Nhạc Lam và Hắc bá.

“Ta biết rồi thưa chưởng giáo.”

“Thiếu gia nói có lý.”

Hai người đều vội vàng đáp lại.

“Mau nhìn đi, lúc trước bổn thiếu gia nói có sai đâu, Trì chưởng giáo quả thật là một người có lòng nhân hậu mà.” Dương Nguyên vẫn luôn không dám nói lời nào chẳng biết từ lúc nào đã tiến tới, cười nịnh nọt lấy lòng Trì Dịch mà nói.

Bởi vì Trì Dịch vẫn còn khó chịu về tác phẩm trước đó của hắn ta nên nghe vậy cũng chỉ thờ ơ nói: “Dương thiếu gia quá khen rồi.” mà không có câu sau nữa.

“Hừ.” Dĩnh Dung khịt khịt mũi, vẫn còn ghi hận vì lời nói lung tung của hắn ta vừa nãy khiến cho Trì Dịch bị người khác cười nhạo, nàng kéo Trì Dịch đi nhanh hơn mấy bước, bỏ lại Dương Nguyên ở phía sau.

Dương Nguyên ấm ức tủi thân vội vàng đuổi theo: “Ấy kìa, Trì chưởng giáo, Dĩnh Dung cô nương, mấy người đợi ta với, không phải là ta cố ý đâu mà, ta…”

Lại bắt đầu rồi.

Trì Dịch nghe những lời nói lải nhải dông dài không ngừng nghỉ ở phía sau lưng, trong lòng hắn âm thầm thở dài. Trước khi quen biết Dương Nguyên, hắn chưa từng biết một nam nhân trưởng thành lại có thể nói nhảm đến mức độ như vậy.

“Ta không tức giận với ngươi.” Rốt cuộc thì hắn cũng không chịu được đòn tấn công bằng ngôn ngữ của Dương Nguyên nữa, bèn hờ hững nói lại một câu.

“Thật đấy à? Vậy thì tốt rồi.” Dương Nguyên lập tức lại bám chặt lấy, hai mắt hắn ta sáng lấp lánh nhìn hắn: “Trì chưởng giáo, ngươi thấy dáng vẻ đứng ra kêu gọi đầu hàng trước đó của ta có anh dũng hay không? Có bị kích động muốn thu nhận ta làm đồ đệ hay không?”

“Không.” Trì Dịch không nể tình gì mà nói.

Dương Nguyên bỗng rất đau lòng mà nhìn hắn.

“Xì xì, ngươi hãy bỏ cuộc đi hahaha.” Dĩnh Dung thấy vậy bèn cười nhạo, đôi mắt to tròn cũng cong cong lên vì buồn cười.

Dương Nguyên thất vọng không nói gì nữa, Trì Dịch liếc mắt nhìn hắn ta, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Dương công tử thân là con trai cả của nhà họ Dương, sau này hiển nhiên sẽ kế thừa sản nghiệp của nhà họ Dương, vậy mà tại sao từ sáng đến tối đều luôn nghĩ đến việc hành tẩu giang hồ vậy?”

Dương Nguyên nghe được câu hỏi của Trì Dịch bèn hiếm có mà thở dài một hơi rồi cười khổ lắc đầu: “Trì chưởng giáo có chỗ không biết, mặc dù tại hạ là con trai cả, thế nhưng có thể kế thừa nhà họ Dương hay không thì vẫn là chưa biết được.”

“Ồ?” Trì Dịch đang muốn hỏi tại sao thì nhìn thấy phía trước đã là cổng thành của trấn Cửu Hà, hắn cũng không nhiều lời nữa mà đi theo đám đông vào trong thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK