• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu, chớp mắt đã qua năm mới.

Trì Dịch thương lượng với Hắc bá, cho phép người của Túy Tiên Các nghỉ phép, đóng cửa Túy Tiên Các dẫn đám người Phất Phong Tô Tuyết cùng về Âm Dương Cốc đón năm mới.

Âm Dương Cốc xây dựng cũng sắp hai tháng rồi, ban đầu lúc xây vì nhu cầu cư trú nên Trì Dịch dặn dò bọn họ xây phòng ngủ ở phía sau và đại điện quan trọng nhất của môn phái trước. Hiện tại cũng đã đẩy nhanh tốc độ.

“Đi theo ta, tuyệt đối đừng để lạc.” Đến vào cửa sơn cốc, nhìn hai tỷ muội Phất Phong có chút tò mò nghi hoặc thăm dò hàng liễu ở phía trước, Trì Dịch thần bí xông đến chớp mắt với bọn họ rồi dặn dò.

“Ừm biết rồi.” Cho dù nghi hoặc nhưng dáng vẻ vẫn nghiêm túc nhìn Trì Dịch dặn dò, Phất Phong còn nghiêm túc đồng ý, đồng thời nắm chặt tay của muội muội mình. Tô Tuyết cũng gật đầu, đôi mắt to chớp chớp nhìn Trì Dịch.

Trì Dịch thấy vậy mỉm cười rồi đi lên phía trước, mấy người họ lập tức đi theo sau hắn, một bước cũng không dám bước sai, không ngừng đi qua giữa trận địa tám cây liễu mới dừng lại.

“Đến rồi.” Nghe thấy giọng nói của Trì Dịch, Phất Phong thu hồi ánh mắt luôn dõi theo bước chân của hắn mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy một mảng phòng ốc chằng chịt không biết xuất hiện từ lúc nào ở trước mắt, còn có một đám thiếu niên đứng trước mặt bọn họ: “A!” Phất Phong không tự chủ được mà kêu lên một tiếng: “Đây, đây là đâu?”

Tô Tuyết cũng trừng to mắt nhìn phía trước mắt rồi quay đầu lại nhìn Trì Dịch, đôi mắt to xanh thuần túy tràn ngập nghi hoặc.

“Hì, rất kinh ngạc đúng không?” Dĩnh Dung thấy vậy, không kìm được cười lên tiếng. Nàng sớm đã muốn xem phản ứng kỳ diệu này của Phất Phong bọn họ rồi.

Chu Thận bên cạnh nghe được lời này nhìn Dĩnh Dung một cái, cũng không vạch trần dáng vẻ của nàng khi lần đầu tiên được Trì Dịch dẫn về đây.

“Không cần kinh ngạc, vừa nãy chúng ta vừa đi qua một mê trận, trận pháp này có thể che đậy tầm nhìn khiến người ta không thể nào nhìn thấy sự ảo diệu trong trận pháp, nếu như không hiểu huyền cơ của trận pháp mà bước vào đó thì sẽ bị lạc ở bên trong, mãi mãi không cách nào đi ra được.” Trì Dịch nhìn thấy phản ứng của bọn họ, cười giải thích với Phất Phong hai người họ đồng thời nhìn về đám người Hạ Nhạc Lam đang nghênh đón vui cười.

“Cung nghênh Chưởng giáo về cốc.” Hạ Nhạc Lam và Thôi Liên Vân đứng trước đám thiếu niên, nhìn thấy mấy người Trì Dịch bước đến, Hạ Nhạc Lam lên tiếng nói trước.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa chính thức thành lập môn phái nhưng những thiếu niên sớm đã dùng từ “Chưởng giáo” để xưng hô với Trì Dịch, mà hắn cũng không từ chối. Dù sao cũng sẽ rất nhanh, đợi đến khi Âm Dương Cốc chính thức hoàn thành, Trì Dịch sẽ dự định tuyên bố lập phái.

“Này, sao các ngươi biết bọn ta sẽ về giờ này?” Trì Dịch đáp một tiếng sau đó có chút nghi hoặc hỏi Hạ Nhạc Lam.

“Bẩm chưởng giáo, trước đó lúc trở về tỷ tỷ Dĩnh Dung đã nói với bọn ta.” Hạ Nhạc Lam có chút tò mò thăm dò hai nữ tử phía sau Trì Dịch, nghe thấy lời của Trì Dịch, mím môi cười giải thích với hắn.

“Hóa ra là vậy, các ngươi đúng là lanh lợi.” Trì Dịch cười lắc đầu, sơn cốc vẫn đang trong quá trình xây dựng, thỉnh thoảng sẽ phải mang chút vật tư về đây, hai người Dĩnh Dung và Chu Thận thường chạy hai bên sơn cốc thôn trang, lại là thiếu niên trẻ tuổi, bất tri bất giác Dĩnh Dung Chu Thận và hai người Hạ Nhạc Lam Thôi Liên Vân đều trở nên quen thuộc.

Để ý được ánh mắt mọi người tò mò thăm dò hai người Phất Phong, Trì Dịch xoay người giới thiệu hai tỷ muội họ cho mọi người: “Vừa hay mọi người đều ở đây, ta sẽ giới thiệu cho các ngươi hai bạn đồng hành, hai người này là cô nương Phất Phong và cô nương Tô Tuyết, từ bây giờ hai người họ cũng sẽ ở đây học tập cùng mọi người. Nhạc Lam ngươi dẫn bọn họ đi làm quen nơi này một chút, thuận tiện thu xếp.”

“Vâng.” Hạ Nhạc Lam đáp, quay đầu nhìn hai tỷ muội Phất Phong, mỉm cười với hai người họ: “Mời hai vị đi theo ta.”

Khuôn mặt Hạ Nhạc Lam xinh đẹp, tính tình dịu dàng, ánh mắt lúc nhìn người rất dễ có được thiện cảm của người khác. Lúc này hai tỷ muội Phất Phong đang nhìn cô bé dịu dàng nói nhẹ nhàng với bọn họ, thiện cảm đối với cô bé cũng tăng lên, hai người họ cúi chào Trì Dịch sau đó đi theo Hạ Nhạc Lam.

Trên đường đi Hạ Nhạc Lam giới thiệu bố trí trong sơn cốc cho hai tỷ muội bọn họ, bởi vì thời gian trong sơn cốc gấp gáp nên có nhiều nơi vẫn chưa xây xong, chỉ có một đống lộn xộn chất ở đấy, nhưng theo như lời giới thiệu của Hạ Nhạc Lam hai người Phất Phong cũng có ấn tượng đại khái với nơi này.

“Đây là Tàng Thư Các sao?” Đi đến bậc thang, Phất Phong nắm tay muội muội nhìn lầu các nhỏ được xây độc lập ở trước mắt, hỏi Hạ Nhạc Lam: “Không sai, đây là Tàng Thư Các, Chưởng giáo nói đây là nơi sau này sẽ đặt điển tịch và công pháp của phái ta.” Hạ Nhạc Lam gật đầu.

“Đúng là đồ sộ, không ngờ rằng trên núi Liên Thanh này còn có nơi như vậy.” Phất Phong vén những sợi tóc bị gió thổi bay trước mắt, đứng trên bậc đá có chút nghi hoặc nhìn lầu các từng tòa vẫn chưa xây xong đó, bố cảnh căn phòng chằng chịt hấp dẫn cùng núi xanh nước trong hòa lẫn với nhau, hết sức tinh xảo xinh đẹp.

“Đúng vậy, đúng là lợi hại.” Hạ Nhạc Lam cũng mỉm cười: “Hiện tại vì để cho chúng ta ở nên Chưởng giáo cho người xây phòng ngủ và chính điện trước, còn những nơi khác đều chưa xây, cũng không biết đợi sau khi tất cả hoàn thành nơi này sẽ đẹp như thế nào.”

“Đúng là mong đợi.” Phất Phong cảm thấy bản thân đã yêu lấy nơi này, cười với Hạ Nhạc Lam, không dừng lại đây lâu nữa mà trực tiếp đi đến phòng ngủ sau núi.

Hạ Nhạc Lam chọn xong phòng với hai tỷ muội bọn họ xong, lại đi đến phòng kho lấy đệm chăn y phục giúp hai người họ thu dọn gian phòng.

“Thật sự làm phiền Hạ cô nương rồi.” Phất Phong nhìn thấy Hạ Nhạc Lam bận rộn, cảm thấy có chút xấu hổ: “Ai, tỷ tỷ đừng nói như vậy, bây giờ chúng ta đều sống ở nơi này, mặc dù Chưởng giáo vẫn chưa chính thức thành lập môn phái nhưng chúng ta cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, nếu như tỷ tỷ không chê thì cứ gọi ta Nhạc Lam là được rồi.”

“Vậy được, Nhạc Lam muội muội.” Phất Phong mỉm cười gọi một tiếng, Hạ Nhạc Lam cười đáp lại sau đó nhìn Tô Tuyết.

“Nhạc Lam tỷ tỷ.” Cô bé nhanh nhẹn mở miệng kêu một tiếng, Hạ Nhạc Lam cười híp mắt sờ khuôn mặt hồng hào của cô bé, lấy ít đồ ăn trong chiếc túi nhỏ ra chia sẻ cho hai người họ ăn, cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm trong phòng của Phất Phong.

Còn về phía bên kia của Âm Dương Cốc, mấy người Dĩnh Dung nhìn thấy tỷ muội Phất Phong rời đi cùng Hạ Nhạc Lam, cũng đi theo Trì Dịch dạo vài vòng trong sơn cốc tra xét tiến độ xây dựng, vì tiến độ gấp nên Trì Dịch và Hắc bá đã bỏ số tiền lớn điều người từ bên ngoài vào đây xây dựng, nên bây giờ trong cốc rất náo nhiệt.

Nhìn một lúc, Hắc bá có chút chần chờ hỏi Trì Dịch: “Thiếu gia, cũng sắp qua năm mới rồi, có cần để bọn họ xuống núi về nhà đón năm mới hay không?”

“Không cần, thời gian đón năm mới cứ đưa bọn họ số tiền công gấp ba để bọn họ yên tâm làm việc, nếu như có ai muốn về nhà thì Hắc bá ông phụ trách một chút, dẫn bọn họ xuống núi về nhà đi.” Trì Dịch quyết đoán lắc đầu nói với Hắc bá.

“Vâng, lão nô hiểu rồi.” Hắc bá gật đầu đồng ý, quay người gọi đốc công phân phó chuyện này xuống dưới.

Hiện tại vị trí sơn cốc không thể tiết lộ được thì sao có thể thả những người này xuống núi chứ?

Nghe nói qua năm mới không thể về nhà những người làm công có chút oán giận, nhưng sau đó lại nghe thấy tiền công gấp ba, bọn họ lại vui vẻ. Vốn tiền công Trì Dịch đưa bọn họ không thấp, thời gian đón năm mới lại tăng gấp ba, nghĩ đến có thể cầm bạc trên tay ai nấy đều trở nên tràn đầy động lực.

Hắc bá ở lại tìm mấy đệ tử thiếu niên đi theo ông đăng ký vật phẩm mọi người nhờ đưa về nhà, ai nấy đều đăng ký vật phẩm và địa chỉ, phần lớn chuyện này đều do khoảng thời gian này làm công kiếm được tiền, bọn họ vốn nghĩ có thể mang tiền về nhà đón năm mới, nhưng bây giờ không thể về nên chỉ có thể nhờ bọn họ mang về nhà, đưa tiền về nhà cho người nhà đón năm mới.

Trì Dịch dạo một vòng trong cốc rồi trở về sau núi. Trước đó hắn có xây một nhà gỗ sau núi, bây giờ sau núi đã thay đổi hình dạng, mấy cái sân nhỏ chỉnh tề phân bố chằng chịt trên sườn núi, cái viện lớn nhất ở giữa chính là của Trì Dịch.

Là Chưởng giáo, Trì Dịch có một đình viện đơn độc, Dĩnh Dung là tỳ nữ của hắn cho nên ở cùng hắn, Hắc bá ở trong một cái viện bên cạnh, Chu Thận ở chung với đám nam đệ tử trong sơn cốc, mà Phất Phong Hạ Nhạc Lam bọn họ là nữ tử, nên viện của bọn họ nằm ở phía xa đơn độc một góc của sơn cốc.

Trì Dịch nhìn tầng tầng viện trước mặt, trong lòng rất thỏa mãn. Đây là căn cơ của hắn ở thế giới này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK