Sau vài lần thử sức, Trì Dịch đã vượt qua cửa thứ nhất ba lần.
Xong lần thứ ba vượt ải, hắn thở hồng hộc, bị hệ thống truyền tống ra khỏi quan khẩu, thậm chí hắn còn không nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở đã vượt ải thành công. Hắn không còn sức lực, ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu cạnh bàn gỗ.
Thật khát, thật đói, tại sao hệ thống lại không cung cấp nước uống và cơm ăn.
Trì Dịch có chút bất mãn lẩm bẩm.
Quả nhiên cơ thể con người tiến vào khác với cơ thể ảo. Cho dù cơ thể ảo có bị thương ở mức độ nặng đến đâu cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì sau khi quay lại cơ thể thật. Cơ thể thực thì khác, sau khi bị truyền tống ra ngoài thì cảm giác đau đớn cùng mệt mỏi vẫn tồn tại.
Không có chấn thương, thể chất của Trì Dịch tăng lên sau khi hắn thăng lên một cấp, những trang bị mới cũng làm cho thuộc tính của hắn tăng lên đáng kể. Việc Trì Dịch tấn công trấn quân An Tây chỉ là để trau dồi các chiêu thức và kỹ năng của hắn, vì vậy không cần phải lo lắng về việc bị thương. Dù sao trước đây Trì Dịch cũng là một người bình thường, chưa trải qua quá trình huấn luyện nào, thân thể mệt mỏi không đáng lo ngại, nhưng tinh thần kiệt quệ khiến hắn có chút không kiên trì được, bây giờ Trì Dịch chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Hắn cố gắng chống người đứng dậy, bước đến phòng nghỉ và ngồi khoanh chân xuống chỗ đất trống, đôi mắt thất thần bắt đầu tiến vào suy nghĩ.
Từ lần thứ hai xông quan trở về, mỗi khi vượt ải thành công, Trì Dịch sẽ trở lại không gian thực để nghỉ ngơi và suy nghĩ đúc kết kinh nghiệm trong trận chiến vừa rồi, đồng thời luyện tập thành thạo Âm Dương chưởng.
Võ học Đạo gia chủ yếu tập trung vào việc cường thân kiện thể là chính, Âm Dương chưởng cũng không ngoại lệ. Chỉ cần ổn định suy nghĩ, sau vài lần tu luyện Âm dương chưởng, Trì Dịch có thể cảm thấy cơ thể ấm áp, tất cả mệt mỏi đều biến mất, nguyên khí tràn đầy, hắn có cảm giác có thể tiếp tục xông quan.
Tuy nhiên, xông quan nhiều hơn cũng không có tác dụng, luyện tập Âm Dương chưởng có thể giải quyết những mệt mỏi, đau đớn của thân thể, nhưng chiến đấu trong thời gian dài khiến cho tinh thần Trì Dịch luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ. Dù năng lực thích ứng mạnh mẽ, hắn cũng không thể chịu nổi, bây giờ hắn lại vừa đói vừa khát, chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng vẫn có kẻ bên ngoài chờ làm thịt hắn, Trì Dịch không khỏi thở dài khi nghĩ đến điều này, sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn đứng dậy quay trở lại đại sảnh.
"Hệ thống, lặp lại lần nữa phần thưởng xông quan thành công."
"Cộng năm điểm kinh nghiệm, 34 văn tiền đồng, nhận một linh hồn đệ tử Âm Dương gia. Có nhận thưởng không?"
"Nhận."
"Đinh, chúc mừng kí chủ thăng cấp, cấp bậc hiện tại là cấp hai."
Lại là một hồi cảm giác ấm áp chạy dọc toàn thân, trải qua một lần thăng cấp Trì Dịch cũng không còn quá kinh ngạc, bình tĩnh mở ra thanh thuộc tính, kiểm tra những thay đổi trên đó.
Tên: Trì Dịch
Cấp bậc: 2
Kinh nghiệm: 30/50
Máu: 180
Tấn công: 113 (Chủy thủ tăng thêm 63 phòng thủ)
Phòng thủ: 73 (Áo vải thô tăng thêm 33 tấn công)
Tốc độ: 320
Trang bị: Chiến giáp bằng đồng, chủy thủ
Linh hồn: Long Hổ chiến tộc, đệ tử Mặc gia, đệ tử Âm Dương gia
Trải qua ba lượt xông quan, bảng thuộc tính của Trì Dịch tăng thêm không ít đồ vật. Trường côn trước đó đã được thay thế bằng chủy thủ có lực công kích mạnh hơn.
Sau khi lên cấp hai, lượng máu của Trì Dịch đã tăng thêm 30 điểm, tốc độ tấn công và khả năng phòng thủ cũng tăng lên như khi hắn được thăng cấp lần đầu tiên. Kết hợp với phần thưởng từ trang bị, khả năng chiến đấu hiện tại của hắn mạnh hơn nhiều so với lúc đầu.
Sau khi đóng bảng thuộc tính, Trì Dịch nhìn đệ tử Âm Dương trước mặt, bắt đầu do dự, hiện tại hắn đã lên cấp hai. Theo như những gì hệ thống tuyên bố trước đó, hắn có thể dung hợp một linh hồn mỗi khi lên cấp và hắn bây giờ có thể dung hợp tổng cộng hai linh hồn.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có Long Hổ chiến tộc, đệ tử Mặc gia và đệ tử Âm Dương gia, Long Hổ chiến tộc và đệ tử Mặc gia hắn không thèm để mắt tới, chỉ có đệ tử Âm Dương gia là có quan hệ với Đạo gia mà không biết có dung hợp được không?
Nếu có xung đột thì phải làm sao đây? Hắn không thể lấy linh hồn mình ra để đánh cược may rủi được. Từ trước đến nay Trì Dịch vô cùng quý trọng thân thể của mình, hắn không chấp nhận bất kỳ rủi ro nào.
Trì Dịch suy nghĩ một chút, trước tiên quyết định bỏ qua những thứ này, rời khỏi hệ thống đi ra ngoài giải quyết các vấn đề bên ngoài rồi tính sau.
Trì Dịch vừa mới xuyên không đến thế giới này, bây giờ hắn vô cùng hoang mang và lo sợ đối với thế giới mới, cảm xúc này đã bị đè nén bởi sự tò mò và ngạc nhiên do hệ thống bàn tay vàng cường đại mang lại. Giờ hắn đã hiểu sơ bộ về hệ thống, hắn lại nhớ đến nỗi lo sợ này, bên ngoài hệ thống là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Thật ra hắn không muốn ra ngoài chút nào, thế giới bên ngoài hoàn toàn không phù hợp với hắn, so với thế giới thực hoàn toàn xa lạ, khắp nơi hệ thống đều phác họa phong cách trong Tần Thời Minh Nguyệt khiến hắn có cảm giác vô cùng gần gũi, thân thiết.
Nhưng hắn không muốn đi ra cũng không được, hệ thống không cung cấp nơi ăn, chốn ở. Hiện tại hắn rất nghèo, bụng đói kêu òng ọc, nhất định phải tìm vài thứ để lót dạ rồi sau đó ngủ một giấc thật ngon.
Đối với mối đe dọa từ tên côn đồ bên ngoài, Trì Dịch cho rằng có lẽ đã không thành vấn đề nữa, bây giờ hắn miễn cưỡng xem như có chút vũ lực phòng thân. Tên côn đồ bên ngoài tuy có thân hình cao lớn nhưng cũng chỉ là người bình thường, hắn vẫn có tự tin có thể đánh bại tên đó, sẵn tiện hỏi thăm tình hình của thế giới bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Trì Dịch hạ quyết tâm: “Hệ thống, ta muốn ra ngoài.”
“Ký chủ có thể nhấp để thoát khỏi hệ thống ở góc dưới bên phải của bảng điều khiển và trở về thế giới thực.”
Sau khi thăng cấp, hắn cảm thấy rằng hệ thống nói chuyện ít hơn và thái độ đố với hắn ngày càng trở nên lạnh nhạt hơn. Quả nhiên, cấp bậc tăng lên thì hướng dẫn người mới của hệ thống sẽ giảm bớt sao? Đợi khi hắn ổn định hơn trong tương lai, hắn sẽ phải sắp xếp lại suy nghĩ cẩn thận và nghiên cứu kỹ lưỡng hệ thống khi nó còn tiến hành chỉ dẫn người mới.
Trong lòng Trì Dịch thầm nghĩ đã tìm được tùy chọn thoát ra hệ thống trên màn hình ánh sáng, trên màn ảnh sáng lên một chút, hắn đã xuất hiện trên bình nguyên hoang vu.
Trì Dịch còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần chớp mắt đã nhìn thấy tên côn đồ trước mặt, tên đó cũng sửng sốt một lát rồi thốt lên: “Chạy đi, sao đột nhiên lại không chạy nữa?”
Hả, câu thoại này nghe quen quen?
Trì Dịch nhìn tên côn đồ cao lớn, xanh xao vì bị bỏ đói lâu ngày, có phần suy dinh dưỡng, hắn đã hoàn toàn không còn nỗi sợ hãi ban đầu, thậm chí còn có chút hứng thú nhìn một lượt rồi đánh giá tên kia.
Tên côn đồ mặc chiếc quần đùi bằng vải lanh bẩn thỉu, tay chân bủn rủn, hai má gầy gò, mặt mũi vàng đen, ánh mắt thèm thuồng nhìn Trì Dịch, hắn chỉ là một người bình thường không có chút vũ lực nào.
Trì Dịch bình tĩnh vỗ tay, cũng không nhiều lời với tên kia. Hắn lấy trường côn ra khỏi hệ thống và thay con dao găm trên thanh trang bị của mình, vung tay hai lần điều chỉnh theo cảm giác tay cho phù hợp với trường côn rồi lao về phía trước đánh cho tên vô lại ngã nhào trên đất.
“Đại, đại hiệp tha mạng.” Tên côn đồ sợ hãi trước sự đảo ngược đột ngột này, hắn không kịp phản ứng chỉ biết yếu ớt quỳ gối trên mặt đất khóc lóc cầu xin tha thứ.
Hắn còn tưởng rằng mình gặp may mắn, gặp được một đứa trẻ có thể bắt nạt, làm thế nào mà đứa trẻ đột nhiên trở thành một cao thủ võ thuật chứ?
Hắn cảm thấy như muốn khóc. Ngươi nói ngươi võ công cao như vậy, trước đó còn chạy làm gì!
“Đừng sợ, ta có một vài vấn đề muốn hỏi ngươi.” Trì Dịch cất trường côn trong tay, mỉm cười nhìn tên côn đồ trên mặt đất.