Trì Dịch nhìn tên côn đồ Giáp đang run rẩy trên mặt đất, trong lòng cảm thấy có chút mờ mịt.
Theo như lời hắn nói, hiện tại thế giới này là một triều đại có tên gọi là Đại Càn. Phù hợp với những gì hệ thống đã nói, hiện tại giống như thời kỳ Đường Tống của Trung Quốc, một chế độ có hoàng đế có khoa cử. Không giống như Trung Quốc, lãnh thổ ở đây lớn hơn nhiều, được phân chia thành mười hai châu và tiến hành quản lý.
Hơn nữa còn có giang hồ tồn tại, đủ loại tuyệt kỹ bí truyền cao cường của các cao thủ võ lâm liên tiếp xuất hiện không dứt.
Bây giờ Trì Dịch đang ở Yến Châu, có nhiều tin tức mà tên côn đồ Giáp cũng không biết, thật ra ngay cả việc này tên côn đồ Giáp cũng nói năng lộn xộn, mọi tin tức trên là do Trì Dịch đoán mò rồi tổng kết lại mà ra.
Điều này cũng không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, tổng thể thiết lập này cảm giác có một chút quen mắt nhỉ? Giống như đã gặp qua ở đâu đó? Trì Dịch nghiêm túc tự hỏi.
Nhưng không chờ Trì Dịch kịp suy nghĩ rõ ràng, thì từ xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của một người phụ nữ: "Thiếu gia, thiếu gia người đang ở đâu?"
A, Trì Dịch nghe vậy sửng sốt, gần đây ngoại trừ hắn và tên này trên mặt đất, hắn cũng không nhìn thấy có người khác.
Chẳng lẽ nơi này còn có người ẩn núp sao?
Một lúc sau, giọng nói từ xa truyền đến, dần dần truyền đến gần Trì Dịch, kèm theo tiếng gọi ầm ĩ, còn có tiếng người đi lại cọ xát nhánh cây, càng ngày càng rõ ràng.
Trì Dịch quay đầu lại nhìn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái mặc một bộ váy màu trắng. Làn da cô gái rất trắng, khuôn mặt trái xoan thanh tú do chạy lâu đỏ đỏ ửng lên, hai tròng mắt linh hoạt lo lắng nhìn xung quanh. Mái tóc chia làm hai bên buộc thành hình vòng trên đỉnh đầu, phần sợi tóc hỗn độn bên dưới vểnh lên, có thể nhìn ra được sự mệt nhọc và vất vả của chủ nhân mái tóc.
Lúc này cô gái cũng nhìn về phía Trì Dịch bên này, sau khi nhìn thấy tướng mạo của Trì Dịch thì trong nháy mắt ánh mắt của cô gái sáng rực lên, không chút do dự chạy bước nhanh đến chỗ Trì Dịch, sau đó ôm chặt lấy hắn.
Trì Dịch bị động tác của cô gái dọa sợ, trong lúc nhất thời không phản ứng lại, vừa vặn bị cô gái ôm.
“Thiếu gia! Thiếu gia người không sao chứ? Mấy ngày này người như thế nào rồi? Đều là nô tỳ không tốt, nô tỳ không có chăm sóc tốt cho thiếu gia, để thiếu gia ở bên ngoài chịu khổ một mình.”
Trì Dịch bị hàng loạt lời nói của nàng muốn làm cho hôn mê, cũng không dám nói chuyện, im lặng lắng nghe lời nói đánh giá của cô gái cùng với người đàn ông trung niên theo cô gái đang đi tới.
Thần sắc của người đàn ông này cũng vô cùng kích động, rõ ràng ông là người tập võ, bên hông đeo một thanh trường kiếm, nhịp bước vững vàng, chỉ là trên mặt cũng giống mang theo gian nan vất vả, xem ra đã trải qua không ít bôn ba vất vả.
Trì Dịch cảm thấy càng thêm nghi ngờ, nghe cô gái này nói, nàng là thị nữ của thân thể nguyên chủ này, nhưng mà nếu nguyên chủ là tiểu thiếu gia, làm sao lại có thể lưu lạc đến dáng vẻ này chứ?
Trong lòng hắn lướt qua các suy nghĩ, nhưng thần sắc trên mặt không thể hiện rõ, sợ lộ ra dấu vết cũng không dám nói chuyện, chỉ im lặng lắng nghe cô gái lải nhải.
“Thiếu gia, sau khi người mất tích nô tỳ thậm chí vội muốn chết, sợ người xảy ra chuyện gì, lại không dám để lộ ra ngoài sợ người của Tiêu Cục Thiết Sư biết, mấy ngày nay chúng ta đều ở mỗi chỗ này tìm kiếm, trời cao phù hộ, xem như cũng đã tìm được người, hu hu.”
Trì Dịch nghe xong trong lòng chấn động, cuối cùng hắn biết tại sao vừa rồi sau khi nghe xong những giả thiết đó, hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Đại Càn, Yến Châu, Tiêu Cục Thiết Sư, đây không phải là tên trong cuốn tiểu thuyết mà hắn vừa đọc xong sao?
Hóa ra hắn đã xuyên vào một cuốn sách sao?
Trì Dịch kinh hãi, hắn bình tĩnh lại và đánh giá cô gái đang lôi kéo mình, sau đó quay lại đánh giá nam nhân trung niên với vẻ mặt kích động lại mang theo sự áy náy cách đó không xa, thử thăm dò nói to: “Dĩnh Dung, Hắc bá?”
“Thiếu gia?”
“Thiếu gia đừng sợ, Hắc bá ở đây.”
Quả nhiên.
Không ngờ rằng hắn lại xuyên vào trong thế giới tiểu thuyết, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, hắn lại phát hiện xuyên sách cũng khá tốt, ít nhất hắn đã biết cốt truyện.
Trì Dịch vừa mới đọc xong cuốn tiểu thuyết này, còn có tình tiết hắn đều có thể nhớ rõ ràng, trước đó trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, hiện tại bình tĩnh lại suy đoán, Trì Dịch cũng hiểu được mình đang ở trong tình huống như thế nào.
Đây là một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật chính của tiểu thuyết là một người xuyên việt có tên là Tiêu Bộ Thanh.
Bàn tay vàng của Tiêu Bộ Thanh xuyên qua là một đĩa quay có thể ngẫu nhiên rút ra võ học Kim Dung mỗi tháng một lần. Hắn xuyên qua đến giữa một giáo phái Vân Môn nhỏ nghèo túng trên núi Lạc Vân ở Yến Châu của Càn Quốc, trở thành đại đệ tử của chưởng môn Lạc Vân Môn, nhưng không lâu sau đó chưởng môn của Lạc Vân Môn qua đời.
Tiêu Bộ Thanh trở thành chưởng môn của Lạc Vân Môn, sau khi đuổi đi những sư huynh sư đệ có ý xấu, vốn là một môn phái nhỏ nghèo túng cũng chỉ còn lại hai người hắn và sư muội Thẩm Tu Ninh. Dưới sự tức giận của Tiêu Bộ Thanh, hắn thề phải chấn hưng Lạc Vân Môn, sau đó đem võ học Kim Dung ngẫu nhiên của mình đưa cho tiểu sư muội để cùng nhau tu luyện.
Sau đó, khi hai người cùng nhau xuống núi chọn mua vật phẩm ngẫu nhiên thì gặp được Diệp Trạch là con thứ của Diệp gia. Diệp gia là một đại gia tộc lâu đời ở gần núi Lạc Vân, gia chủ đương thời cũng là một võ tướng cao cường nổi danh trên giang hồ. Diệp Trạch thấy Thẩm Tu Ninh xinh đẹp nên đã đến trêu ghẹo, không đề phòng, hắn đã bị Thẩm Tu Ninh bất ngờ bị đánh thành trọng thương. Thẹn quá hóa giận, sau khi trở về nhà, trong lòng hắn ta ghi hận với Thẩm Tu Ninh, xúi giục đại ca là Diệp Tĩnh đến trước cửa Lạc Vân Môn chất vấn. Diệp Tĩnh xông vào Lạc Vân Môn, đánh nhau với Tiêu Bộ Thanh, lại bị Tiêu Bộ Thanh đánh bại, Tiêu Bộ Thanh chế giễu Diệp gia không ra gì trước mặt mọi người, Diệp Tĩnh hổ thẹn rời khỏi. Từ đây uy tín của Lạc Vân Môn tăng cao, Diệp gia trở thành đối tượng bị người ta châm biếm.
Gia chủ Diệp gia là Diệp Đức Hải sau khi biết được việc này đã giận tím mặt, đúng lúc sư huynh sư muội Lạc Vân Môn lần nữa xuống núi, Diệp Đức Hải tự mình đi đến chất vấn, Tiêu Bộ Thanh vì để thoát thân nên đã bịa đặt ra một vị sư phụ để đe dọa Diệp Đức Hải, Diệp Đức Hải không muốn đắc tội với vị sư phụ thần bí kia của Tiêu Bộ Thanh, nửa tin nửa ngờ rời đi.
Không lâu sau đó, Tổng tiêu đầu Thiết Sư của Tiêu Cục Thiết Sư nghe nói Lạc Vân Môn đột nhiên quật khởi, hoài nghi Lạc Vân Môn có được bí tịch thần công, phái đệ đệ ruột là Huyết Hổ bí mật tìm hiểu. Tiêu Bộ Thanh đã âm thầm giết chết Huyết Hổ đến hỏi thăm tin tức, lại vì tự bảo vệ mình, hắn vu oan cái chết của Huyết Hổ lên người Diệp gia nhằm dời đi sự chú ý của tiêu cục Thiết Sư.
Quả nhiên Tiêu Cục Thiết Sư đã trúng kế, Thiết Sư phẫn nộ nhảy vào Diệp gia đánh nhau với Diệp Đức Hải. Sau khi đánh trọng thương Diệp Đức Hải vẫn không có ý định buông tha, phái mọi người của Tiêu Cục vây đánh Diệp gia. Diệp Đức Hải và Diệp Tĩnh đều bị trọng thương bỏ mình, chỉ có quản gia Hắc bá và một số người hầu cải trang và đưa con trai út của Diệp Đức Hải là Diệp Lăng chạy thoát. Lúc ấy Diệp Trạch vẫn chưa trở về nhà, sau khi biết được tin tức này cực kỳ bi thương, khắp đi bôn ba tìm người báo thù cho gia tộc.
Hắc bá mang theo con trai út của Diệp gia là Diệp Lăng rời đi, lại bị cường đạo cướp giết giữa đường, trong cơn hoảng loạn, Diệp Lăng đã bị thất lạc. Chờ đến khi bọn họ tìm được Diệp Lăng lần nữa, Diệp Lăng đã bị kẻ xấu trên núi làm hại, chỉ còn một bộ hài cốt không đầy đủ không trọn vẹn.
Đám người Hắc bá vô cùng bi thương, chôn cất hài cốt của Diệp Lăng và tìm kiếm Diệp Trạch, Diệp Trạch biết toàn bộ người thân của mình đều không còn nên đã rơi vào điên cuồng, gia nhập Ma giáo tu luyện tà pháp để báo thù.
Trì Dịch hẳn là xuyên qua thành Diệp Lăng, hơn nữa, dựa theo kết cục trong nguyên văn mà xem, trong nguyên văn Diệp Lăng phải chính là chết ở chỗ này, Trì Dịch nghĩ có chút sợ, nếu không phải hắn mang theo hệ thống, không chừng cũng không thoát khỏi kết cục của Diệp Lăng trong nguyên tác.
Hắc bá và Dĩnh Dung thấy Trì Dịch vẫn luôn phát ngốc, còn tưởng rằng mấy ngày gần đây hắn liên tục kinh hãi quá mức cho nên không muốn nói chuyện, Dĩnh Dung lại ôm hắn vào trong ngực, đau lòng mà vuốt lưng hắn.
Lúc này Hắc bá chú ý tới tên côn đồ Giáp bên cạnh cố gắng lui thân mình nghĩ muốn nhân cơ hội chạy trốn, ánh mắt ông lạnh lùng, một tay kéo hắn lại, hỏi Trì Dịch: “Thiếu gia, đây là ai?”
Trì Dịch quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhớ tới còn có một người như vậy chưa xử lý, nghĩ lại kết cục nguyên văn, trong lòng Trì Dịch có chút tức giận. Bọn đạo tặc này hung tàn bạo ngược lại vô nhân tính, xuống tay với người già, phụ nữ và trẻ em thì không nói, vậy mà còn dám ăn thịt người.
Thật là súc sinh, chết không đáng tiếc, Trì Dịch cũng không nhìn lại hắn, kể lại ngắn gọn sự việc đã xảy ra một lần, Hác bá nghe xong thì một kiếm đâm xuyên qua người hắn ta.
Một người, bất kể rơi vào hoàn cảnh nào, cũng tuyệt đối không thể ăn thịt đồng loại, bất luận tình huống nào đều không đủ để trở thành lý do cho việc hắn ăn thịt người.
Ăn thịt đồng loại, đến cả súc sinh cũng không bằng.
Ở giữa nguyên văn miêu tả Diệp Lăng rất ít, nhưng dựa vào đoạn kết cục cuối cùng miêu tả, còn có Hắc bá đang kinh ngạc nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, Trì Dịch mơ hồ đoán được nguyên chủ hẳn là không biết võ công, ít nhất là không thể đánh bại người trước mặt này.
Nhưng mà hắn không có bất kỳ lời giải thích nào cho điều này.
Dù sao hắn không phải nguyên chủ, Dĩnh Dung và Hắc bá đều biết nguyên chủ, tương lai hắn còn muốn lấy ra nhiều đồ vật hơn từ trong hệ thống, có sự thay đổi lớn hơn nữa, những cái này đều không thể giấu được.
Hắn phải nghĩ ra một lý do hợp lý.
“Dĩnh Dung, ta mệt rồi.” Hắn nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc có chút mỏi mệt, ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Dĩnh Dung thương tiếc nhìn hắn, lôi kéo hắn đi về phía trước: “Được rồi, nô tỳ đưa thiếu gia đi nghỉ ngơi.”
“Về thành trước đi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, nhanh chóng trở về tìm một khách điếm ở lại, thiếu gia trong khoảng thời gian này đã chịu khổ rồi.” Hắc bá tùy ý ném thi thể tên côn đồ đi, nghe được lời này của Trì Dịch, lên tiếng kiến nghị nói.
Trì Dịch cũng không có ý kiến gì, đi theo hai người. Mới vừa đi vài bước đã bị Hắc bá ôm lên, Hắc bá là người hầu bên người Diệp Đức Hải, từ nhỏ cũng theo ông đã tập võ, thân thể khỏe mạnh ôm Trì Dịch nhanh chóng một mạch từ vùng ngoại ô đi vào trong thành, cũng không cảm thấy mệt.
Trì Dịch ngay từ đầu cảm thấy xấu hổ, nhưng mà hắn thực sự cũng rất mệt mỏi, dù sao hiện tại thân xác vẫn trong giai đoạn còn nhỏ, sau khi chuẩn bị xong tâm lý hắn thản nhiên đứng lên, nằm trên người Hắc bá, thành thật không nhúc nhích.
Chỉ trong chốc lát mà Hắc bá mang theo hai người Trì Dịch tìm được một khách điếm ở lại, sau khi rửa mặt sạch sẽ, Trì Dịch mơ mơ màng màng mà nằm xuống ngủ thiếp đi, cơm chiều cũng chưa kịp ăn.