Cũng thật trùng hợp, Trì Dịch vừa ra ngoài đã thấy Dĩnh Dung đang chạy tới tìm mình.
“Dĩnh Dung, Dĩnh Dung, mau tới đây.” Trì Dịch cười tủm tỉm trực tiếp dùng Thiên Lại Truyền Âm gọi nàng.
Quả nhiên Dĩnh Dung đã bị âm thanh trong đầu dọa sợ, nàng nhanh chóng che đầu nhìn xung quanh, nhưng chỉ nhìn thấy Trì Dịch đang đứng ở phía trước cười tủm tỉm nhìn mình, thần sắc thiếu nữ có chút nghi hoặc, sau một hồi do dự thì mở miệng dò hỏi: “Thiếu gia, vừa rồi là người đang nói chuyện sao?”
“Đúng rồi, bị dọa sợ hả?” Trì Dịch tiếp tục dùng Thiên Lại Truyền Âm trả lời nàng.
“Ôi trời! Thiếu gia, sao người có thể nói chuyện trong đầu của nô tỳ được?!” Thiếu nữ đã thật sự bị dọa, mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn lúc kinh lúc rống.
“Lợi hại không, đây là bản lĩnh mà bổn thiếu gia mới học được đó.” Trì Dịch vô cùng đắc ý.
“Đây là tiên pháp sư phụ thần tiên của người truyền cho sao? Thiếu gia, cuối cùng người cũng học được tiên thuật!” Dĩnh Dung tỉnh ngộ thốt lên, bước nhanh chạy tới gần Trì Dịch, lôi kéo hắn ríu rít hỏi han, thoáng nhìn nàng còn hưng phấn hơn Trì Dịch nữa.
“Đúng vậy! Cái này gọi là Thiên Lại Truyền Âm, có thể không cần phát ra tiếng trực tiếp nói chuyện trong đầu của đối phương, muội cũng thử xem, muốn nói cái gì thì chỉ cần ở mặc niệm trong lòng, ta có thể nghe được hết.” Trì Dịch bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.
“Thật sao! Nô tỳ thử xem!” Dĩnh Dung nghe vậy tức khắc cảm thấy mới lạ ngậm miệng lại, an tĩnh trầm tư, một lát sau ở trong đầu Trì Dịch cũng cảm ứng được âm thanh của Dĩnh Dung: “Thiếu gia, người có thể nghe được sao?”
“Nghe được.” Trì Dịch cười trả lời nàng.
“Thật tuyệt vời!” Dĩnh Dung nhảy dựng lên, sau đó liên tục nói: “Thiếu gia thiếu gia, thật thú vị, người thật là lợi hại! Thiếu gia chúng ta đi thử trên những người khác đi, thiếu gia tiên pháp này của người có thể khiến cho hai người đối thoại được sao?”
Trì Dịch nghe đến đau đầu, Dĩnh Dung cái gì cũng tốt, chỉ là đôi lúc tính tình hơi hoạt bát một chút, vừa mở miệng sẽ không khép lại được.
“Đi thôi, đi dọa những người khác một cái, muội nói xem Hắc bá có bị dọa sợ hay không?” Trì Dịch nhanh chóng lôi kéo Dĩnh Dung chạy đi, vừa đi vừa giải thích với nàng: “Thiên Lại Truyền Âm không có hạn chế về nhân số, nhưng hiện tại năng lượng tinh thần của ta không theo kịp, bây giờ ước chừng chỉ có thể nói chuyện với hai người, chút nữa thử xem sao.”
Hai người hướng thẳng đến Tàng Thư Các, từ xa đã nhìn thấy Hắc bá và Phất Phong ngồi ở bên trong, đối diện nhau đọc sách gần cửa, còn bé loli Tô Tuyết thì không thấy đâu, thật sự là hiếm thấy cô bé này không bám lấy chị của mình.
Trì Dịch ra hiệu cho Dĩnh Dung, kêu nàng không được phát ra tiếng, Dĩnh Dung che miệng cười trộm gật gật đầu, Trì Dịch lập tức đứng ở bên ngoài kích hoạt Thiên Lại Truyền Âm với Phát Phong và Hắc bá.
Kết quả không có thành công.
Thật là, thì ra kỹ năng này còn có hạn chế khoảng cách.
Trì Dịch bất đắc dĩ, lặng lẽ kéo Dĩnh Dung tiếp tục đi về phía trước, võ công của Trì Dịch và Dĩnh Dung cao hơn hai người ở bên trong, mà hai người Hắc bá còn đang nghiêm túc đọc sách, không hề nghĩ đến sẽ có người tới gần, cho nên khi Trì Dịch đi tới cửa cũng không phát hiện ra.
Lúc này khoảng cách Trì Dịch đến chỗ bọn họ đã ngắn hơn năm bước, cuối cùng cũng kích hoạt thành công Thiên Lại Truyền Âm!
“Hắc bá, Phất Phong.” Trì Dịch dùng Thiên Lại Truyền Âm kêu bọn họ một tiếng, còn có ý xấu thay đổi âm thanh của mình khiến cho bọn họ không nghe hiểu.
“Ai!” “Người nào!” Hai người đang chuyên tâm đọc sách thì đột nhiên bị tiếng nói trong dầu dọa sợ. Phất Phong vội vàng để sách sang một đi rồi đứng dậy nhìn xung quanh, Hắc bá cũng đứng dậy, gõ đầu của mình, quay đầu nhìn về phía Phất Phong: “Ngươi cũng nghe thấy sao?”
“Phì.” Trì Dịch nhìn phản ứng của hai người, cuối cùng cũng không nhịn cười được. Còn phía hai người kia rốt cuộc đã phát hiện có người trốn ở ngoài của, vừa đi ra vài bước đã nhìn thấy Trì Dịch và Dĩnh Dung đang dựa vào cửa cười trộm, hai người không khỏi có chút bất đắc dĩ.
“Công tử, vừa rồi là ngươi làm sao?” Phất Phong nhìn hai người kia cười liên tục, cảm giác có chút bất đắc dĩ hỏi han.
“Đúng vậy, vừa rồi là Thiên Lại Truyền Âm ta vừa mới học được, có thể không cần đối thoại trực tiếp với các ngươi.” Trì Dịch gật đầu.
“Công tử ngươi thật là, sao lại dùng cái này trêu chọc người ta chứ.” Phất Phong cũng cười lắc đầu: “Nhưng Thiên Lại Truyền Âm hôm nay cũng rất thần kỳ, có thể đưa âm thanh vào trong đầu.”
“Đúng vậy, lão nô từng nghe gia chủ nói qua, trên giang hồ có một chút cao thủ có thể dùng nội công truyền âm, nhưng như vậy cũng không thể so sánh với cách truyền âm hôm nay.” Hắc bá cũng cảm thán.
Trì Dịch cũng giới thiệu Thiên Lại Truyền Âm lại một lần nữa, sau đó hứng thú bừng bừng đi thực nghiệm với mấy người còn lại.
Lúc này Trì Dịch lại không biết, Trùng Minh Giáo đang theo dõi bọn họ.
Tổng bộ Trùng Minh Giáo.
Bạch Kính Phong xiêu vẹo ngồi dựa vào ghế trên ở trong phòng, tùy tay lật xem tư liệu trên bàn, liếc nhìn qua mấy lần rồi ném lại trên bàn, sau đó dùng giọng điệu không hề để ý nói với người mặc áo xanh đang đứng cung kính bên dưới: “Lần này là chắc chắn sao?”
“Lần này tuyệt đối sẽ không sai, thuộc hạ đã thẩm tra đối chiếu qua tướng mạo và tuổi, hơn nữa bên người hắn còn có một người hầu trung niên, tướng mạo cũng giống với người hầu bên người gia chủ Diệp gia, ngoại trừ tên và võ công không khớp, thì những mặt còn lại giống ý như đúc.” Người mặc đồ xanh cũng kính trả lời.
“Hừ, tuyệt đối sẽ không sai. Ta nhớ rõ vài lần trước ngươi cũng nói như vậy.” Bạch Kính Phong dường như có chút không vui, hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Ta chỉ kêu các ngươi đi tìm một đứa trẻ mà thôi, vậy mà các ngươi đã tìm một năm vẫn chưa tìm được, thật đúng là Thanh Y Đường càng tồn tại càng thụt lùi.”
“Thuộc hạ làm việc không chu toàn, xin hữu hộ pháp thứ tội!” Người mặc đồ xanh vội vàng uốn gối quỳ xuống, không hề biện giải bản thân đã làm những gì, cúi đầu không dám nhìn người trước mặt, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt.
“Ta lại cho các ngươi một cơ hội nữa, đi cẩn thận điều tra rõ đến tột cùng là có phải hay không, ta muốn một đáp án chuẩn xác, đừng lấy mấy thứ này ra có lệ với ta.” Bạch Kính Phong liếc mắt nhìn người mặc đồ xanh, sau đó lười nhác đứng dậy: “Ta chỉ cho các ngươi ba tháng, ba tháng sau, nếu còn tra ra được, hừ.”
“Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Người mặc đồ xanh nghe Bạch Kính Phong nói xong, thần sắc càng thêm gắp gáp, liên tục mở miệng bảo đảm.
Bạch Kính Phong không kiên nhẫn vẫy vẫy tay để hắn lui ra, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, ông lại hỏi tiếp: “Ngươi mới vừa nói, người kia ở nơi nào của Tề Châu?”
Người mặc đồ xanh không hề nghĩ ngợi mà trả lời: “Trấn Vân Tú của Tề Châu.”
“Ta nhớ rõ, gần đó có cứ điểm của bổn giáo đúng không?” Bạch Kính Phong nheo mắt vuốt cằm tự hỏi.
“Hữu hộ pháp anh minh, có một cứ điểm ở huyện Thanh Thủy, cách trấn Vân Tú một trăm dặm.”
“Vậy là tốt rồi, thông báo về phía Tề Châu, kêu bọn họ phối hợp điều tra với ngươi, có bọn họ trợ giúp, hẳn là dễ dàng một ít.”
“Đa tạ hữu hộ pháp.” Người mặc đồ xanh vui mừng, lại lần nữa quỳ một gối xuống đất hành lễ với Bạch Kính Phong.
“Đi thôi.” Bạch Kính Phong vẫy tay xua người đi, sau đó cũng không quan tâm công văn hỗn độn ở trong phòng, cất bước đi ra ngoài.
Đồ đệ bảo bối của ông không tìm được đệ đệ nên vẫn luôn náo loạn với ông, tin tức lần này thoáng nhìn cũng đang tin cậy, vì thế Bạch Kính Phong muốn lập tức đi qua nói cho đồ đệ.