• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trì Dịch ăn xong bánh điểm tâm thu dọn đồ đạc thì ngủ thiếp đi, còn bên Tương Cầm thì một mình nàng đạp lên bóng đêm lặng lẽ để trở về. Về đến Xuân Phong Lâu nàng siết chặt áo khoác trên người, che kín mặt chạy nhanh vào trong từ cửa sau, cả chặng đường không dám ngẩng đầu, cho đến khi vào đến phòng thay y phục mới thở phào nhẹ nhõm.

Tương Cầm điềm nhiên như không ứng phó với tú bà đến thăm hỏi nàng, nói cơ thể không thoải mái muốn nghỉ ngơi. Nhìn tất cả mọi người đi ra ngoài, nàng ngồi trước bàn trang điểm nhìn vào mình trong gương, gỡ trâm ngọc ở trên đầu xuống, mái tóc đen như nhung như dòng nước chảy cuồn cuộn, còn có vài sợi tóc nghịch ngợm vướng trước mắt của Tương Cầm, nhưng Tương Cầm không quan tâm đến, nàng chỉ cúi đầu sờ vào hoa văn tỉ mỉ trên bản ngọc hoa mai của trâm cài đầu rồi ngây ra.

Nàng thật sự là thần hồn điên đảo rồi, vậy mà lại thương lượng nghiêm túc với một đứa trẻ mười một mười hai tuổi lâu như vậy, Trì tiểu công tử đó thật sự có thể tin tưởng sao?

Nghĩ như vậy nàng lại không ý thức được mà cười lên, không tin tưởng được thì sao? Nàng còn có cách lựa chọn tốt hơn sao?

Hề gia là gia đình phú quý bậc nhất ở trấn Vân Tú, sau khi Hề Đắc Vượng nhận việc làm ăn của gia đình mình, dựa vào bằng hữu không tốt mà mình quen biết, các loại thủ đoạn tà môn ngoại đạo không gì là không làm, cộng thêm Lê Hoa Bách Tửu Phường, có thể nói tài nguyên của Tụ Phúc Lâu dồi dào. Nhiều năm như vậy có thể chống đối với Tụ Phúc Lâu, Tương Cầm chỉ có thể tìm đến Túy Tiên Các thôi.

Không phải là không có thế lực khác có thể so sánh được, chỉ là những người khác đều bị Tụ Phúc Lâu dùng bạc để đút lót rồi, hoàn toàn không thể vì một nữ tử thanh lâu như nàng mà trở mặt với Hề Đắc Vượng được.

Chỉ có Túy Tiên Các đã định trước là trở thành địch với Tụ Phúc Lâu, khi Túy Tiên Các mới mở Tương Cầm đã để ý đến bọn họ. Thị trường của Túy Tiên Các và Tụ Phúc Lâu quả thật quá trùng hợp, từ khi bắt đầu hai bên đã không thể hòa giải, chỉ có thể tranh giành cao thấp trên dưới không chết không từ bỏ, đạo lý này Trì Dịch hiểu rõ, Hề Đắc Vượng hiểu rõ, Tương Cầm cũng hiểu rõ.

Cho nên ngay từ đầu Tương Cầm đã thu thập tất cả thông tin của Túy Tiên Các, sòng bạc thanh lâu và tửu quán là nơi thông tin nhanh nhẹn nhất, chỉ cần Tương Cầm đồng ý thì không có gì mà nàng hỏi không được cả.

Dần dần, nhìn thấy thủ đoạn mấy lần của Tụ Phúc Lâu đều bị Túy Tiên Các im lặng hóa giải, việc làm ăn của Túy Tiên Các càng ngày càng nổi, mà Tụ Phúc Lâu bỗng nhiên lộ ra tin xấu làm ảnh hưởng đến danh tiếng.

Tương Cầm ngồi cứng đơ, nàng cảm giác được lần này là cơ hội rất tốt, nàng cảm thấy thông tin mà mình thu thập nhiều năm cuối cùng cũng có tác dụng rồi, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này nàng không biết phải đợi bao lâu nữa mới có thể báo thù.

Huống hồ còn có muội muội. Nàng đã lưu lạc đến mức này có sống như thế nào nữa cũng không còn quan trọng, nhưng muội muội nàng thì lại khác, muội muội nhỏ như vậy nàng không hy vọng muội muội sẽ trải qua những ngày tháng giống như nàng. Tương Cầm nghĩ đến cô bé có đôi mắt trong suốt màu lam kia, khoảnh khắc nàng nhìn lấy cô bé đó kích động đến sắp rơi nước mắt, đó là người thân duy nhất của nàng, cho dù là cách biệt nhiều năm thì nàng cũng có thể nhận ra ngay, đó chắc chắn là muội muội của nàng!

Cho dù là vì muội muội, Trì công tử, thì nàng cũng nhất định phải thành công, chỉ cần có thể báo thù cho phụ mẫu, dẫn muội muội ra khỏi biển khổ thì làm gì nàng cũng sẽ đồng ý.

Muội muội, muội đợi đó, tỷ tỷ rất nhanh sẽ đón muội ra ngoài. Tương Cầm nắm áo khoác màu đen bên cạnh mình, trong lòng thầm niệm.

“Cô nương, ông chủ Hề lại đưa đồ đến cho người rồi.” Tương Cầm đang thất thần bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của nha hoàn bên ngoài cửa, nàng không tự chủ được mà giật mình, vội vàng thu dọn những thứ vừa mới thay ra rồi đứng dậy đi mở cửa.

“Cô nương người xem!” Nha hoàn cười hi hi dâng chiếc hộp trong tay lên đi vào cửa đưa cho Tương Cầm xem, Tương Cầm có chút nghi hoặc: “Muộn như vậy rồi, sao còn tặng gì vậy?”

“Hi hi, nhất định là do hôm nay cơ thể cô nương không thoải mái được ông chủ Hề biết được, ông chủ Hề thật sự thương cô nương, vừa nghe nói cơ thể cô nương không thoải mái đã vội vàng đưa đồ đến đây rồi.” Đôi mắt to của nha hoàn xoay vòng, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý cười: “Cô nương cô nương, mau xem đi.”

Tương Cầm nhận lấy chiếc hộp trong tay nha hoàn, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một túi thuốc và hai hộp trang sức, Tương Cầm cầm thuốc lên ngửi ngửi, quả nhiên đều là thuốc bổ danh quý, hôm nay nàng vì ra ngoài gặp Trì Dịch mà nói rằng sức khỏe không thoải mái một ngày không tiếp khách, không ngờ lại bị Hề Đắc Vượng biết được, còn đặc biệt đưa thuốc đến đây.

Tương Cầm đặt túi thuốc xuống, rủ mắt không biết là đang nghĩ gì, lại xoay người cầm hai hộp trang sức bên cạnh lên.

Ngón tay mảnh mai mở hộp trang sức ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc bóng loáng và một đôi bông tai hình hoa.

“Thật đẹp! Những thứ này chắc chắn giá trị không nhỏ, quả nhiên ông chủ Hề rất quan tâm đến cô nương.” Tiểu nha hoàn ngưỡng mộ nhìn Tương Cầm, đứa trẻ lớn lên ở thanh lâu không đơn thuần, mặc dù tiểu nha hoàn này còn nhỏ tuổi nhưng cũng sắp đến tuổi treo bảng rồi, lúc này nhìn thấy Tương Cầm thật sự trong lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Đợi đến khi nàng ta treo bảng, nếu như có thể nổi tiếng như cô nương Tương Cầm đây thì tốt rồi. Lúc nào nàng ta mới có thể nổi tiếng như vậy chứ, để ông chủ có tiền chiều chuộng như báu vật.

Mấy năm nay Hề Đắc Vượng không ngừng dùng tiền tài đánh chủ ý, kết giao được không ít nhân mạch, địa vị của Hề gia ngày càng kiên cố, tiền tài Tụ Phúc Lâu kiếm được cũng ngày ngày tăng lên. Sau khi Hề Đắc Vượng dần trở nên giàu có thì nghĩ đến thanh lâu sở quán, thích lấy cảm giác vung tiền như rác. Mỗi lần ném đống bạc lên đó, nhìn khuôn mặt ngưỡng mộ của những người xung quanh đều khiến hắn ta vô cùng hài lòng.

Ngay khi Tương Cầm treo bảng đã có ý tiếp cận Hề Đắc Vượng. Nàng vốn có vẻ ngoài xinh đẹp, lại có phong thái dị tộc mà nữ tử bình thường không có, rất nhanh đã trở thành tên đứng đầu bảng của Xuân Phong Lâu. 

Nàng cố ý thu hút, Hề Đắc Vượng lại dễ dàng bị nàng mê hoặc, mấy năm nay cũng thường xuyên đến thăm nàng, nhường như Tương Cầm bị hắn ta bao trọn rồi, ai cũng đều biết cô nương Tương Cầm ở Xuân Phong Lâu là tâm kết của ông chủ Hề. Mà mỗi lần gặp mặt, Hề Đắc Vượng chỉ uống vài ba ly rượu, Tương Cầm đã có thể nói bóng nói gió ở bên cạnh hắn ta rồi.

Hề Đắc Vượng không phòng bị Tương Cầm, năm đó hắn ta chỉ nhờ những người đó giết chết cha của Tương Cầm để lấy Lê Hoa Bạch Tửu Phường mà thôi. Còn việc mấy người đó xử lý như thế nào thì hắn ta không hề hỏi đến, hắn ta hoàn toàn không nhớ kẻ đen đủi bị hắn ta hại chết còn có nữ nhi, sao lại có thể nghi ngờ Tương Cầm chứ?

Mỗi lần Tương Cầm nhìn thấy Hề Đắc Vượng đều hận hắn ta thêm một phần.

Chuyện mà Hề Đắc Vượng kiêu ngạo nhất là dựng lên tửu lầu nổi tiếng như vậy từ hai bàn tay trắng, hắn ta thích khoe mẽ sự giàu có của hắn ta cho người khác, đặc biệt hắn ta rất thích nữ tử xinh đẹp trước mắt này.

Mỗi lần hắn ta đến thăm Tương Cầm đều sẽ đặc biệt mua cho nàng một ít trang sức châu báu hoặc là son phấn quý giá, mỗi một lần Tương Cầm đều sẽ ngại ngùng ngạc nhiên rồi cảm tạ hắn ta, những trong lòng lại mang ý hận vô bờ.

Nàng nhận lấy lễ vật quý giá trên tay, mỗi một thứ đều đang nhắc nhở nàng về sự giàu có của Hề Đắc Vượng.

Tiền của Hề Đắc Vượng từ đâu ra, nàng lại rất rõ ràng.

Thứ nhuộm trên đó rõ ràng là máu của người nhà nàng.

Tương Cầm quay đầu nhìn vòng ngọc hoa tai đang sáng lấp lánh trong hộp trang sức đó, thứ ánh sáng nhấp nháy đó dưới lớp hồng y nhường như lại tăng thêm một tầng huyết quang.

Nàng hốt hoảng đưa tay ra sờ, thấp thoáng nghe được tiếng hét đau khổ của phụ thân và tiếng khóc lóc thảm thiết của mẫu thân.

Sáng sớm hôm sau, Trì Dịch ngủ một giấc thật ngon tỉnh lại, đã bắt đầu ra ngoài đi dạo một mình.

Vì để thu hút sự chú ý của người khác, hắn cố ý khom người núp vào một nơi hẻo lánh, sau khi mất nữa ngày trời cuối cùng hắn cũng cảm nhận được phía sau có động tĩnh.

Thật sự phí sức, bổn thiếu gia đi đến mỏi chân rồi mà các người vẫn không chịu ra tay, cẩn thận như vậy làm gì chứ, chẳng phải các người là đám người làm việc luôn liều mạng kích động không có não sao, đối diện với một đứa trẻ mười hai tuổi còn cẩn trọng như vậy thật sự ổn sao?

Trong lòng Trì Dịch thầm mắng, cố ý xoay người giả vờ dáng vẻ đang lạc đường nhìn quanh bốn phía rồi quay đầu đi về phía một con hẻm cụt. Người luôn đi theo sau lưng hắn nhìn một cái, một người đi ra không tiếng động lại sát gần hắn, bắt hắn đánh ngất rồi nhét vào bao tải kéo đi.

Ra tay thật mạnh, Trì Dịch cảm thấy bản thân bị người ta khiêng, suốt chặng đường đều chạy ra ngoài, có chút bất mãn.

Không qua bao lâu người khiêng hắn dừng lại ném Trì Dịch xuống đất, bỗng nhiên Trì Dịch bị hắn ta ném xuống đất, không nhịn được “ây da” một tiếng. Hình như người đó có chút kinh ngạc, không kìm được đưa tay ra mở bao tải, sau đó đối diện với đôi mắt to đen nhánh.

Tôn Nhị Cẩu không ngờ rằng đứa trẻ vốn nên bị hắn ta đánh ngất hôn mê bất tỉnh lại hoàn toàn tỉnh táo. Hắn ta nhìn khuôn mặt non choẹt của đứa trẻ trước mặt từ từ bò ra từ trong bao tải, cả thân là cẩm y hoa phục, làn da trắng nõn tinh khiết, môi hồng răng trắng, đặc biệt là đôi mắt to sáng lấp lánh, đứa trẻ này trông rất đáng yêu.

Vừa nhìn đã biết ngay là thiếu gia của một nhà lớn được chiều chuộng nuôi dưỡng. Tôn Nhị Cẩu cười lạnh, hắn ta xuất thân thấp hèn, hận nhất chính là tiểu thiếu gia của gia đình có tiền như vậy, có tiền thì có gì ghê gớm chứ.

Huống hồ cho dù có tiền đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cái mạng mà thôi, hắn ta thích nhất chính là giết những kẻ xuất thân giàu có có tiền. Nhìn những quý nhân ngày thường có dáng vẻ kiêu ngạo nhìn hắn ta sợ hãi đến khóc lóc chảy nước mũi, Tôn Nhị Cẩu cảm giác bản thân rất sảng khoái.

“Tiểu thiếu gia, sao ngươi lại không sợ?” Tôn Nhị Cẩu cũng không thắc mắc vấn đề tại sao đứa trẻ này lại không ngất đi, có lẽ là bởi vì bản thân ra tay nhẹ hoặc là chưa đánh đến vị trí, hắn ta cũng không quan tâm, hoàn toàn không hề nghĩ đến đứa trẻ trước mặt lại biết võ công.

“Tại sao ta phải sợ?” Trì Dịch mở to mắt nhìn hắn ta, để lộ ra một nụ cười đáng yêu, vô ý làm ra vẻ dễ thương.

“Ồ?” Trì Dịch làm ra vẻ dễ thương nhưng Tôn Nhị Cẩu không thèm quan tâm, Tôn Nhị Cẩu chỉ tò mò thăm dò hắn một chút, tự nói tự trả lời: “Không lẽ đứa trẻ này là ngốc sao?”

Này! Ngươi mới là ngốc đó! “Ta không ngốc! Ngươi mới ngốc!” Trì Dịch bị người trước mặt chặn họng, tức đến mắng lại.

“Ha ha ha!” Một trận cười truyền đến từ đằng sau, một đám đại hán mặc vải bố 

vừa nhìn biết ngay không phải là người tốt lành gì tiến đến, mấy người họ vỗ lên vai Tôn Nhị Cẩu rồi cười lớn: “Ai da, Nhị Cẩu Tử, không ngờ ngươi lại bị một đứa nhóc mắng, ngươi đúng là càng sống càng thụt lùi rồi, ha ha ha ha.”

Sắc mặt của Tôn Nhị Cẩu khó coi, hắn ta nghe thấy tiếng cười của người bên cạnh thì trừng mắt nhìn Trì Dịch một cái. Hất tay của người bên cạnh trên người mình, bước lớn đi về phía Trì Dịch, nhường như muốn dạy dỗ hắn một trận trước.

Sao Trì Dịch có thể để cho hắn ta bắt được chứ? Hắn phối hợp bị hắn ta để bị bắt như vậy, trừ phi là muốn tìm thấy nơi ở của bọn họ, bây giờ đã đến nơi này rồi đương nhiên là hắn sẽ không khách khí nữa.

Tôn Nhị Cẩu nhìn đứa trẻ trước mặt biến ma thuật lấy ra một khúc tiêu ngọc, sau đó xông đến hắn ta cười rồi kéo hắn ta qua đó.

Khúc tiêu ngọc đó là lấy từ đâu ra? Rõ ràng là trên người hắn không có gì cả? Đây là những gì Tôn Nhị Cẩu nghĩ trước khi hắn ta ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK