• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng không bao lâu, đám người Trì Dịch đã ra khỏi rừng cây, còn mang theo công tử đi ở phía sau.

Thông qua một hồi giao lưu, Trì Dịch đã biết công tử kia tên là Dương Nguyên, là con trai trưởng của hội trưởng Thanh Thủy Thương Hội Dương Mục, lần này đến trấn Cửu Hà là để giải quyết vấn đề làm ăn ở đây.

“Vậy tại sao ngươi lại mang theo mấy người này? Theo ta được biết, dọc con đường này có rất nhiều trộm cướp, ba người các ngươi không biết võ công cũng dám đến chỗ này sao?” Trì Dịch có chút khó hiểu hỏi hắn.

“Ha ha, thật ra ta đi cùng người nhà tới đây, nhưng chẳng phải là sắp đến trấn Cửu Hà rồi sao? Vì thế ta muốn tách ra dạo chơi một chút.” Dương Nguyên có chút xấu hổ sờ sờ đầu, lời nói vô cùng uyển chuyển.

Nhưng Trì Dịch vẫn có thể thông qua sắc mặt xấu hổ của hắn và hai người hầu bên cạnh nhịn không được biến sắc mặt đoán ra được, chắc chắn là đại thiếu gia này tự ý chạy ra ngoài.

Lá gan thật sự rất lớn, nơi này hỗn loạn như vậy, ba người không biết võ công cũng dám đi lung tung như vậy. Trì Dịch suy nghĩ mà có chút cạn lời.

“Đại hiệp, các ngươi tới nơi này để làm gì vậy, hành hiệp trượng nghĩa sao? Có thể mang theo ta không!” Dương Nguyên nhìn mấy người kia đều có biểu cảm hơi kỳ quái nên vội vàng nói sang chuyện khác, khi nói xong thì hai mắt trở nên sáng lấp lánh.

Trì Dịch lập tức cảm thấy đau đầu.

Tuy rằng chúng ta thật sự là đi hành hiệp trượng nghĩa, nhưng chúng ta mang theo ngươi làm gì? Thêm quả tạ sao?

Nhưng sau khi biết thân phận của Dương Nguyên, Trì Dịch lập tức đánh mất ý nghĩ xóa ký ức của bọn họ, thay vào đó là giới thiệu thân phận của đoàn người bên mình cho đối phương, chỉ là lời nói hơi khoa trương một chút.

Trì Dịch nói hắn được tiên nhân truyền tiên pháp, vì thế thành lập môn phái ở trên Thanh Sơn để truyền bá công pháp, từ đó tới giờ chỉ an tĩnh tu luyện trên núi nên thanh danh chưa lan truyền. Hiện giờ tu vi ổn định, cho nên hắn mới mang theo vài đệ tử xuống núi nhìn ngắm thế gian, Chim Chu Tước kia cũng bị hắn nói thành chim thần do tiên pháp tạo nên để bảo vệ, lại nói với ba người Dương Nguyên hắn không muốn ai khác biết chuyện này, không được nói ra bên ngoài.

Dương Nguyên vô cùng tin tưởng, cho dù biết bọn họ không phải là tiên cũng không lộ ra thần sắc thất vọng. Sau khi hắn nghe Trì Dịch nói xong thì lập tức khoa tay múa chân một phen, thề thốt chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện này, tiếp theo lại tung ta tung tăng đi theo phía sau Trì Dịch luôn năn nỉ muốn bái sư.

Nhưng sao Trì Dịch có thể nhận hắn được? Không nói đến việc hắn không hiểu hết về tâm tính tư chất của Dương Nguyên, chỉ cần thân phận là con trai trưởng của Dương gia thì cũng đủ để hắn không thể ra giang hồ tung hoành.

Thanh Thủy Thương Hội cũng được xem là thương hội nổi danh ở phía đông Tề Châu, mà Dương Mục có thể trở thành người sáng lập ra Thanh Thủy Thương Hội, thì tất nhiên không thể coi thường thế lực này được. Nhưng nếu Dương Mục biết con trai trưởng của mình bị bọn họ bắt đi tung hoành giang hồ, chắc chắn sẽ tức giận chết, Trì Dịch cũng không hề muốn kết thù với Dương gia, cho nên không thể nhận Dương Nguyên.

Nhưng sau khi Dương Nguyên bị Trì Dịch từ chối cũng không nhụt chí, đi theo bọn họ ra khỏi rừng cây, đổi giọng gọi bọn họ đại hiệp nữ hiệp, vô cùng tôn kính bọn họ.

Lúc Dương Nguyên nhìn thấy Trì Dịch phất tay khiến chim Chu Tước không thấy đâu nữa, thì ánh mắt của hắn nhìn bọn họ càng nhiệt tình hơn. Cao nhân thế này tuyệt đối không thể bỏ lỡ! Nhất định phải nắm chặt, các loại lì lợm la liếm mới được, cho dù không thể bái sư cũng phải có quan hệ tốt!

Vì ôm suy nghĩ này, nên Dương Nguyên đưa ra yêu cầu muốn đi chung với bọn họ.

Nhưng Trì Dịch còn đang suy nghĩ cách cắt đuôi hắn đó, Dương Nguyên còn muốn đi theo hắn hành hiệp trượng nghĩa nữa sao?

Sao mà được chứ!

Vì thế Trì Dịch lại quyết đoán vô tình từ chối hắn, Dương Nguyên thì lại có chút mất mát, nhưng rất nhanh hắn lại muốn cùng Trì Dịch thuận đường đi đến trấn Cửu Hà.

“Không cần thiết, chẳng phải đã gần tới rồi sao?” Dĩnh Dung có chút không cao hứng xen mồm.

Người này thật là đáng ghét, mắc cái gì vẫn luôn quấn lấy thiếu gia nhà ta không bỏ, thiếu gia đã nói là không thu đồ đệ, hừ!

“Nữ hiệp nói lời này là sai rồi, nơi này cách huyện thành trấn Cửu Hà có hơn ba mươi dặm, đoạn đường này rừng cây dày đặc là nguy hiểm nhất, các ngươi nhẫn tâm để ba người chúng ta tay trói gà không chặt tự đi đường sao?” Dương Nguyên trả lời rất đúng lý hợp tình.

Lúc này ngươi mới biết đi một mình rất nguy hiểm? Mấy người Trì Dịch thật sự bất lực thầm than.

Dương Nguyên không hổ là do thương nhân thế gia bồi dưỡng ra, cái miệng rất biết ăn nói, cho dù ngay từ đầu Trì Dịch có chút không vui, nhưng dưới các loại cầu xin của hắn cũng chào thua cho hắn đi cùng.

Lần sau cưỡi Chu Tước nhất định phải cẩn thận một ít, quan sát kỹ phía dưới có người hay không, bị người khác nhìn thấy thật sự quá phiền toái. Trì Dịch nghe Dương Nguyên kế bên liên tục lải nhải, yên lặng thở dài trong lòng.

Về phần vì sao Trì Dịch không muốn cưỡi ngựa? Muốn biết sao?

Bởi vì Trì Dịch không biết cưỡi ngựa, chuyện mất mặt như vậy hắn sẽ nói ra sao?

“Phía trước chính là Hắc Phong Nhai, chỉ cần qua vách núi này là đến cửa thành trấn Cửu Hà.” Sau khi đi đường một lúc, đoàn người Trì Dịch quyết định nghỉ ngơi một chút, Dương Nguyên cầm khăn tay xoa mồ hôi trên trán, chỉ vào vách núi phía trước cho Trì Dịch xem.

“Ừ, xem ra vẫn có thể ăn cơm chiều trong trấn Cửu Hà.” Trì Dịch gật đầu, lại quay đầu nhìn đại công tử Dương Nguyên đang thở hổn hển ở một bên: “Dương công tử nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta vẫn nên lên đường sớm một chút đi.”

“Hả! Trì đại hiệp, Trì chưởng môn, chúng ta nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, đã đi lâu như vậy, các ngươi võ nghệ cao cường không cảm thấy mệt, còn tại hạ đã mệt muốn nằm liệt luôn.” Dương Nguyên trưng ra vẻ mặt đưa đám.

Ha ha, ta đang muốn ngươi mệt cái chết khiếp đó, xem ngươi còn muốn đi chung với chúng ta nữa không? Trì Dịch nhìn hắn kêu rên liên tục, trái lại tâm tình rất vui sướng khi người khác gặp họa.

“Phải tranh thủ lúc trời còn sáng đi liền mới được, hiện tại trời sắp tối rồi, vào đêm trộm cướp càng hung hăng ngang ngược hơn, vì phòng ngừa có chuyện xảy ra, phiền Dương công tử vẫn nên chờ đến trấn Cửu Hà rồi nghỉ ngơi cũng không muộn.” Trì Dịch vẫy ống tay áo, rất bình tĩnh giải thích cho hắn, trên mặt không nhìn ra một chút sự vui sướng khi người gặp họa nào.

“Nhưng tại hạ không đi nổi.” Dương Nguyên rất bi thương.

Rất tốt, Trì Dịch nghiêm túc gật đầu.

“Nếu đã như vậy, Dương công tử nghỉ ngơi thêm chút nữa đi......”

Dương Nguyên nghe vậy vui vẻ ra mặt, lập tức cảm thấy nhẹ lòng.

“Chúng ta sẽ đi trước một bước.” Trì Dịch nói xong câu tiếp theo, quay đầu bước đi.

“Đừng đừng đừng, đừng bỏ rơi ta, ta đi là được.” Dương Nguyên nóng nảy, có chút ai oán đứng lên trên mặt đất, tiện tay kéo hai người tùy tùng đang mệt mỏi ngã vào ven đường, bước nhanh đuổi theo mấy người Trì Dịch.

Trì Dịch thấy thế mỉm cười một chút, cuối cùng vần là dần dần thả chậm tốc độ cho ba người không biết võ công.

Đi tiếp một lúc, Hắc Phong Nhai đã gần ngay trước mắt, người đi đường cũng nhiều hơn, ven đường còn một vài quán trà dựng bằng lều, Trì Dịch nhìn đôi mắt nhỏ vô cùng đáng thương của Dương Nguyên, cuối cùng có chút không đành lòng, phất phất tay coi như muốn đi đến quán trà phía trước.

Dương Nguyên thấy thế lập tức vui mừng, lập tức bộc phát ra tốc độ xưa nay chưa từng có chạy đến dưới mái hiên che nắng, cũng không để ý trên bàn ở trước mặt còn chưa dọn xong mấy thứ dơ bẩn, đặt mông xuống ghế không muốn động đậy nữa.

“Cũng sắp tới rồi, mọi người vào nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Trì Dịch cũng ngồi xuống kế bên Dương Nguyên, duỗi tay tiếp nhận bình trà nóng và một ít đồ ăn nhẹ từ tay ông lão.

Một bàn không chưa hết đoàn người bọn họ, mấy người Hắc Bá đành phải ngồi bàn bên cạnh, cũng gọi một bình trà và mấy đồ ăn giúp đỡ đói.

Trong quán trà bằng lều cũng không có thức ăn tinh xảo gì, Trì Dịch đành gọi một đĩa bánh ngọt và ba món ăn nhỏ để lót dạ.

Lúc này người đi bộ ven đường tuy nhiều, nhưng đa số là bá tánh bình thường, đoàn người Trì Dịch ngồi ở trong đó rất dễ bị chú ý. Mới vừa rồi bọn họ vừa đến gần, người trong quán trà bằng lều đã chú ý tới bọn họ, những thanh niên phía sau ăn mặc chỉnh tề, tay cầm kiếm dài, dáng vẻ giống như người trong giang hồ, còn thiếu niên dẫn đầu và người thanh niên kế bên lại ăn mặc giống như công tử bột, nhìn qua rất kỳ quái, hơn nữa đoàn người bọn họ nam thanh nữ tú, càng khiến người khác không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Trì Dịch cũng không thèm để ý ánh mắt của những người chung quanh, ngay cả Dĩnh Dung và Hạ Nhạc Lam cũng dần dần quen thuộc, làm lơ ánh mắt đảo qua, cứ bình tĩnh mở miệng uống trà.

Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn vài thứ xong bọn họ lập tức tiếp tục lên đường, chỉ là lần này người đồng hành với bọn họ lại tăng lên.

Con đường này là con đường nhất định phải qua để đến trấn Cửu Hà, lúc này hoàng hôn đã đến, nhìn thấy sắc trời không còn sớm, người trong quán trà bằng lều cũng sôi nổi đứng dậy, hòa vào dòng người trên đường, rải rác khắp nơi rồi từ từ tụ lại một mảnh, Trì Dịch cũng xuôi theo dòng người đi về phía trước.

Sau khi Dương Nguyên được nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ thì tinh thần cũng khỏe hơn rất nhiều, mang theo hai tùy tùng đi theo sát Trì Dịch, bắt đầu mở miệng trò chuyện.

Dương Nguyên thực sự là người rất thích nói chuyện phiếm, mà Trì Dịch đi đường không có chuyện gì cũng mở miệng trò chuyện, Hắc Phong Nhai ở phía trước cũng càng gần hơn, đã thấy rõ mồn một.

Hắc Phong Nhai thật sự có màu đen, có một dốc đá màu đen không có một ngọn cỏ, đứng thẳng tắp ở trước mặt chặn đường, lúc này không có người nào đào đường hầm để đi qua, nếu muốn qua phải đi đường vòng từ bên cạnh dốc mới được.

Mới đi vài bước, Trì Dịch lại đột nhiên nghe được phía trước truyền đến từng trận tiếng kinh hô, đám người điềm tĩnh ở trước mặt cũng bấn loạn lên.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Trì Dịch tức khắc cảnh giác lên, mấy người Hắc Bá cũng cầm chắc chuôi kiếm dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK