• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo Nhi nhanh chóng quỳ xuống cô đưa ánh mắt vô tội nhìn Thư Nhiễm.

“ Mẹ à, con không có mà.”

Viên Hân nhìn thấy cảnh này đương nhiên rất hài lòng, phần thắng hoàn toàn nghiêng về phía ả ta, cô ta cũng chẳng hiểu vì sao Đảo Nhi lại làm vậy, nhìn vết thương trên tay, nó đỏ rần lên, so với một ly trà ban nãy của ả thì đúng là bình trà kia của Đảo Nhi vẫn chất lượng hơn.

“ Tránh ra đi, cứ quyết định theo những gì tôi đã nói.”

Thư Nhiễm đẩy Đảo Nhi ra, nắm lấy cánh tay còn lại của Viên Hân dắt cô ta rời đi.

Đảo Nhi nhếch môi cười, tiểu phẩm này còn chưa kết thúc, rời đi như vậy có phải quá sớm không.

“ Con không phục, nếu muốn con quỳ ở từ đường vậy có phải nên hỏi ý kiến lão phu nhân không?”

Nghe đến ba chữ ‘ lão phu nhân’ làm hai người kia chột dạ, đúng vậy muốn quỳ ở từ đường thì phải thông qua lão phu nhân vì lỗi để quỳ ở đó không phải là lỗi nhỏ.

“ Chẳng phải nơi này có camera sao? Cứ đến chỗ lão phu nhân là biết ai đúng ai sai rồi.”

Đảo Nhi tiếp tục, tay Viên Hân bắt đầu đổ mồ hôi, tuy chuyện Đảo Nhi hất trà vào người ả ta là thật, nhưng chuyện cũng bắt nguồn từ ả, ả là người chủ động đổ trà vào tay mình, Đảo Nhi lại đang đứng hướng mù của camera chỉ sợ cảnh cô hất trà vào ả không thấy được.

“ Dì à, con không muốn làm lớn chuyện sợ mọi người trong nhà sẽ không vui, hay là mọi chuyện dừng lại tại đây đi.”

Viên Hân bắt đầu vở diễn bản thân là người hiểu chuyện, Thư Nhiễm nghe đến đây cũng đồng ý, nếu làm lớn chuyện này lên chỉ sợ lão phu nhân sẽ khó chịu, đến lúc đó bà ta cũng bị trách.

“ Con không đồng ý, con không đổ nước vào Viên tiểu thư đây nếu mọi chuyện đến đây là dừng không phải con là người chịu thiệt sao ạ, nhất định con muốn lão phu nhân phải phân xử việc này.”

Đảo Nhi không thể mọi việc dừng lại ở đây được, cô đang nắm lợi thế, ít nhất phải cho họ biết cô không phải là người dễ đụng chứ.

“ Cô!”

“ Đảo Nhi, tôi xin lỗi”

Thư Nhiễm chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng xin lỗi phát ra từ miệng Viên Hân, sau đó cô ta kéo mẹ chồng cô đi, Đảo Nhi nhìn dáng vẻ hối hả của họ mà bật cười.

Đảo Nhi chưa bao giờ nhận là mình hiền, khi nãy khi chọn chỗ ngồi cô đã cố tình ngồi vị trí khuất camera, tuy ban đầu cô không biết Viên Hân sẽ giở trò gì nhưng cô cũng nên phòng trước.

Cô định trở về phòng thì mình thấy Gia Thành, anh đang đứng gần đấy nhìn thấy cô liền mỉm cười lấy hoa tặng cho cô.

“ Cho cô dâu.”

“ Cảm ơn, lần sau gọi tôi là Đảo Nhi.”

Đảo Nhi nhận lấy bông hoa, cô muốn chỉnh lại xưng hô của Gia Thành, dù sao anh và cô cũng không phải là vợ chồng, gọi cô dâu thì có hơi kỳ.

Gia Thành chăm chú nhìn cô sau đó anh nhoẻn miệng cười:

“ Đảo Nhi.”

“ Ừm đúng rồi, tặng anh.”

Đảo Nhi lấy từ túi ra một viên kẹo đưa cho Gia Thành như một lời khen ngợi, sau đó tạm biệt anh.

Đảo Nhi trở về phòng của mình, cảm thấy bản thân ngày hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện, đúng là làm dâu hào môn không hề dễ dàng.

Bên phía Viên Hân, cô ta và Thư Nhiễm đi phòng tâm trạng vẫn còn rất bực bội, Thư Nhiễm nhìn cô ta rồi nói:

“ Sao lúc nãy cháu không để ta xử con nhỏ đó thêm một trận.”

“ Dì à, nếu làm lớn chuyện sẽ phải lên gặp bà nội như vậy sẽ rất phiền phức, con chỉ sợ ảnh hưởng đến dì, để tốt cho dì con chịu thiệt xíu một được.”

Viên Hân uất ức nói, Thư Nhiễm nghe đến đây cơn giận giảm đi đôi phần, bà ta ôm lấy Viên Hân.

“ Đứa trẻ này quá hiểu chuyện.”

Trong lòng Thư Nhiễm càng căm ghét Đảo Nhi hơn, từ nay bà nhất định sẽ đề phòng cô, không để cô có thể làm càng.

Đảo Nhi nằm đọc tin tức, rõ ràng ngày hôm qua khi dự tiệc, có rất nhiều phóng viên chụp hai vợ chồng cô, vậy mà hôm nay trên mặt báo chẳng nhìn thấy những bức hình đó.

Cô nào biết rằng Gia Minh đã bỏ ra một số tiền lớn để bưng bít những tấm ảnh đó lại, anh muốn bức ảnh đầu tiên của cả hai được đăng trên truyền thông phải là tấm ảnh khi cả hai hạnh phúc.

Tối hôm đó cả nhà ăn cơm cùng nhau, tuyệt nhiên Thư Nhiễm không nhắc đến chuyện lúc chiều, Viên Hân không hề có mặt nghe đâu là do bị bệnh nên không thể ra được.

Sau bữa cơm ai về phòng nấy, Đảo Nhi trở về phòng liền thấy Gia Minh đang nằm trên giường lướt ipad, đột nhiên cô lại muốn thăm dò mối quan hệ giữa anh và Viên Hân kia là như thế nào.

Cô vòng sang bên kia, ngồi xuống, nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Tôi nghe nói Viên Hân bị bệnh anh không đến thăm sao?”

...****************...

Thông báo: Mọi người tích cực like và comment truyện-nếu trước khi cập nhật chap 20 mà truyện đạt 100 like trên tổng số chương hiện có thì mình sẽ bão chap nhé!

...****************...

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK