• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Không sao, tôi có việc phải đi trước.”

Viên Hân cầm lấy túi xách rời đi, Gia Minh chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, anh biết bản chất của cô gái này vô cùng đáng sợ, chỉ là đang trưng bộ mặt giả tạo ra mà thôi.

“ Nếu em không thích cô ấy, anh sẽ nói bà nội để cô ấy đi.”

Gia Minh thẳng thắn nói với Đảo Nhi, Viên Hân cũng chẳng phải người thân trong gia đình anh, mục đích cô ta ở lại đây cũng chẳng tốt đẹp gì, hà cớ gì phải để cô ta ở lại.

“ Không sao, dù sao cô ấy cũng là khách của mẹ anh, cô ta cũng chưa làm gì quá đáng cứ để cô ấy ở lại.”

Đảo Nhi mỉm cười đặt tay lên tay anh, cô muốn anh yên tâm về mình.

Gia Minh đưa cô đến công ty, sau đó đi đến chỗ làm của mình, trên đường họ nói với nhau rất nhiều, vừa ôn lại kỷ niệm, vừa kể cho nhau biết năm năm qua đã có gì thay đổi.

Đảo Nhi vào phòng làm việc, cô ấy điện thoại ra kể hết mọi chuyện cho Linh Châu, cô ấy nghe xong liền hào hứng nói:

“ Thật á? Uầy không ngờ hai người nhanh thật, mới đấy mà đã trở lại những ngày còn yêu đương rồi.”

Linh Châu trêu chọc cô, hiện tại cô ấy đang đi công tác nên chưa thể đến chỗ Đảo Nhi để chúc mừng được.

“ Mà này ở đây có một ông chú rất khó tính, cậu đoán xem cần bao nhiêu ngày để tớ tán đổ được ông chú này.”

Linh Châu nói nhỏ vào điện thoại, thật ra cô nàng vừa ngắm được một đối tượng mới, người này hoàn toàn khác với tiểu thịt tươi lần trước, anh ta lớn hơn Linh Châu mười tuổi, là đối tác của Linh Châu.

“ Là một ông chú sao? Chỉ sợ là không để một đứa nhóc như cậu vào mắt.”

Đảo Nhi mỉm cười nói, cô biết ông chú theo nghĩa Linh Châu nói là khoảng chừng bao nhiêu tuổi, đây có thể nói là thuật ngữ mà mỗi lần họ nói chuyện cùng nhau.

Dựa vào cách gọi của Linh Châu, cô sẽ biết được độ tuổi của đối phương.

“ Cái đồ quỷ này, cậu đợi đấy.”

Linh Châu ngắt máy, cả hai đi làm việc của mình, có một người bạn thân như Linh Châu ở bên cạnh, cô cảm thấy rất may mắn.

Đảo Nhi ngồi nghiền ngẫm xử lý hết công việc này đến công việc khác, giờ ăn trưa cũng đã đến, tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Đảo Nhi ra khỏi công việc

“ Em nghe.”

“ Anh có đặt đồ ăn rồi, em nhớ ăn đi đấy.”

Gia Minh đang có một cuộc họp quan trọng nên không thể qua đón Đảo Nhi đi ăn trưa được, chỉ có thể đặt thức ăn cho cô.

“ Vậy anh ăn gì chưa?”

“ Họp xong anh sẽ đi ăn.”

“ Ừm, bye anh.”

Điện thoại ngắt máy, Đảo Nhi cảm thấy bản thân cứ đang quay về quá khứ, trở thành một đứa trẻ được Gia Minh ân cần chăm sóc vậy.

Thấy cô cứ tủm tỉm cười, Hiểu Tình trợ lí của cô không nhịn được mà châm chọc:

“ Đúng là người có tình yêu có khác.”

Đảo Nhi chỉ im lặng thầm thừa nhận những gì chị ấy nói là đúng, cô cũng cảm thấy chỉ trong vòng một ngày bản thân mình đã có quá nhiều thay đổi, đúng là sức mạnh của tình yêu có khác.

Hôm nay Đảo Nhi phải tăng ca để giải quyết nốt công việc, Gia Minh ngồi trong phòng làm việc nhìn dáng vẻ tập trung của Đảo Nhi, anh cảm thấy rất cuốn hút.

Đây là lần đầu tiên anh được vào phòng làm việc của cô, mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, Gia Minh quan sát xung quanh, trông anh lúc này có khác gì một đứa trẻ đang hiếu kỳ đâu chứ.

Đảo Nhi đã làm xong việc, cô tắt máy tính, nhìn về phía Gia Minh, anh vẫn đang ngắm nhìn phòng làm việc của cô.

“ Anh có muốn hôm nay ở lại đây luôn không?”

Đảo nhi lên tiếng cảnh cáo, Gia Minh đi về phía cô, chủ động cầm túi xách giúp cô.

Cả hai cùng nhau trở về Nghiêm gia, Đảo Nhi đi vào nhà trước, Gia Minh còn phải đậu xe vào bãi.

“ Con chào mẹ.”

Đảo Nhi vừa vào nhà đã thấy Thư Nhiễm đang ngồi ở sofa phòng khách, cô cúi đầu chào mẹ chồng sau đó định đi lên phòng nhưng chưa bước được mấy bước đã nghe giọng bà ấy cất lên.

“ Sáng nay cô lại kiếm chuyện với con bé Viên Hân nữa sao?”

Đảo Nhi khó hiểu nhìn bà, cô đâu rảnh rỗi đến mức kiếm chuyện với cô ta chứ?

“ Ý mẹ là gì ạ, mẹ có thể nói rõ hơn được không ạ.”. Đam Mỹ Hay

“ Còn giả vờ nữa hả, cô đã làm gì mà con bé đòi chuyển ra khỏi nhà chứ? Tôi không ngờ cô lại độc ác như vậy cô sợ con bé ở trong nhà này sẽ cướp mất vị trí đại thiếu phu nhân của cô sao?”

Thư Nhiễm tức giận nói, lúc chiều Viên Hân có đến gặp bà cô ta nói rằng Đảo Nhi muốn cô ta rời khỏi nhà, bà phải khuyên mãi cô ta mới chịu ở lại.

“ Nếu con nói không có thì mẹ có tin không ạ?”

Đảo Nhi không muốn cãi nhau, cô chỉ nhẹ nhàng nói, cô biết cô không được lòng người mẹ chồng này, những gì cô nói chưa chắc bà ấy đã tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK