Đột nhiên Gia Thành hét toáng lên, lũ người kia dừng tay, họ đưa mắt nhìn Gia Thành, anh chạy nhanh đến chỗ Thư Nhiễm ôm chặt lấy bà:
“ Mẹ ơi Gia Thành sợ lắm, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
Nước mắt giàn dụa, Gia Thành ôm chặt lấy mẹ của mình năn nỉ, suy nghĩ của Gia Thành chỉ dừng lại ở một đứa trẻ tám tuổi, anh sao có thể kiềm chế được khi thấy cảnh này chứ.
Thấy họ đã ngừng đánh, Đảo Nhi đưa mắt nhìn Gia Thành đang giãy giụa năn nỉ mẹ mình, chuyển mắt sang Giai Ý, không biết vì sao nữa, đột nhiên cô cảm thấy chỉ có cô gái này mới có thể cứu mình lúc này.
Chỉ cần gọi Gia Minh, cứu cô!
Đảo Nhi cảm thấy cơ thể của mình không còn ổn nữa, cô sắp không chịu được rồi, có thể cố gắng đến bây giờ đã vượt quá khả năng của cô rồi.
“ Ra tay tiếp đi!”
Thư Nhiễm thấy họ dừng tay liền khó chịu, bà ta đâu hề ra lệnh dừng lại chứ.
“ Giai Ý, đưa Gia Thành về phòng.”
Tiếp đó bà ta lệnh cho Giai Ý mau đưa Gia Thành về phòng để tránh việc anh làm loạn.
Hành động của Giai Ý có chút chậm chạp, tay Gia Thành đang nắm chặt trên người của Thư Nhiễm, Giai Ý chỉ dùng một lực nhẹ kéo tay anh ra, cô muốn câu giờ, hy vọng Gia Minh có thể nhanh trở về nhà.
Tiếng roi da tiếp tục, hai cái rồi lại ba cái, Đảo Nhi chính thức không chịu được nữa, miệng cô bất ngờ hộc máu, trước mắt tối sầm, cô ngất lịm đi dưới nền đất lạnh lẽo.
“ Các người làm gì vậy?”
Một giọng nói vô cùng lớn phát lên từ phía sau, Gia Minh chạy đến đẩy Thư Nhiễm ra, đi thẳng đến chỗ của Đảo Nhi.
Cô nằm bất tỉnh trên đất, lưng chằng chịt vết đánh của roi da, trên mặt đất còn có một ngụm máu.
Vì vết thương trên lưng khá lớn, Gia Minh không thể ôm cô theo cách thường được, sẽ làm cô đau, Gia Minh cõng cô, khi đi qua Thư Nhiễm và Viên Hân, anh dừng lại trừng mắt nhìn họ:
“ Con cần một lời giải thích hợp lí!”
Nói xong anh liền bỏ đi, tình trạng hiện tại của Đảo Nhi khá tệ nếu không nhanh chóng đến bệnh viện chỉ sợ ảnh hưởng nặng đến sức khỏe.
Anh chỉ vừa vắng mặt một chút mà họ đã ra tay tàn bạo như vậy với vợ anh, cô đã làm gì sai cơ chứ?
Chỉ trong vòng một người Gia Minh đã đưa hai người phụ nữ quan trọng của mình đến bệnh viện, khi đứng trước phòng cấp cứu anh thầm cầu nguyện, mong Đảo Nhi có thể tai qua nạn khỏi.
Lúc nãy khi nhận được tin nhắn từ số lạ kia, anh lập tức trở về nhà, không ngờ vẫn chậm một bước để người con gái mình yêu chịu trận một mình, thử hỏi anh còn xứng đáng với cô không?
Gia Minh lấy điện thoại gọi về nhà:
“ Không được để ai rời khỏi biệt thự.”
Anh nhất định phải để từng người trong bọn họ nếm trải những gì mà Đảo Nhi đã trải qua.
“ Gia Minh, Đảo Nhi sao rồi.”
Linh Châu chạy đến, gương mặt vô cùng lo lắng, thật ra đáng lẽ hôm nay cô sẽ đến bữa tiệc sinh nhật của lão phu nhân nhưng vì một số lí do cá nhân cô đành phải hủy.
Định bụng chờ đến tối cô sẽ đến biệt thự để giải thích cho Đảo Nhi nhưng khi vừa đến cổng cô đã nghe người bảo vệ kể lại tất cả bao gồm cả chuyện Đảo Nhi nhập viện.
Sau khi nghe tin Linh Châu lập tức chạy đến bệnh viện, trên đường đi cô vô cùng lo lắng, hi vọng bạn mình có thể nhẹ nhàng vượt qua chuyện này.
“ Vẫn đang được cấp cứu.”
Gia Minh lắc đầu, từ nãy đến giờ y tá cứ ra vào liên tục, anh cảm thấy mình rất bất lực, thấy cô đang trong tình trạng nguy hiểm nhưng bản thân chẳng làm được gì.
Linh Châu ngồi xuống ghế ánh mắt vẫn hướng về phòng cấp cứu, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô chấn an, đó chính là Tử Sâm- ông chú mà Linh Châu vẫn thường kể.
Linh Châu gục đầu vào vai của Tử Sâm, âm thanh thút thít vang lên, hôm nay cô muốn giới thiệu Tử Sâm cho Đảo Nhi vậy mà….
Khi đèn cấp cứu tắt cũng đã là hai tiếng sau, Đảo Nhi được đẩy về phòng riêng, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt, do sức khỏe còn quá yếu nên dự là cô sẽ hô mê rất sâu.
Lão phu nhân cũng đã tỉnh, nghe chuyện của cháu dâu, bà rất tức giận, tuy sức khỏe còn yếu nhưng một mực muốn con trai đưa mình sang thăm cháu dâu.
Nghiêm Tước không cãi được so với lý lẽ của mẹ mình nên đành phải lấy xe lăn đưa bà qua phòng Đảo Nhi.
Khi bước vào phòng, họ nhìn thấy Gia Minh đang túc trực bên giường, Đảo Nhi vẫn còn hô mê.
“ Gia Minh.”
Lão phu nhân nhẹ nhàng gọi cháu trai, nhìn gương mặt mệt mỏi của Gia Minh khiến bà vô cùng đau lòng, chỉ mới một ngày trôi qua mà anh ốm đi thấy rõ.
Gia Minh đi đến đẩy bà nội đến cạnh giường của Đảo Nhi, cô vẫn cứ nằm im như vậy, đã hơn một ngày trôi qua vẫn không có bất cứ tiến triển nào.