Cô ta sao có thể dễ dàng nhận lỗi được, nước mặt chực trào nơi khóe mắt, cô ta uất ức nhìn Gia Minh.
“ Đúng vậy Gia Minh mẹ không thể nhịn con mãi được, con nói Viên Hân là người đứng sau mọi chuyện sao? Con có bằng chứng không? Nghiêm gia ta không chấp nhận một kẻ ăn nói bừa bãi.”
Thư Nhiễm tức giận nhìn Gia Minh, không ngờ Gia Minh gọi Viên Hân đến đây để đổ mọi tội lỗi lên người cô, thật quá đáng.
Giai Ý ngồi im xem kịch, cô ta cảm thấy vở kịch này thật đặc sắc, đúng là không uổng công bỏ thời gian ngồi đây.
“ Gia Minh nếu con không có bằng chứng thì không ai tin con đâu.”
Bà nội nhắc nhở, bà không theo phe của ai cả, nếu Gia Minh đưa ra được bằng chứng cho thấy Viên Hân là kẻ đứng sau mọi chuyện thì bà nhất định không bỏ qua cho cô ta còn ngược lại nếu Gia Minh chỉ đơn thuần là vì muốn bảo vệ Đảo Nhi mà vu oan cho người khác thì sẽ có hình phạt dành cho anh.
“ Cho người vào đi.”
Gia Minh nói vọng ra bên ngoài, trợ lí của anh nhanh chóng đi vào bên cạnh còn có A Nhiên, sự xuất hiện của cô ta làm cho mọi người ngơ ngác, chỉ có Viên Hân là hai tay đang víu vào nhau, cảm giác chột dạ.
Gia Minh nhìn ra được biểu hiện này của cô ta, anh không muốn tố giác ngay, vẫn còn muốn chơi trò mèo vờn chuột.
“ Chắc mọi người vẫn còn nhận ra cô gái này chứ nhỉ? Nói đi, ai là người đứng sau sai khiến cô.”
Gia Minh nghiêm giọng nói với A Nhiên, cô ấy run rẩy quỳ dưới đất nhìn từng người trong gia đình, thấy ai cũng đưa đôi mắt khó chịu nhìn mình, cô ta nhục nhã cúi mặt, bắt đầu nói:
“ Là Viên tiểu thư, cô ấy sai tôi, nói rằng sẽ cho tôi một số tiền sau khi tôi hạ thuốc lão phu nhân.”
Mọi người một lần nữa nhìn về phía Viên Hân, muốn xem cô ấy muốn nói gì bào chữa cho bản thân hay không.
Thật ra lời nói của A Nhiên không còn giá trị trong mắt mọi người, mỗi lần hỏi tội cô ta lại nói một kiểu khác nhau, chẳng biết đâu mới là sự thật.
“ Cô đừng có ngậm máu phun người, rõ ràng lần trước cô nói Đảo Nhi là người đứng sau tất cả cơ mà, cô nói đi có phải cô đã nhận tiền để đổ mọi tội lỗi cho tôi không?”
Viên Hân đứng phắt dậy cô ta lập tức minh oan, trong hàm ý thể hiển rõ chắc chắn A Nhiên đã nhận tiền người khác để đổ mọi tội lỗi cho cô ta.
“ Mọi người nhất định phải làm chủ cho con, lời khai của cô ta không thống nhất, lúc thì kẻ đứng sau là Đảo Nhi khi lại là con, nhất định cô ta đã bị mua chuộc.”
Viên Hân uất ức nói, cô ta nhìn lão phu nhân rồi trình bày suy nghĩ của mình.
“ Đúng vậy, con nhỏ này chắc chắn là vì tiền mà bẻ cong sự thật.”
Thư Nhiễm lên tiếng bảo vệ cho Viên Hân, bà ta đương nhiên cũng không tin Viên Hân có thể làm những chuyện như thế này.
“ Nếu nói cô ta vì tiền vậy tại sao ban đầu mẹ lại tin cô ta rồi xử phạt Đảo Nhi.”
Gia Minh nhíu mày nhìn mẹ mình thì ra chủ đích của anh là như vậy anh muốn nghe chính miệng mẹ mình thừa nhận việc A Nhiên là kẻ hám tiền để bắt bẻ lại bà.
Bà biết cô ta là kẻ hám tiền, có thể vì tiền mà đổ mọi tội lỗi cho người vô tội nhưng khi Đảo Nhi bị vu oan bà chẳng những không bênh vực mà còn mượn cớ đó để xử phạt cô.
“ Nhưng… rõ ràng trước khi bà nội con bị hạ độc Đảo Nhi đã gặp cô ta, đó là bằng chứng.”
Thư Nhiễm vẫn cố cãi, nếu bà ta không lên tiếng khác nào tự nhận bản thân đã thua cuộc.
“ Vậy mẹ có nhìn thấy cô ấy đưa tiền cho A Nhiên không? Hay những thứ đại loại như chất độc cũng được?”
Thư Nhiễm im lặng đúng vậy ngoài đoạn camera nói chuyện giữa cả hai rõ ràng bà không nhìn thấy Đảo Nhi đưa tiền hay bất cứ lọ chất độc nào cả.
“ Chỉ vì một đoạn camera không tiếng mà mẹ lại đổ hết mọi tội lỗi cho vợ con.”
Gia Minh thất vọng nói, từ nãy đến giờ chỉ là dạo đầu mà thôi, anh đã căn dặn A Nhiên nói theo những gì anh chuẩn bị để lừa mẹ anh vào tròng, anh muốn mẹ học được một bài học sau chuyện này.
“ A Nhiên cô nói tiếp đi.”
“ Hôm đó Viên tiểu thư đã đến gặp tôi, cô ấy nói chỉ cần tôi bỏ thuốc vào nước của lão phu nhân tôi sẽ có được một số tiền hậu hĩnh, sau khi làm xong mọi chuyện tiểu thư đã căn dặn tôi nếu bị phát giác hãy đổ hết mọi tội lỗi cho đại thiếu phu nhân, nếu tôi có bị bắt giam, cô ấy sẽ có cách cho tôi ra ngoài.”
A Nhiên thuật lại tất cả, mọi người nửa tin nửa ngờ, sự thật hiện tại đang rất mơ hồ, chẳng ai có thể khẳng định lời của A Nhiên 100% là đúng.