Năm đó anh thích thầm Đảo Nhi, phải tốn rất nhiều thời gian cô mới chấp nhận lời tỏ tình của Gia Minh, có lẽ cũng vì vậy mà anh rất trân quý cô, chỉ cần là cô muốn, Gia Minh nhất định sẽ đáp ứng.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, sau hai năm yêu đương Đảo Nhi lại quyết định chia tay, càng tệ hơn khi cô không cho anh một lí do chính đáng, cứ như vậy mà chia tay.
Sáng hôm sau, khi Đảo Nhi tỉnh dậy thì người bên cạnh đã rời đi từ sớm, cô nhanh chóng thay quần áo để đến công ty, nghĩ lại chuyện lúc tối cô bất giác sợ hãi, không biết lần trở lại này Gia Minh sẽ sử dụng những chiêu thức nào để trừng trị cô.
Cả hai chỉ vừa có một đêm bên cạnh nhau, mà cô đã ê ẩm khắp người, thử hỏi không biết cô có thể sống sao trong khoảng thời gian tới.
Khi cô bước chân xuống tầng, mọi người đều đã đi làm chỉ còn mỗi Chiêu Anh là đang uống trà, bên cạnh là Gia Thành.
“ Cháu chào bà.”
Đảo Nhi đi đến chào bà nội, dù sao bây giờ cô cũng đã là đại thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm, ít nhất cũng phải quan tâm để lễ giáo.
“ Ừm.”
Gia Thành nhìn thấy cô liền hào hứng đi đến nắm lấy tay cô, miệng cười ngốc nghếch.
“ Cô dâu xinh đẹp.”
Phải rồi từ khi gặp Gia Thành đến nay, anh đều quen miệng gọi cô là cô dâu, có lẽ anh vẫn chưa phân biệt được tình huống hiện tại đã đổi thay, cô không còn là cô dâu của anh nữa.
Còn chưa kịp lên tiếng thì từ phía sau một tông giọng trầm đã lên tiếng:
“ Gia Thành.”
Gia Minh đi vào vừa hay nhìn thấy Gia Thành nắm lấy tay của Đảo Nhi, còn gọi cô là cô dâu nữa, tâm trạng khó chịu, không nhịn được mà gọi lớn tên Gia Thành.
Gia Thành đưa ánh mắt nhìn anh trai, bàn tay vẫn giữ chặt tay của Đảo Nhi.
Gia Minh đi đến hất tay Gia Thành ra, nghiêm giọng nói:
“ Từ nay gọi là chị dâu có nghe không?”
Gia Thành nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của anh trai, nhất thời sợ hãi gật đầu, chạy về phía bà nội.
“ Chẳng phải cháu đang ở công ty sao?”
Chiêu Anh nhìn cháu trai, đáng lẽ giờ này anh phải ở công ty sao bây giờ lại về nhà?
“ Cháu về lấy chút đồ.”
Gia Minh nhàn nhạt trả lời sau đó đi thẳng lên trên phòng, Nghiêm lão phu nhân nhìn cháu trai, đôi môi mỉm cười như bà vừa nghiệm ra gì đó.
Đảo Nhi cúi đầu chào lão phu nhân sau đó cũng rời đi, việc đưa đón cô đến công ty sẽ do tài xế của Nghiêm gia phụ trách.
Đảo Nhi chuẩn bị lên xe thì từ phía sau một lực tay đóng cảnh cửa lại, lệnh cho người tài xế rời đi.
“ Tôi đưa cô đến công ty.”
Gia Minh nói xong liền kéo tay cô đi thẳng một mạch đến xe của anh, nhét cô vào ghế phụ, anh vòng qua mở cửa xe và lái đi.
Đảo Nhi hoàn toàn rơi vào thế bị động, đến khi cô hiểu ra thì chiếc xe đã lăn bánh, nhìn sang người đàn ông kế bên cô nói:
“ Không cần phiền anh, anh cứ bỏ tôi ở bên đường tôi tự đặt xe.”
Đảo Nhi chán ghét anh, qua chuyện tối qua cô càng ghét anh hơn, ở gần anh khiến cô khó chịu.
Gia Minh không hề trả lời, tiếp tục lái xe, thái độ này của anh làm cô rất bực mình, anh ta cứ như xem cô là không khí vậy.
“ Tôi nói anh không nghe sao? Bỏ tôi xuống.”
Đảo Nhi tức giận nói, vừa dứt câu chiếc xe đột nhiên phanh gấp làm cô giật cả mình, cả người theo quán tính mà nhào về phía trước, may mà có dây an toàn giữ lại.
“ Im miệng.”
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, Đảo Nhi im lặng quay mặt về hướng khác, cả hai giữ nguyên không khí đó đến khi xe dừng lại tại công ty nhà cô.
Đảo Nhi bước xuống xe đi thẳng vào bên trong, Gia Minh cũng lái xe rời đi.
Cô đi thẳng vào phòng làm việc, bắt đầu chăm chú xem tài liệu, nhờ có số tiền của gia đình Gia Minh đã giúp công ty vượt qua giai đoạn khó khăn nhưng không phải vì vậy mà số lượng công việc giảm xuống.
Đảo Nhi dùng cả giờ cơm trưa để làm việc, đến nổi trợ lí phải nhắc nhở cô về việc chú ý nghỉ ngơi:
“ Không sao, chị cứ đi ăn trước đi, em không đói.”
Đến khi tài liệu đóng lại, màn hình máy tính tắt đi thì mặt trời cũng đã lặn, Đảo Nhi vươn vai thư giãn gân cốt, ngồi nhiều thực sự không hề thoải mái tí nào.
Vừa bước ra khỏi cổng công ty cô đã thấy bóng dáng chiếc xe của tên khốn nạn nào đó, Gia Minh cũng nhìn thấy cô, anh lái xe đến.
Đảo Nhi mở cửa xe ngồi vào trong, cô biết mình có chạy cũng không thể thoát, xem như hắn giúp cô tiết kiệm tiền đi xe bên ngoài đi.
...****************...
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.