• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Ai biết được chứ? Lỡ đâu mục đích của cô chính là muốn ghi công cứu lão phu nhân thì sao?”

Nghe được lời này Đảo Nhi chỉ có thể bật cười không ngờ mẹ chồng cô có thể suy nghĩ ra một lý do phi thực tế như vậy, nếu muốn ghi công thì thiếu gì cách chứ? Hà cớ gì nhất định phải là bỏ độc một cách thức vô cùng ngu xuẩn.

“ Nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, rốt cuộc cô có nhận lỗi không?”

Thư Nhiễm dường như đã mặc định trong đầu bà ta rằng Đảo Nhi chính là người hạ độc, hôm nay cô bắt buộc phải nhận tội.

“ Không, con không làm thì tại sao phải nhận, chỉ những bằng chứng này mà mẹ đã đổ hết lỗi lên người con, con không phục.”

Đảo Nhi đương nhiên không nhận, mọi thứ còn chưa chắc chắn mà mẹ chồng đã gán ghép hết tất cả tội lỗi lên đầu cô, chẳng lẽ bà ghét cô đến mức đấy sao?

Ghét đến mức muốn chôn vùi cô vào những gì xấu xí tệ hại nhất.

“ Được người đâu mau lôi thiếu phu nhân vào từ đường, đánh đến khi nào cô ta nhận lỗi thì thôi.”

Thấy Đảo Nhi vẫn chưa nhận lỗi, bà ta nhanh chóng sử dụng hình thức đánh đập, đánh đến bao giờ nhận mới dừng, có khác nào thời kỳ phong kiến không.

Đảo Nhi trưng mắt nhìn bà, bà ta dám ra tay với cô sao, cô không phục:

“ Con không phục, hôm nay mẹ có đánh chết Tôn Đảo Nhi này con cũng không nhận.”

Đảo Nhi bị người làm trong nhà kéo đi, cô không vùng vẫy, cứ như vậy mà đi theo họ, cô muốn đánh cược với mẹ chồng chuyến này, nếu cô có thể bình an vô sự vượt qua, bà ta nhất định sẽ lãnh đủ.

Viên Hân nhếch môi cười nhìn Đảo Nhi, chấp nhận hợp tác đến thế cơ à, không vùng vẫy cũng tốt, Đảo Nhi cô nhất định phải chết.

Những người họ hàng tâm trạng có chút rối bời, tuy bằng chứng tất cả đều hướng về Đảo Nhi nhưng nó vẫn còn quá mơ hồ, Thư Nhiễm sử dụng gia pháp với Đảo Nhi có phải quá nhanh.

“ Chị à em cảm thấy hay là cứ đợi Nghiêm Tước và Gia Minh về rồi chúng ta sẽ làm rõ lại mọi chuyện, chứ đánh vợ Gia Minh như vậy lỡ….”

Một người đứng ra nói đỡ cho cô, thật ra ai trong nhà cũng biết Gia Minh yêu chiều vợ đến mức nào, nay Thư Nhiễm lợi dụng lúc Gia Minh không có ở nhà ra tay với Đảo Nhi chỉ sợ khi anh biết tin thì những người có mặt ở đây ít nhiều cũng bị liên lụy.

Gia Minh tuy chỉ vừa đến Nghiêm thị làm việc nhưng năng lực của anh vô cùng tốt, doanh số dạo gần đây của Nghiêm Thị tăng gấp ba lần bình thường.

Với cái đà này ngày Gia Minh lên quản lý toàn bộ Nghiêm Thị không còn xa, nếu họ đụng đến vợ anh chỉ sợ sau này khó sống.

“ Con hồ ly này rất ranh mãnh nếu em không giải quyết nhanh chóng, nó nhất định sẽ nghĩ ra được rất nhiều cách đến lúc đó chỉ sợ có thêm bằng chứng cũng không cãi được.”

Thư Nhiễm nói xong liền cùng Viên Hân đến từ đường xem cảnh Đảo Nhi bị xử phạt những người họ hàng kia cũng chẳng còn cách nào khác chỉ có thể đi theo phía sau cầu mong mọi việc đều ổn.

Giai Ý nhìn theo bóng lưng của họ, cô phải làm sao bây giờ, rõ ràng chuyện này không phải là do Đảo Nhi nhưng người mẹ chồng này lại muốn đổ hết lỗi lên cho cô ấy.

Gia Minh đang ở trên bệnh viện, cô lại không có cách nào để liên lạc với anh ấy, nếu giờ cô rời đi nhất định Viên Hân và Thư Nhiễm sẽ nghi ngờ.

“ Chồng à anh có số điện thoại của anh cả không?”

Cô không thể đi hỏi mọi người trong nhà được, nếu họ nói lại cho Thư Nhiễm nhất định cô sẽ gặp họa.

Chẳng hiểu cô đang nghĩ gì mà lại hỏi Gia Thành nữa, xem ra cô điên rồi.

“ Có.”

Gia Thành gật đầu, câu trả lời của anh làm cô ngạc nhiên, ông chồng ngốc của cô vậy mà biết số của người trong gia đình sao?

“ Vậy đưa cho em.”

Gia Thành nhanh chóng chạy đi lấy, Giai Ý sau khi có được số, chỉ nhanh chóng nhắn cho Gia Minh một tin bảo anh về nhà gấp Đảo Nhi đang gặp chuyện.

Sau đó cô nắm lấy tay Gia Thành kéo anh đến từ đường, nếu họ quá chậm trễ, hai người kia sẽ sinh nghi.

Vừa đến trước cửa từ đường, cả hai đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Đảo Nhi, một chiếc roi da quất vào lưng của cô, trên tấm lưng trần đã xuất hiện khoảng năm đến sáu vết hằn.

Giai Ý còn không dám nhìn tiếp, bọn họ là đàn ông, mỗi lần đánh đến dùng hết lực, cô có thể nghe được tiếng vút mỗi khi họ hạ tay đánh xuống lưng Đảo Nhi.

Lũ người này ra tay cũng thật lợi hại, chúng là muốn lấy mạng của Đảo Nhi sao? Chúng không sợ đại thiếu gia sao?

“ Cô có nhận tội không?”

“ Không!”

Đảo Nhi nhất định không nhận, cô nhìn thẳng vào mắt của Thư Nhiễm, nhấn mạnh câu trả lời của mình, bản thân cô lúc này cũng cảm thấy mình thật gan dạ, bị đánh đến vậy mà vẫn quyết chiến đến cùng.

Tiếng roi da tiếp tục đánh xuống, gương mặt những người trong họ hàng dần biến sắc, Đảo Nhi mặc một chiếc váy hở lưng nên những vết thương hiện rõ mồn một, vết bầm tím chằng chịt thế kia mà cô vẫn không nhận lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK